Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)
Chương 10.2:
Cô cũng đang đợi sao? Sao cô chưa bao giờ phát hiện ra, hoặc là nói cô không dám thừa nhận ư? Hoảng hốt đưa tay đặt lên trán của mình, cô chuyển ánh mắt ra ngoài cửa xe, muốn tâm tình bình tĩnh.
Nhưng khi cô lơ đãng thấy tay to dắt tay nhỏ bé của hai đứa bé ở ven đường, bọn họ tay trong tay đi trên đường, trên lưng bé trai lớn tuổi hơn đeo hai cái túi, thỉnh thoảng còn cúi đầu quan tâm người bạn nhỏ của mình.
Nhìn cảnh này, trong nháy mắt Quý Thư Nhan nghĩ tới rất nhiều chuyện cũ.
Khi còn bé cô sợ tối, thích nhất quấn lấy Hứa Tri Hằng kể chuyện xưa cho cô, cho đến khi cô ngủ thì anh mới có thể rời đi.
Lúc đó Hứa Tri Hằng chính là thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, chính là thời điểm không có kiên nhẫn nhất, sao anh có thể tình nguyện làm chuyện giống như bà vú, chẳng qua là bị cô dây dưa đến sợ, liền nhắm mắt theo cô mấy lần.
Quý Thư Nhan nhớ rõ, khi cô gặp ác mộng tỉnh lại, đã thấy Hứa Tri Hằng nằm ngủ ở đầu giường của cô, anh sẽ mơ mơ màng màng vỗ vỗ lưng cô, nói một câu đừng sợ.
Khi còn ở trong nước, thời gian đã lâu, cô không nhớ rõ là ngày nào, chỉ nhớ đó là một ngày trời mưa, sau khi trường học tan học, cô và các bạn học ngồi ở trong phòng học chờ đợi người nhà tới đón về nhà, thời gian chậm rãi qua đi, bạn học bên cạnh càng ngày càng ít, cô bắt đầu có loại dự cảm xấu, tâm tình trở nên hỏng bét, rốt cuộc cuối cùng chỉ còn lại cô và một người con trai bướng bỉnh khác.
Lúc nhỏ bọn trẻ cực kì bướng bỉnh, cho dù bạn có vui mừng hay không, đều muốn trêu chọc một lần, đứa bé trai kia luôn luôn không ngoan ở trong lớp, thấy cô mặt ủ mày ê, chẳng những không an ủi cô mà còn châm chọc, sau đó hai đứa trẻ liền bắt đầu đấu võ miệng, ai cũng không chịu nhận thua.
Khi đó Hứa Tri Hằng đã có ý thức của con trai, sau khi tan lớp không chịu để cho người nhà tới đón, mà chạy đi mua ô, tự mình đi về nhà, lúc anh đi ngang qua cửa trường học của Quý Thư Nhan, quỷ thần xui khiến anh chạy vào, thấy được một màn cãi vả kia.
Nhìn cô bị ức hiếp té lăn trên đất thì Hứa Tri Hằng bị đỏ mắt, hung dữ đe dọa bé trai kia một trận, cảnh cáo không cho phép ức hiếp cô nữa, anh mới hài lòng dắt tay Quý Thư Nhan đi vào trong mưa.
Chuyện như vậy cũng không tính là hiếm lạ, gần như đều xảy ra trong tuổi thơ của mỗi đứa bé, ngây thơ buồn cười, nhưng lúc nhớ lại, trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Giờ phút này Quý Thư Nhan nhớ tới, không phải là bởi vì lúc đó Hứa Tri Hằng dũng cảm mạnh mẽ khiến cho cô khắc sâu lại trong trí nhớ, mà là đột nhiên nghĩ đến, trong trí nhớ mấy năm nay của mình, tại sao có thể không có những chuyện anh làm cho cô cảm động chứ, nhưng cô chỉ nhớ đến những lúc bị Hứa Tri Hằng ức hiếp, hơn nữa cố chấp cho rằng anh ghét mình. . . . . .
Giờ phút này nhớ tới, cô mới chợt phát hiện, anh không chỉ từng ức hiếp cô, còn bảo vệ, làm bạn với cô rất nhiều năm, lâu đến nỗi cô đã coi những quan tâm, chăm sóc kia thành chuyện đương nhiên.
