Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)
Chương 9.2:
"A. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . ." Tốc độ va chạm càng ngày càng nhanh, thân thể Quý Thư Nhan đung đưa giống như lá rụng bay theo gió.
Đôi tay mở rộng hai chân của cô, mỗi một động tác của Hứa Tri Hằng đều tiến đến chỗ sâu nhất, tư thế như vậy có thể khiến cho anh tiến vào sâu hơn, tiếng thân thể hai người va chạm không dứt bên tai.
Va chạm mãnh liệt, liên tục, làm cho cô không có sức ngăn cản, cả người đều xụi lơ.
Theo từng cái đung đưa, Hứa Tri Hằng chỉ cảm thấy hoa huyệt bao vây mình chặt chẽ hơn, "Nhan Nhan, em thật chặt. . . . . ."
Cảm giác cao triều sắp tới mãnh liệt như vậy, cô mắc cỡ nhắm chặt hai mắt, Quý Thư Nhan không nhịn được bật ra tiếng ngâm nga: "Anh Tri Hằng . . . . . . Chậm một chút. . . . . ."
Âm thanh như vậy chỉ có thể làm cho anh càng say mê hơn, Hứa Tri Hằng cảm thấy hoa huyệt của cô co rút mãnh liệt, biết đây là cô sắp tới cao triều.
"Nhan Nhan, chờ anh một chút." Eo mạnh mẽ trầm xuống, anh dùng toàn lực kéo ra đưa vào, mỗi một cái đều đánh tới chỗ sâu nhất, tiếng ngâm nga của Quý Thư Nhan càng ngày càng gấp rút, dục vọng của anh cũng tích lũy đến đỉnh điểm.
"A. . . . . . Anh Tri Hằng . . . . . ."
Trong lúc Quý Thư Nhan run rẩy hô nhẹ, Hứa Tri Hằng chạy nước rút mấy cái mãnh liệt cuối cùng, vùi to lớn của mình thật sâu vào trong cơ thể cô, sau khi hung hăng cọ xát mấy cái, toàn bộ chất lỏng nóng bỏng tiến vào thân thể của cô.
"A. . . . . ." Theo một tiếng ngâm nga cao giọng không khống chế được, tiêu tán toàn bộ hơi sức toàn thân của Quý Thư Nhan, cô chỉ có thể mềm nhũn té ở trên bàn dài mà hôn mê bất tỉnh.
Trong cổ họng phát ra gầm nhẹ thỏa mãn, Hứa Tri Hằng nằm ở trên người Quý Thư Nhan, ngón tay vuốt ve sợi tóc ướt át của cô, bình tĩnh thở dài ra tiếng.
Khi Quý Thư Nhan tỉnh lại còn có chút sương mù, đây là ở đâu, là trên giường của người nào?
Trong phòng rất tối tăm, bằng cảm giác thì cô chỉ biết nơi này không phải là phòng của mình, muốn ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân đau nhức dữ dội.
Gắng gượng chống eo ngồi dậy, lúc này, bên cạnh lại đưa một cánh tay ra đè ngã cô.
Âm thanh mơ mơ màng màng của Hứa Tri Hằng truyền tới: "Nhan Nhan, đừng đi." Anh chỉ nói một câu như vậy, sau đó lại không có một tiếng động.
Nghe được âm thanh quen thuộc, tất cả mọi chuyện xảy ra tối hôm qua từ từ trở lại trong đầu, khiến cho cô bị kích động muốn thét chói tai ra tiếng.
Ông trời, cô và Hứa Tri Hằng lại lên giường, lần này là dưới tình huống cô hoàn toàn tỉnh táo, a, làm sao bây giờ, cô nên làm cái gì đây?
Trong bóng tối, sắc mặt của Quý Thư Nhan hồng hồng, từng hình ảnh lúc triền miên hiện ra trong đầu, làm cho tay chân cô luống cuống, ý nghĩ đầu tiên hiện lên chính là chạy trốn, nhưng thân thể đau nhức khiến cho cô không có sức lực, cánh tay của Hứa Tri Hằng lại để ngang hông của cô không chịu rời đi.
Cô không ngừng thét chói tai ở đáy lòng, rất lâu sau đó Quý Thư Nhan mới bình tĩnh lại, nhẹ nhàng chậm chạp xoay người nhìn người đàn ông trần trụi bên cạnh, ngón tay không tự chủ mà dao động ở trên khuôn mặt của anh, chăm chú nhìn Hứa Tri Hằng, đột nhiên cảm thấy giờ phút này giống như một giấc mơ.
Cô đang ở trong mơ sao? Nếu như không phải là ở trong mơ, tại sao hiện tại cô có thể thản nhiên đối mặt với Hứa Tri Hằng toàn thân trần trụi nằm ở bên cạnh cô như thế? Nếu như không phải là ở trong mơ, tại sao cô lại nghe được Hứa Tri Hằng nói yêu cô?
Anh lại nói yêu cô, không phải anh ghét cô sao? Sao lập tức biến thành yêu đây?
Kỳ quái nhất chính là, thời điểm cô nghe được từ kia còn không hề nghi ngờ, cứ mặc cho tất cả xảy ra như vậy.
Hứa Tri Hằng nói yêu cô, cô nên tin tưởng sao? Lần này Quý Thư Nhan thật sự mê muội, suy nghĩ một giờ, cô vẫn không cho ra được bất kỳ một cái kết luận nào.
Xuyên thấu qua rèm cửa sổ, ánh nắng ban mai chậm rãi chiếu sáng căn phòng, đã là buổi sáng rồi, Quý Thư Nhan xoa xoa mặt, quyết định không nên suy nghĩ nữa, bởi vì cô sẽ bị suy nghĩ lộn xộn lung tung này ép cho điên mất.
