Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)
Chương 10.3:
Cô nghĩ tới nguyên nhân dở khóc dở cười này nên liếc anh một cái, Quý Thư Nhan rất bất đắc dĩ, "Bởi vì trước kia anh có thói quen này."
"Anh còn tưởng rằng em quên rồi chứ." Hứa Tri Hằng buồn bã nói: "Nhưng biết em còn nhớ rõ, anh rất vui vẻ."
"Có cái gì tốt mà vui vẻ chứ?"
Ánh mắt thắm thiết nhìn cô, Hứa Tri Hằng khổ sở cười một tiếng, "Ít nhất anh có thể an ủi mình một chút, em cũng không hoàn toàn quên lãng anh."
Nghe anh nói như thế, Quý Thư Nhan ngồi bưng ly nước ở trên ghế sa lon chợt đứng lên, "Anh có ý gì?"
Nếu như trước khi cô chưa nghĩ rõ ràng mà nghe lời nói như thế, có lẽ có thể cười trừ, nhưng bây giờ ở giây phút cô chuẩn bị thẳng thắn nói tấm lòng của mình ra, cô không chịu được một câu sĩ nhục tình cảm của cô.
"Nhan Nhan em cứ nói đi, anh có ý gì, ngay cả một Cố Thừa Kiều cũng quan trọng hơn anh, em muốn anh nghĩ như thế nào, tự nói với mình là giữa hai người có chuyện rất quan trọng phải làm, để an ủi mình sao?" Nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản như mây gió của cô, Hứa Tri Hằng giận dỗi nói.
Chén nước trong tay rơi "bịch" xuống đất, vỡ thành mảnh vụn, Quý Thư Nhan ước gì có thể ném Hứa Tri Hằng ra ngoài cửa sổ, "Đây chính là lời anh muốn nói với em sao?"
Hứa Tri Hằng hối hận, hối hận vì mình nói ra những lời đó, rõ ràng anh nhắc nhở mình không thể kích động, nhưng vừa nhìn thấy Quý Thư Nhan thì tất cả đều mất khống chế rồi, anh im lặng, không biết nên kết thúc như thế nào.
Quý Thư Nhan cũng im lặng một lát, đột nhiên thở dài, ngồi xổm người xuống bắt đầu dọn dẹp mảnh vụn.
Khi nhìn tay cô cầm miếng thủy tinh lên, Hứa Tri Hằng nóng nảy, "Em để xuống đi, để anh, đứt tay sẽ đau."
Anh chịu đựng đau nhức trên chân, lảo đảo đi tới, Hứa Tri Hằng cố gắng kéo cô, nhưng bây giờ trong lòng Quý Thư Nhan cực kì tức giận, cố tình không chịu đứng lên để đối nghịch với anh.
Trong lúc lôi kéo, Hứa Tri Hằng lảo đảo ngã trên mặt đất, bàn tay đặt lên miếng thủy tinh, làm tay bị thương.
Quý Thư Nhan ngây ngốc nhìn tất cả chuyện này xảy ra, không thể tin được tại sao mình dễ dàng đẩy ngã anh như thế, cho đến khi nhìn thấy Hứa Tri Hằng bị đau nên mày rậm nhíu chặt thì mới phát hiện việc này không đúng, cô hoảng hồn, "Anh Tri Hằng, anh làm sao vậy?"
Nhìn cô gấp gáp vội vàng tới đỡ mình, Hứa Tri Hằng lộ ra một khuôn mặt tươi cười khó coi, "Không có việc gì không có việc gì, em không cần sợ, anh bị cắt đứt một chút da mà thôi." Anh lôi kéo tay của cô muốn đứng lên, lại phát hiện chân đau muốn chết, biểu hiện trên mặt cũng hơi lúng túng, "Nhưng chân anh vô cùng đau đớn, em đỡ anh đứng lên."
Nghe anh nói như thế, sắc mặt Quý Thư Nhan trắng nhợt, "Chân anh thế nào?"
"Em đỡ anh đứng lên trước rồi nói."
"Được."
Nhấc cánh tay của anh lên, Quý Thư Nhan đỡ Hứa Tri Hằng đến trên ghế sa lon, rồi lập tức kéo quần của anh muốn nhìn vết thương.
