Em Về Cùng Ngày Nắng

Chương 18




Tam trung cũng có phòng y tế, nhưng hầu hết mọi người đều biết phòng y tế của trường học ra đời chỉ nhằm mục đích điểm danh cho có, ngoài mấy cái giường dùng để nằm nghỉ ngơi và các loại thuốc ho hạ sốt, bông băng, nước muối biển thông thường thì không còn gì khác.

Lục Chấp cầm chìa khóa xe của Lâm Tử Xuyên, sau trận mưa giông hồi đêm, sáng nay trời âm u nặng nề suốt, gió không ngừng thổi phần phật, trong phòng học có nhiệt độ cơ thể mọi người còn ấm áp, vừa bước ra ngoài Ninh Trăn lập tức cảm thấy rét run.

Lục Chấp cởi áo khoác ngoài bọc cô lại, còn mình chỉ mặc độc cái áo thun màu trắng bên trong.

Áo khoác của anh rộng thùng thình dài gần đến gối Ninh Trăn, trông cô càng mảnh mai nhỏ bé hơn.

Đầu óc Ninh Trăn mơ màng: “Lục Chấp anh mặc áo vào đi, em không lạnh.”

“Nghe lời nào, đừng phụng phịu hờn dỗi với anh.”

Cô lẽo đẽo đi theo anh, gió thổi tóc cô bay loạn xạ, tuy người lâng lâng nhưng chưa đến nổi mất hết tỉnh táo.

Ninh Trăn đột nhiên lấy lại phản ứng: “Anh lái xe ư?”

“Ừ, em lên đi.”

Ninh Trăn lắc lắc tóc: “Lục Chấp, anh vẫn chưa đủ mười tám tuổi.” Thế nên anh không thể nào có bằng lái.

Anh cong mắt: “Không tin tưởng anh sao? Mười hai tuổi anh đã biết lái xe rồi, tin tưởng anh một chút đi bà chị nhỏ, em mau lên xe đi không thôi lạnh, có em ở trên xe, anh hứa sẽ chạy thật cẩn thận, vững vàng giống lái xe đồ chơi được chưa?”

Ninh Trăn chôn chân đứng bất động, vì sốt nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hơi thở phả ra nóng hầm hập. Cổ họng đau rát, cô không muốn nói chuyện thế nên dùng hành động để bày tỏ quyết tâm không lên xe.

Lục Chấp không nói nhiều, dứt khoát giơ tay bế cô: “Đừng đứng bên ngoài nhiễm gió lạnh, tin tưởng anh một lần đi.”

Cánh tay anh đỡ dưới khoeo chân cô, đột nhiên bị bay vèo lên không khiến Ninh Trăn sợ hết hồn: “Anh làm gì vậy!”

Lục Chấp mở cửa xe đặt cô vào, nghiêng người cài dây an toàn cho cô.

Lưu loát đóng cửa lại đi vòng qua ghế lái, động tác khởi động xe rất nhuần nhuyễn thành thạo.

Ninh Trăn bị dọa, khuôn mặt đang đỏ bừng thoắt cái chuyển sang trắng bệch.

Hồi ấy cô đã từng ngồi qua xe anh, là xe mô tô địa hình. Sau này đến xe thể thao, có chết cô cũng không dám ngồi lên.

Đó là chuyện của kiếp trước, anh đội mũ bảo hiểm, tóc rủ lòa xòa trước trán, đôi mắt sáng lấp lánh như dát hàng ngàn ánh bạc vỡ. Lái một chiếc mô tô địa hình màu xanh dương, nhất định phải đưa cô đến khu vui chơi giải trí bằng được.”

Tiếng gió vù vù sượt qua bên tai, anh cưỡi xe máy giống như phi tên lửa.

Cô sợ rơi rụng hồn vía, thiếu điều phát khóc: “A a a —— Lục Chấp —— anh dừng lại! Em sợ, em sợ —— ”

Tiếng thiếu niên cười giòn tan: “Vậy em ôm anh chặt hơn chút nữa đi.”

Hai cánh tay mềm nhũn của cô ghì chặt thắt lưng anh, giọng nói run rẩy tắc nghẹn: “Lục Chấp, anh dừng lại đi, em sợ —— ”

Cảm giác thời gian dằng dặc trôi qua lâu tựa cả thế kỷ, cảnh vật xung quanh vèo vèo thụt lại phía sau, cuối cùng anh cũng cho xe dừng lại vững vàng.

Ninh Trăn xuống xe mà hai chân run bần bật, phải bám lấy cột biển chỉ đường bên cạnh mới có thể đứng vững. Mắt ngân ngấn nước, ôm đầu gối ngồi sụp xuống ven đường, nước mắt lượn vòng trong hốc mắt.

Lục Chấp ngồi xổm xuống nhíu mày nhìn cô: “Em thật sự sợ đến vậy sao?”

“Lục Chấp, anh, anh đừng nói chuyện với em nữa.” Hiện giờ em rất ghét anh.

Anh luống cuống không biết phải làm gì.