Cô ngừng thở, dời cánh tay Hứa Tri Hằng đặt ở trên người mình đi, đi ra phòng khách, cầm quần áo của mình trên mặt đất lên rồi mặc vào, lại quay trở về trong phòng phủ nhìn người đàn ông đang ngủ say một cái, lúc này cô mới xoay người rời đi.
"Quý Thư Nhan, em đi ra đây cho anh!" Vỗ cửa nhà, Hứa Tri Hằng giận đến mức cũng sắp muốn nổ tung, "Em có nghe hay không, em đi ra đây cho anh, nếu em muốn đóng cửa tránh né anh thì anh sẽ vẫn tiếp tục kêu ở chỗ này!"
Đập cửa vang dội, Hứa Tri Hằng biết hành động của mình sẽ làm cho người dân tình nghi, nhưng nếu như anh không nhất cổ tác khí* gọi người phụ nữ ngu ngốc kia ra thì anh sợ cô sẽ xoay người chạy trốn đến chỗ khác, giống như lần trước.
* nhất cổ tác khí: không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối
Nói đi nói lại, Hứa Tri Hằng cảm thấy mình rất uất ức.
Tối hôm qua anh thật vất vả mới đạt được mong muốn, anh rất vui mừng ôm người phụ nữ yêu mến đi ngủ, nhưng buổi sáng vừa mở mắt ra, vị trí bên cạnh lại trống không, anh nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng, đó chính là Quý Thư Nhan chạy rồi!
Hứa Tri Hằng thật sự không hiểu, anh cũng chỉ thích một người mà thôi, sao lại không thuận lợi như vậy, hung ác đối với cô, lại hù dọa người ta chạy mất; thay đổi thái độ dịu dàng săn sóc, lại không hề biết có một tên đàn ông nguy hiểm nào đó muốn thò một chân vào.
Lại nói tối hôm qua, anh rất vất vả nửa dụ dỗ nửa bá đạo chiếm được thân thể của cô, sao quay người lại thì người lại chạy mất rồi.
Buồn giận lẫn lộn, động tác dưới tay của Hứa Tri Hằng càng mãnh liệt, chỉ hận không thể đập tan cánh cửa.
Ngay lúc anh đang phát điên, bà cụ ở lầu trên nghe tiếng động nên đi xuống, vỗ vỗ bờ vai của anh, "Người trẻ tuổi, nói nhỏ thôi, lỗ tai của bà cũng sắp điếc rồi."
Không ngờ hành vi của mình thật sự làm cho người khác kháng nghị, Hứa Tri Hằng lộ vẻ lúng túng trên mặt, "Bà ơi, cháu muốn tìm người ở bên trong có chút việc."
Nhìn anh cười đến nỗi còn khó coi hơn khóc, bà cười ha ha, "Có phải cháu chọc bạn gái tức giận hay không, vậy cũng không nên dữ dội như vậy, sẽ hù dọa người ta chạy mất."
"Người đã chạy rồi." Cắn răng nghiến lợi lầm bầm một câu, Hứa Tri Hằng hít sâu một cái, lộ ra nụ cười xin lỗi, "Cám ơn bà, cháu không đập nữa, bà đi lên nghỉ ngơi đi."
"Tốt, người trẻ tuổi đừng gấp, nhận lỗi thật tốt là được rồi."
Nghe câu nói sau cùng mà bà để lại, sắc mặt Hứa Tri Hằng đen đến mức gọi là khó coi.
Cái gì gọi là nhận lỗi thật tốt, anh không sai có được hay không?
Căm hận liếc mắt nhìn cửa chính, Hứa Tri Hằng lại gọi điện thoại lần nữa, may mắn là, lần này thế nhưng kết nối được.
"Em ở đâu?" Không có tâm tình gì đánh Thái Cực, Hứa Tri Hằng tức giận hỏi, "Buổi sáng không thấy người của em, điện thoại di động cũng tắt máy, có phải em lại tìm một chỗ trốn hay không?"
Quý Thư Nhan ở đầu kia của điện thoại di động im lặng một chút, giọng điệu rất chột dạ nói: "Em về nhà."
Nghe trả lời thế thì anh thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, Hứa Tri Hằng cười lạnh, "Vậy thì thật là tốt, anh đang ở trước cửa nhà em, em mở cửa cho anh."
Nghe nói như thế, giờ phút này Quý Thư Nhan đang ngồi ở bên cạnh vườn hoa nhỏ trên đường cũng giật mình "A" một tiếng, "Anh đến nhà em làm gì?"
"Em cứ nói đi, tiểu thư Nhan Nhan giỏi chạy trốn." Hứa Tri Hằng không khống chế được mình nên nói ra một số lời khó nghe để bù đắp cơn tức giận lúc sáng sớm của anh, "Rốt cuộc em muốn thế nào, anh yêu em thì anh cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, em còn đang nghi ngờ cái gì?"
Quý Thư Nhan rũ đầu, bởi vì chột dạ mà tiếng nói của cô trở nên rất nhỏ: "Em không nghi ngờ nha."
Anh thật sự không thích cảm giác không nhìn được vẻ mặt của đối phương mà phải dựa vào âm thanh để đoán như vậy, Hứa Tri Hằng hít sâu một hơi, cũng buông lỏng giọng điệu: "Được rồi, Nhan Nhan, nói cho anh biết, em đang ở đâu?"
Nhìn vị trí xung quanh một chút, Quý Thư Nhan nhỏ giọng báo ra chỗ mình đợi là nơi nào.