"Em không cần nhìn, anh chỉ bị trật mà thôi, bác sĩ nói là dãn dây chằng, đã khám qua rồi." Sắc mặt của Hứa Tri Hằng trở nên kỳ lạ, hắng giọng mới nói ra.
"Anh lại không làm vận động kịch liệt gì, sao lại bị trật?"
Hứa Tri Hằng nghe vậy thì biến sắc, vừa định tìm lý do lừa gạt cô, bên này anh còn chưa lên tiếng, Quý Thư Nhan bên kia trừng mắt, "Không cho phép anh gạt em, nếu không em gọi điện thoại cho Tằng Viễn."
Xem ra anh không nói rõ thì chắc chắn Quý Thư Nhan sẽ không từ bỏ, anh không thể làm gì khác nên lộ ra một nụ cười khổ, Hứa Tri Hằng khẽ thở dài, "Được rồi, anh nói cho em biết, anh đá tảng đá ven đường quá mạnh nên bị trật chân."
Nghe lý do thế, sắc mặt Quý Thư Nhan thay đổi mấy lần, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà cười ra tiếng, "Sao anh lại đi đá tảng đá, anh cho rằng mình là siêu nhân ư?"
"Nếu như không phải là em. . . . . ." Lầu bầu một tiếng, Hứa Tri Hằng lại dừng nửa câu sau lại.
Anh bảo đảm, nếu như nói nguyên nhân đá tảng đá ra khỏi miệng, Quý Thư Nhan nhất định sẽ cười lợi hại hơn, đến lúc đó anh thật sự cũng không có mặt ngoài mặt trong gì nữa.
Nhưng Quý Thư Nhan lại không để cho anh toại nguyện, mở mắt to nhìn anh.
"Được rồi, anh nói." Dù sao giấu những lời này ở trong lòng cũng không sảng khoái, Hứa Tri Hằng muốn dứt khoát làm rõ một lần.
Nghĩ tới đây, Hứa Tri Hằng kéo cô đến ngồi xuống bên cạnh mình, "Nhan Nhan, bởi vì tâm tình của anh không tốt, nếu như em hỏi anh tại sao tâm tình không tốt, vậy anh có thể nói cho em biết, bất kỳ người đàn ông nào thấy người phụ nữ mình yêu bỏ mình lại, đi tới bên cạnh người đàn ông khác, tâm tình của anh ta cũng sẽ không tốt."
Quý Thư Nhan vốn cho rằng còn có thể nghe được chuyện thú vị nào đó, cô không ngờ lại là một đáp án ngây thơ như vậy, nhưng suy nghĩ chuyện ngày hôm nay một lần, lòng của cô lại hân hoan.
Sở dĩ tâm tình của anh Tri Hằng nhà cô không tốt làm bản thân mình bị thương, đều bởi vì quan tâm cô, nghĩ tới đây, Quý Thư Nhan cảm giác thời gian mình mê muội không nhận ra lâu như vậy bỗng đều đáng giá rồi, đau lòng vì một người đàn ông yêu mình, bất kể như thế nào thì cũng đáng giá, nhưng mà anh lại dám nghi ngờ cô, tóm lại phải trừng phạt một chút.
"Hứa Tri Hằng!" Cố ý sưng mặt lên, Quý Thư Nhan trừng anh, "Trong mắt anh, em chính là người đứng núi này trông núi nọ như vậy sao? Không ngờ anh nghĩ em nông cạn như vậy, nhìn thấy người đàn ông tốt hơn anh một chút liền rời khỏi anh?"
Trước một phút anh vẫn còn đang đau buồn vì không được người mình yêu đáp lại, sau một phút lại giống như nghe được tiếng trời, Hứa Tri Hằng chợt đứng lên, không thể tin được nhìn cô, "Em vừa mới nói cái gì?"
"Em nói, em và Cố Thừa Kiều không có quan hệ gì cả, người anh ta thích là Tiểu Huyên, Tống Cẩn Huyên bạn tốt nhất của em, anh nghe hiểu không?"
