Editor: tử đinh hương (DĐLQĐ)
Chương 5.1:
"Trợ lí Tiểu Nhan, đây là hồ sơ kế hoạch mà tổng giám đốc Hứa muốn, làm phiền cô giao cho anh ấy."
"Trợ lí Tiểu Nhan, đây là bảng báo cáo quý một, cần ký tên, làm phiền cô."
Bên ngoài phòng thư kí ở lầu mười bảy tập đoàn Hằng Viễn, tiếng kêu gọi trợ lí Tiểu Nhan liên tiếp, Quý Thư Nhan loay hoay đi qua đi lại gần như chân không chạm đất, chỉ hận mình không thể mọc thêm vài đôi tay ra ngoài.
Cầm nhiều loại tài liệu trong tay rồi chạy đến lầu mười tám, bất mãn trong lòng Quý Thư Nhan chất đống đến điểm cao nhất.
Rõ ràng là cô nộp đơn vào chức vị ở bộ phận nhân sự, tại sao cô lại bị Hứa Tri Hằng điều đến lầu mười bảy làm trợ lí thư ký, ghê tởm nhất chính là, trợ lí là trợ lí, thư ký là thư ký, quỷ mới biết sao lại nhảy ra một trợ lí thư ký kỳ lạ.
Nghĩ đến khuôn mặt gian xảo của Hứa Tri Hằng tươi cười nói với cô: "Nhan Nhan, đây là công việc thử thách người nhất, đương nhiên anh muốn sắp xếp em làm." Quý Thư Nhan liền tức giận phát điên.
Trợ lí thư ký, ý tứ chính là vừa phải giúp đỡ thư ký làm việc vặt, còn phải phụ trách xử lý tốt các hạng mục công việc ở văn phòng dưới sự hướng dẫn của ông chủ, một người làm việc của hai người, cô không chết vì mệt mới là lạ.
Nguyền rủa Hứa Tri Hằng nhỏ mọn từng lần một ở đáy lòng, mặc dù bất mãn, Quý Thư Nhan vẫn bỏ hết toàn lực xử lý công việc trên tay.
Nếu cô đồng ý đi vào, sẽ phải làm tốt nhất, thay vì làm không tốt bị Hứa Tri Hằng cười nhạo, còn không bằng chọn mệt chết ở trên cương vị.
Mỗi lần nghĩ đến lúc tan việc Hứa Tri Hằng đi tới trước mặt mình làm ra vẻ quan tâm, Quý Thư Nhan lại có sức mạnh, thật may là làm việc mười mấy ngày nay nên đã thuần thục không ít, nếu không cô không làm cho mệt chết thì không được.
Bận rộn đến xế chiều, cuối cùng kết thúc công việc trong tay, Quý Thư Nhan cầm một phần tài liệu cần ký tên cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
"Cũng may, rốt cuộc hết bận." Thời gian bận rộn rất khổ sở, nhưng cũng coi như tương đối đơn giản phong phú, mỗi lần mệt mỏi đến mức gần như tê liệt ngã xuống trên mặt đất ở công ty, sau khi về nhà cô cũng không có thời gian suy nghĩ lung tung, bò đến trên giường rất nhanh là có thể ngủ mất, cho nên mấy ngày nay chung đụng cũng không có vẻ kinh khủng như trong tưởng tượng, dù sao cũng bận rộn muốn chết, làm sao có thời gian nghĩ đông nghĩ tây.
Sắp xếp lại tài liệu trên bàn làm việc, Quý Thư Nhan cầm tài liệu trong tay đi lên lầu mười tám, lầu mười tám là tầng chót của cao ốc, phía trên chỉ có phòng làm việc của Hứa Tri Hằng và Tằng Viễn.
Về phía một người cộng sự khác ở công ty của Hứa Tri Hằng là Tằng Viễn, Quý Thư Nhan cũng đã gặp mấy lần, một bộ dạng con em nhà giàu phong lưu, là một người nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp liền không nhúc nhích, lại có một bản lĩnh nói chuyện làm ăn tốt. Mỗi lần công ty đụng phải khách hàng khó có thể nói chuyện bàn bạc, đều là vị tổng giám đốc Tằng này ra tay tìm được nhược điểm của người khác để đánh hạ, cuối cùng đoạt việc làm ăn về tay.