Nghĩ tới đây, trong lòng Quý Thư Nhan đột nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ quái, đưa mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, từ từ quay ngược lại hồi ức, trở lại lúc ban đầu, trở lại sân trường trong mưa to, thân thể thiếu niên gầy yếu siết tay cô bé thật chặt, áo khoác đồng phục học sinh rộng rãi đã mặc ở trên người của cô, rõ ràng cả người rét đến mức đang run rẩy giữa trời gió lạnh, nhưng anh vẫn dùng sức đẩy chiếc ô che mưa sang trên đầu của cô, mặc cho mình bị xối ở trong mưa. . . . . .
Trong nháy mắt, Quý Thư Nhan cảm thấy hốc mắt nóng lên, trong lòng đột nhiên có lo lắng sâu sắc.
Cô vẫn cho rằng Hứa Tri Hằng ngây thơ không phân rõ phải trái, thì ra cô mới là đại ngốc nghếch, anh nói anh yêu cô rất nhiều năm, cô chẳng những không ngẫm nghĩ, ngược lại cảm thấy kỳ quái.
Rõ ràng hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sao bây giờ lại biến thành tránh né và không nhìn mặt nhau, truy cứu nguyên do, có lẽ là bởi vì sự cố chấp của cô trong những năm này, hoặc là đêm hôm đó mê loạn mà không có cách nào đối mặt, nhưng kết quả như thế nào, những chuyện này đều không phải là lý do xóa bỏ việc Hứa Tri Hằng đối xử tốt với cô.
Càng ngày càng nhiều ký ức tốt đẹp theo nhau mà tới, đáy lòng Quý Thư Nhan đầy mềm mại, nghĩ đến bàn tay nắm chặt tay mình, trong lòng lại hết sức ấm áp.
Đột nhiên nhớ lại nhiều chuyện cũ chưa bao giờ suy nghĩ sâu sắc như vậy, cô gần như có chút tham lam muốn đắm chìm trong trí nhớ ấm áp trong cảm xúc phập phồng này.
Ở trong hoài niệm yên bình này, trí nhớ nhanh chóng quay ngược lại, từ ngày gặp lại nụ cười của Hứa Tri Hằng, từ từ bắt đầu hoảng hốt, chỉ có khuôn mặt của Hứa Tri Hằng bắt đầu mơ hồ, trong nháy mắt giống như trở lại lúc ban đầu, khi còn bé Hứa Tri Hằng thích làm ra vẻ lão luyện; lúc thiếu niên mười mấy tuổi thích ức hiếp cô; thanh niên tuấn mỹ ý loạn tình mê hôn cô trong đêm sinh nhật hai mươi tuổi của cô; còn có người đàn ông trầm ổn lão luyện, hăng hái thành công bây giờ.
Từng khuôn mặt lặp lại nhiều lần ở chung một chỗ, bởi vì thời gian kéo dài mà có vẻ xa lạ và quen thuộc, xen kẽ mỗi một đoạn lộ trình ở trong cuộc sống của cô, từng cùng mình đi, cuối cùng biến thành anh bây giờ, càng ngày càng rõ ràng.
Xoa ngực, Quý Thư Nhan nghĩ, tại sao tim của cô đập nhanh như vậy, chẳng lẽ ngay từ lúc bất tri bất giác yêu anh sao?
Cô không dám thừa nhận, không dám đối mặt, chỉ sợ tất cả đều là cô tự mình đa tình.
Nhưng, nếu như thật sự yêu một người thì làm sao có thể giấu giếm hoàn toàn, nếu như không phải là yêu anh, cô sẽ không cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của anh; nếu như không phải là yêu anh, cô sẽ không sợ Hứa Tri Hằng lạnh lùng đối với mình; nếu như không phải là yêu anh, cô cũng sẽ không vì từng cử động của anh mà vui vẻ, khổ sở.
Nếu tình cảm sâu đậm như vậy đều không phải là yêu, cô còn có thể nói gì.
Nghĩ tới đây, Quý Thư Nhan bỗng dưng cười ra tiếng, cô cảm thấy mình thật là ngốc, vì không muốn bị tổn thương mà thêu dệt một lời nói dối, nhưng đến cuối cùng lại lừa cả mình.
Vừa vui vẻ vừa khổ sở, Quý Thư Nhan gần như phát run mà bấm số điện thoại của Cố Thừa Kiều, không đợi bên kia nói gì, cô liền đi thẳng vào vấn đề: "Cố tiên sinh, tôi không thể đi qua chỗ anh nữa, anh tự đi tìm cô ấy đi."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"Giọng nói của Cố Thừa Kiều mang theo một chút nghi vấn.