"Đã hiểu, đã hiểu." Bởi vì mừng như điên mà biểu cảm trên mặt trở nên ngu đần, Hứa Tri Hằng cẩn thận từng li từng tí nhìn Quý Thư Nhan, "Nhan Nhan, vừa rồi em mới nói, sẽ không đứng núi này trông núi nọ, cũng sẽ không rời khỏi anh, anh có nghe lầm hay không? Em lặp lại lần nữa đi."
"Không có, em không có nói." Ý định bị đoán trúng, mặt của Quý Thư Nhan chậm rãi đỏ lên.
Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, Hứa Tri Hằng chỉ cảm thấy tim của mình cũng muốn nhảy ra, đột nhiên cười lớn tiếng, "Nhan Nhan, em cũng yêu anh, thật tốt quá, em cũng yêu anh!"
Nhìn bộ dạng anh mừng như điên, Quý Thư Nhan nhanh chóng che miệng của anh, "Anh điên rồi, âm thanh lớn như vậy, người ta còn tưởng rằng trong nhà có kẻ điên đấy."
"Anh chính là vui vẻ, chính là mừng như điên!" Anh đột nhiên vươn tay ôm lấy Quý Thư Nhan, từng nụ hôn của Hứa Tri Hằng rơi vào trên trán của cô.
Nhìn dáng vẻ liều mạng của anh, Quý Thư Nhan gấp đến độ giậm chân, "Chân của anh còn chưa lành mà, anh có thể an phận tự chăm sóc mình một chút hay không, nhất định muốn em lo lắng cho anh mới hài lòng, anh nhìn em lo lắng rất vui vẻ có đúng hay không?"
Nhìn cô sốt ruột đỏ mặt, Hứa Tri Hằng thỏa mãn đồng ý: "Được, tất cả mọi chuyện anh đều nghe theo em, nhưng em cũng phải nghe anh, về sau không bao giờ được tự mình đi gặp bất kỳ người đàn ông nào khác nữa."
"Tại sao, không phải em cũng đã giải thích rồi sao?"
"Bởi vì em là người phụ nữ của anh, mà anh sẽ không cho bất kỳ người đàn ông nào có cơ hội mơ ước bảo bối của anh." Cầm chặt tay Quý Thư Nhan, Hứa Tri Hằng nghiêm trang nói: "Nếu như em không đồng ý, chúng ta lập tức kết hôn, khóa em thật chặt ở bên cạnh anh."
Nghe lời ngon tiếng ngọt như thế, gò má của Quý Thư Nhan hồng hồng, khẽ đẩy anh một cái: "Đừng ầm ĩ."
"Em đồng ý thì anh sẽ không ầm ĩ nữa."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cô đột nhiên hiểu vừa rồi người này nói đều là thật, lập tức lại hơi nóng nảy, "Vậy em cũng không muốn gả cho anh nhanh như vậy, ba mẹ em còn có người nhà của anh đều không biết chuyện này đấy." Nghĩ đến thái độ của cha mẹ hai nhà còn chưa rõ ràng lắm, Quý Thư Nhan đột nhiên có chút buồn rầu.
"Chuyện này để anh nói."
Nhìn bộ dạng tính trước kỹ càng của anh, Quý Thư Nhan đột nhiên cười lên, đúng vậy, có Hứa Tri Hằng rồi, cô chỉ cần ở bên cạnh anh, tất cả mưa gió đều có người gánh chịu cùng mình, đã như vậy, còn có gì phải sợ hãi chứ.
Nghĩ tới đây, cô nghịch ngợm cười một tiếng, "Vậy em cũng không muốn lập tức gả cho anh, dù sao bây giờ anh bị em nắm trong tay, em không sợ anh chạy."
Thái độ của anh đột nhiên nghiêm túc, ánh mắt Hứa Tri Hằng dịu dàng nhìn cô, "Nhưng, anh sợ em chạy mất."
"Không sợ." Nhìn chằm chằm vào ánh mắt thâm tình chân thành của anh, Quý Thư Nhan thỏa mãn thở dài, "Anh Tri Hằng, hình như em còn nợ anh một câu nói."
"Nói cái gì?"
"Hứa Tri Hằng, em yêu anh."