Cho nên tuy Quý Thư Nhan không thưởng thức tính trăng hoa của anh ta, cũng không thể không bội phục năng lực của anh ta, mặc dù thoạt nhìn bên ngoài anh ta luôn hi hi ha ha, dáng vẻ rất không nghiêm chỉnh.
Thang máy dừng ở lầu mười tám, Quý Thư Nhan vừa đi ra, đã nhìn thấy một trong hai vị thư ký của Hứa Tri Hằng.
Thư ký Tề vốn phờ phạc rã rượi, mặt như đưa đám, sau khi nhìn thấy Quý Thư Nhan đi lên lập tức tỉnh táo tinh thần, lắc lắc eo thon, cười duyên chào đón, "Trợ lí Tiểu Nhan, cô lại lên rồi."
Không có cảm tình gì đối với vị thư ký Tề diêm dúa lòe loẹt trước mắt, Quý Thư Nhan không nhiệt tình cười cười, "À, tổng giám đốc Hứa đang bận sao?"
"Đúng vậy, tổng giám đốc Hứa, tổng giám đốc Tằng và các nhân viên chủ quản đang bàn bạc công việc nữa, cô chờ một chút." Trong âm thanh mềm mại lộ ra hơi thở quyến rũ, thư ký Tề nhìn văn kiện trong tay của cô nịnh hót, "Ai nha, tổng giám đốc Hứa vừa mới cần phần tài liệu này đấy, thật may là cô đưa tới sớm, đây có tính là tâm ý tương thông hay không?"
Đối với loại làm nũng mềm mại yếu đuối không chịu nổi này, Quý Thư Nhan lại nhíu mày chặt hơn, "Có lẽ vậy."
"Không trách được tổng giám đốc Hứa nói hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm còn thân mật hơn so với anh em ruột, quả nhiên là tâm ý tương thông."
Lại một lần nữa nghe được lời như vậy, Quý Thư Nhan chỉ có thể im lặng trợn mắt một cái, đầu của người phụ nữ này thật đơn giản, rốt cuộc sao cô ta đảm nhiệm được chức vụ thư ký này?
Hứa Tri Hằng cũng chỉ nói đùa một câu, quan hệ của bọn họ còn thân mật hơn so với anh em ruột, cô ta liền tin, hơn nữa thay đổi lời nói lạnh nhạt đối với cô lúc đầu, nhiệt tình lên trong nháy mắt, nên nói là ngu, hay là ngây thơ đây.
Không kiên nhẫn nghe người phụ nữ trước mặt nói, Quý Thư Nhan có chút hối hận vì mình tới không đúng lúc, nhưng mà bây giờ đi xuống lần nữa thì cũng lúng túng, đành phải tìm một góc, ngồi xuống nghỉ ngơi, nhắm mắt nghe cô ta dài dòng.
Thật may, hội nghị này cũng không kéo dài, cửa phòng làm việc của Hứa Tri Hằng rất nhanh bị người ta đẩy ra, một nhóm người châu đầu ghé tai đi ra, đi xuống lầu.
Ở trong nháy mắt cửa bị đẩy ra Quý Thư Nhan đột nhiên đứng lên, chỉ sợ không kịp cắt đứt lời nói của thư ký Tề, lên tiếng: "Tôi có việc bận nên đi trước." Sau đó đi nhanh đến bên ngoài phòng làm việc của Hứa Tri Hằng.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình Tằng Viễn còn chưa rời đi, lười biếng ngồi ở trên bàn làm việc trò chuyện gì đó với nhau.
Khi Quý Thư Nhan đi tới cửa thì Hứa Tri Hằng đã phát hiện cô, nở nụ cười ra hiệu cho cô đi vào, lại xoay người nói chuyện với Tằng Viễn, dặn dò một ít chuyện.
Thả nhẹ bước chân đi vào, Quý Thư Nhan ôm tài liệu ngồi ở một bên, cẩn thận dò xét hai người đàn ông trước mắt, chỉ cảm thấy hình như lúc này Hứa Tri Hằng và Tằng Viễn đều thay đổi bộ dạng, trên mặt không có vẻ đùa giỡn, chỉ có khuôn mặt nghiêm túc chăm chỉ.