"Đúng vậy." Quý Thư Nhan mỉm cười nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, "Bởi vì tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm."
Tằng Viễn cảm thấy mình thật xui xẻo, một ngày rất tốt, vốn có thể núp ở trong hương thơm dịu dàng ôm ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng, ai biết một người anh em khó chịu lại muốn kéo anh đi uống rượu, hơn nữa gặp xui xẻo chính là, bọn họ còn chưa uống rượu xong, người đã được đưa vào bệnh viện trước.
Đỡ Hứa Tri Hằng đi lên lầu, Tằng Viễn tức giận trừng anh, "Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi ư, sao giày vò cậu thành ra như vậy, mình thấy thư ký Tề cũng vô cùng tốt, không bằng cậu thu cô ấy về dưới cờ đi."
Nhón chân khó khăn nhảy lên, cả khuôn mặt đen của Hứa Tri Hằng rối tinh rối mù, "Cậu muốn thì cứ mang về, đừng kín đáo đưa cho mình."
"Thật ra cậu chọn rất khá, đáng tiếc người cậu muốn đã chính tai nghe được lời tỏ tình thâm tình của cậu, lại vẫn không chút do dự mà chạy theo thằng nhóc họ Cố kia, cậu bớt đau buồn đi thôi."
"Cút đi." Mắt thấy đi tới cửa nhà mình, Hứa Tri Hằng tức giận đẩy bạn tốt một phen, "Cậu đi đi, trở về phong lưu khoái hoạt với ôn hương nhuyễn ngọc của cậu đi."
"Cậu xác định có thể làm một mình? Có muốn mình gọi điện thoại tìm Quý Thư Nhan trở về hay không, nói cậu bị thương, dù sao cô ấy cũng sẽ không quan tâm tới cậu."
"Cô ấy có việc."
"Cậu lừa gạt mình. . . . . ."
Tằng Viễn còn chưa nói hết câu, cửa nhà Hứa Tri Hằng đột nhiên mở ra, ánh đèn chiếu trong phòng, còn Quý Thư Nhan thì đứng ở cửa.
"Anh đi đâu vậy?" Cô toàn tâm toàn ý chạy tới muốn giải thích, ai ngờ Hứa Tri Hằng không có ở nhà, còn đi đến bây giờ mới trở về, Quý Thư Nhan thật sự không có biện pháp duy trì tính tình dễ chịu.
"Em. . . . . . Sao em lại ở chỗ này?" Hứa Tri Hằng cảm thấy một cảm xúc vui mừng xông lên đầu, nhưng nhìn bộ dạng nhếch nhác của mình, anh lại cảm thấy hơi uất ức.
Anh và Cố Thừa Kiều đối với Quý Thư Nhan mà nói, tình cảm thắm thiết cõ nào thì liếc mắt một cái là có thể thấy rõ ràng, anh nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông, sao người bị bỏ lại là mình chứ?
Nhìn vẻ mặt rối rắm của hai người này, chuông báo trong lòng Tằng Viễn rất mãnh liệt.
Lời anh vừa nói ra sẽ không bị Quý Thư Nhan nghe được chứ, đến lúc đó nếu như hai người này thật sự hòa thuận, nhất định sẽ chỉ mũi nhọn vào mình, nghĩ tới đây, Tằng Viễn cảnh giác trong lòng.
"Ai, nếu Nhan Nhan ở đây thì mình đi trước vậy, hai người nói chuyện đi!" Quẳng xuống một câu nói như vậy, Tằng Viễn nhanh chóng đi xuống dưới lầu.
Nhìn anh chạy trối chết giống như con mèo bị dẫm vào đuôi, Quý Thư Nhan và Hứa Tri Hằng đều không hiểu ra sao cả, liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy Tằng Viễn chạy mất có chút không bình thường, nhưng, chuyện này cũng không quan trọng.
Chậm rãi thu hồi tâm tư lại từ trên người Tằng Viễn, Quý Thư Nhan liếc mắt nhìn Hứa Tri Hằng, "Em nhấn chuông cửa nhưng không có ai mở cửa, sau đó em tìm được chìa khóa ở phía dưới chậu hoa bên trái."
"Ừ." Cố gắng không để cho Quý Thư Nhan nhìn ra trên chân mình kỳ lạ, Hứa Tri Hằng nhịn đau tự mình đi vào, "Sao em biết chìa khóa ở đó?"