Người ta nói đàn ông chăm chỉ làm việc là đẹp mắt nhất, Quý Thư Nhan vốn không cảm thấy vậy, hiện tại ngược lại hoàn toàn tin.
Từ thời gian chung đụng này, Quý Thư Nhan đã hoàn toàn thấy được một mặt lợi hại của Hứa Tri Hằng, thành thục chững chạc, gặp chuyện không sợ hãi, chưa bao giờ sai lầm về quyết sách của công ty.
Nhưng một người đàn ông như vậy, thấy thế nào cũng không giống Hứa Tri Hằng bá đạo thô lỗ lại không ai bì nổi trước đây.
Quý Thư Nhan tự nói với mình, cho dù Hứa Tri Hằng biến thành hình dáng gì thì đều không liên quan đến mình, nhưng ánh mắt của cô lại không nhịn được lần lượt bị anh hấp dẫn. Mỗi lần bắt gặp dáng vẻ anh vui vẻ trò chuyện ở trước mặt người khác, cô luôn không dời mắt nổi, có cảm giác kỳ lạ từ từ nảy sinh trong lòng, mỗi một ngày chung đụng đều làm cho cô có cảm giác lau mắt mà nhìn.
Quý Thư Nhan nghĩ, cô có chút thưởng thức sự thay đổi của người đàn ông này.
Bàn bạc xong xuôi, Hứa Tri Hằng liền nhìn thấy Quý Thư Nhan ngồi ngây ngốc ở một bên, không biết cô đang nghĩ cái gì mà trên mặt mang theo nụ cười.
"Nhan Nhan, Nhan Nhan." Phất tay một cái ở trước mặt cô, Hứa Tri Hằng mỉm cười nói: "Nghĩ gì thế, Tằng Viễn đi em cũng không biết."
Hồi phục tinh thần lại từ trong suy nghĩ xa xôi, mặt Quý Thư Nhan đỏ lên, "Không có gì không có gì, đây là tài liệu anh muốn."
"Anh xem một chút." Tiện tay nhận lấy rồi liếc mắt nhìn, tiếp đó vứt sang một bên, Hứa Tri Hằng chậm rãi thu gom tài liệu trên bàn qua một bên, "Nhan Nhan, em hết bận việc chưa?"
"Hết rồi." Nghe nói như thế thì ánh mắt Quý Thư Nhan sáng lên, vẻ mặt kiêu ngạo đi tới bên cạnh anh, "Thuận lợi hoàn thành."
"Không tệ, rất có tiến bộ." Cảm thấy buồn cười đối với hành động có tính trẻ con của cô, Hứa Tri Hằng gật đầu, "Tiếp tục cố gắng lên."
Ở trong ánh mắt nụ cười tràn đầy cưng chiều của Hứa Tri Hằng, ý thức được hành động vênh váo đắc ý của mình buồn cười đến cỡ nào, Quý Thư Nhan ngượng ngùng đỏ mặt, không vui nói: "Cười cái gì mà cười, không có việc gì thì em đi xuống trước."
"Gấp cái gì." Làm như không thấy cô xấu hổ, Hứa Tri Hằng đưa tay kéo cô, "Hôm nay công ty có họp mặt, cũng coi như liên hoan chào đón nhóm người mới các em, đợi đi chung với anh đi."
"Liên hoan chào đón người mới đến, hoan nghênh bọn em?" Giật mình nhìn anh, Quý Thư Nhan hỏi.
"Dĩ nhiên."
"Anh cũng đi sao?" Nhìn anh gật đầu, Quý Thư Nhan cảm thấy buồn cười, "Liên hoan chào đón người mới thì em nên đi cùng bọn họ, anh thật sự muốn tham gia?"
Đón người mới đến đối với cô mà nói cũng không xa lạ gì, mỗi công ty đều sẽ tìm một số lý do quái lạ để tụ tập chung một chỗ mà vui chơi, mượn lý do gia tăng tình cảm giữa đồng nghiệp, đón người mới đến chính là một trong những lý do thường thấy nhất.
Chỉ là thông thường mà nói, liên hoan kích thước nhỏ như vậy thì bình thường đều liên quan đến nhân viên cùng bộ phận, cô cũng không biết Hứa Tri Hằng đi thì mọi người có thoải mái hay không?
"Anh là ông chủ tốt rất quan tâm cấp dưới, đương nhiên muốn đi." Hứa Tri Hằng làm ra vẻ trả lời, nhưng hoàn toàn không có ý định nói cho Quý Thư Nhan biết, đây còn là lần đầu tiên anh tham gia loại họp mặt nhỏ của nội bộ công ty.
Trừ họp mặt hàng năm của công ty ra, anh rất ít xuất hiện ở chỗ tụ tập của nhân viên, dù sao đó cũng là buổi họp mặt của bọn họ, mọi người không dễ dàng tiến đến cùng một chỗ để nói chuyện phiếm, chính là muốn phát tiết bất mãn trong công việc trong cuộc sống, anh là ông chủ mà đi thì tất cả mọi người đều sẽ rất không tự nhiên.
Mặc dù tỏ vẻ nghi ngờ đối với lý do đường hoàng của Hứa Tri Hằng, Quý Thư Nhan vẫn quyết định tham gia, dù sao cô không có ý định độc lai độc vãng*, mượn liên hoan tiếp xúc với đồng nghiệp trong công ty nhiều hơn cũng là một chuyện vô cùng tốt.
*độc lai độc vãng: một mình đến, một mình đi
Đã tới thời gian hẹn, Quý Thư Nhan liền trở về bàn làm việc của mình ở lầu dưới, lúc năm giờ rưỡi chiều, lần đầu tiên cô thoải mái tan việc đúng giờ, rồi ngồi xe của Hứa Tri Hằng đến chỗ hẹn.
Chỗ họp mặt ở một nhà quán đồ nướng nổi tiếng, lúc Quý Thư Nhan đi theo sau lưng Hứa Tri Hằng vào phòng, bên trong đã ngồi đầy hai mươi mấy người.
"Hoan nghênh mọi người, tổng giám đốc Hứa của chúng ta thế nhưng tới thật", nhìn thấy anh đi vào, Tằng Viễn không khách khí cười đùa anh đầu tiên, "Nhưng mà cậu đã tới chậm, có phải nên phạt rượu hay không?"
Có vài người không biết Hứa Tri Hằng muốn tới, hiện tại đột nhiên nhìn thấy một vị ông chủ khác không thích náo nhiệt của công ty, mọi người đầu tiên là giật mình, sau đó khẩn trương, không khí lập tức căng thẳng, may mà Tằng Viễn giỏi hâm nóng không khí, bưng ly rượu đi tới trước mặt Hứa Tri Hằng.
"Đây, người đến trễ phải phạt ba ly rượu trước, nhìn ở phân thượng cậu là tổng giám đốc, liền uống năm ly đi, mọi người có chịu không?"
Nghe nói như thế, tất cả mọi người vội vã cuống cuồng nhìn Hứa Tri Hằng, chờ phản ứng của anh.
Từ đầu đến cuối trên mặt Hứa Tri Hằng vẫn treo nụ cười ôn hòa, nghiêm túc nhận lấy ba ly rượu, một ly uống một hơi cạn sạch, lại đưa hai ly còn dư lại tới trước mặt Tằng Viễn, hài hước nói: "Là bạn tốt nhất kiêm đồng nghiệp của mình, chẳng lẽ cậu không nên đồng tâm hiệp lực với mình một chút hả?"
"Không cần, mình chỉ uống rượu giúp vợ tương lai của mình." Tằng Viễn kiểu cách chọc cười, "Tất cả mọi người nhìn đi đâu rồi, nhanh uống đi."
"Thật sự không muốn ư?" Như nghĩ tới gì nên gật đầu một cái, Hứa Tri Hằng lộ ra một nụ cười âm hiểm, "Vậy mình muốn nói thất bại của người nào đó lần trước . . . . ."
"Ai ai ai, Hứa Tri Hằng cậu có đạo nghĩa hay không, không phải đã đồng ý với mình không nói ra sao, được, mình uống mình uống." Tằng Viễn nóng nảy, cầm hai ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.