Lần đầu tiên trong đời chở một cô gái, kết quả dọa cho người ta sợ đến mức này, anh hoảng hốt: “Đừng khóc mà, anh sai rồi.”

“Lỗi của anh, em đánh anh được không.”

“Đừng dọa anh được không, anh không bao giờ làm như vậy nữa.”

“Ninh Trăn, em đừng khóc mà, em khóc anh đau lòng lắm.”

Cả người cô mềm nhũn chi chi không còn chút hơi sức, chỗ nào còn sức lực để mắng anh, tự mình hít thở thật sâu trấn tĩnh lại, cuối cùng nén nước mắt xuống.

Anh còn đang mắc kẹt trong mớ bòng bong giải thích: “Anh chỉ muốn em ôm anh một cái, nhưng em vừa chủ động ôm anh, anh luyến tiếc không muốn em buông tay ra nên cứ chạy.”

“…”

Vẫn còn một câu anh không dám nói, tiếng em thốt lên nghe sao mà êm tai, hồn vía anh muốn phiêu diêu lên trời, còn kết hợp với tên anh, thiếu niên khí huyết sôi trào, không phản ứng mới kỳ lạ.

~

Ninh Trăn nhớ lại hồi ức ‘yên bình’ không cách nào quên đó, quả thật không dám tin tưởng anh một mảy.

“Lục Chấp, anh dừng xe lại đi, em không đi đâu.”

Lục Chấp căn bản không hề hay biết độ tín nhiệm của mình đã xài vượt chỉ tiêu cho phép còn đang bị âm nợ. Anh nhíu mày, không nói không rằng, nhưng cho xe chạy hết sức chậm rãi vững vàng như đã hứa.

Ninh Trăn hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.

Cô hết cách, cho dù là một đời kia, tất cả những thứ kích thích điên cuồng, những điều xé rào trái phép tắc, đều là làm cùng Lục Chấp.

Cô là một thành viên hết đỗi bình thường giữa chúng sinh, luôn ngoan ngoãn an phận thủ thường mà bước dọc theo quỹ đạo của thế giới này.

Nhưng Lục Chấp lại là luồng ánh sáng độc nhất vô nhị, đi ngược chiều mà đến, mang vẻ uể oải biếng lười nhưng tận sâu trong xương cốt vĩnh viễn là khí chất cao ngạo đầy quyết đoán.

Nhiệt độ trong xe cao, đầu óc cô bắt đầu choáng váng.

Trong lúc mơ màng, bất tri bất giác đã đến bệnh viện.

Quả thật là ổn định vững vàng đến không thể tưởng tượng.

Lục Chấp mở cửa xe, nhìn cô mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng muốt: “Không gạt em đúng không? Bà chị nhỏ, sau này tin tưởng anh một chút, thích anh một chút nhé.”

“Khi nào anh có giấy phép lái xe rồi hãy nói.” Lục Chấp cái người này chuyên làm những chuyện trái quy tắc.

“…”

~

Y tá cầm nhiệt kế đi vào.

“Em gái nhỏ, đặt cái này dưới cánh tay, tám phút sau lấy ra mang đến cho bác sĩ. Em tự mình canh thời gian nhé.”

Ninh Trăn gật đầu.

Lúc này đã hơn tám giờ nhưng vì là bệnh viện tư nên cũng không có đông đúc người xếp hàng chờ trước phòng khám.

Ninh Trăn ngồi xuống băng ghế màu xanh dương, cởi áo khoác của Lục Chấp đưa lại cho anh. Lục Chấp ngồi bên cạnh, không hề thấy lạnh chút nào, suốt quãng đường lăn qua lộn lại dụ dỗ rồi dọa nạt cô, lúc này trên trán anh còn rịn lấm tấm mồ hôi, cả người dựa vào lưng ghế, đôi chân dài duỗi ra, lối đi nhỏ không đủ chỗ cho anh để thẳng chân.

Ánh mắt lặng lẽ rơi trên người cô.

Ninh Trăn cởi áo khoác ra, bên trong chỉ còn lại áo đồng phục.

Cánh tay trắng muốt, thân hình mảnh mai đến mức một cánh tay anh cũng có thể ôm trọn, chậc.

“Lục Chấp, em phải đặt nhiệt kế, anh xoay qua chỗ khác đi.” Anh ngồi bên cạnh dòm lom lom, cô rất xấu hổ.

Anh cười nói: “Ninh Trăn, em đúng là không có lương tâm mà, đi theo em cả nửa ngày, nhìn một chút cũng không cho.” Nói thì nói vậy nhưng cũng rề rà xoay đi.

“Anh không được quay lại.”

“Ừ.”

Anh xoay chỗ khác rồi, Ninh Trăn mới sực nhớ áo đồng phục của cô rộng thùng thình, có thể trực tiếp nhét nhiệt kế từ ống tay áo.

Cô bị sốt nên đâm ra hồ đồ, còn Lục Chấp thì nhất thời không nghĩ tới chuyện đó.

Ninh Trăn kẹp nhiệt kế xong, nhìn xuống đồng hồ đeo tay canh thời gian.

Lục Chấp đưa lưng về phía cô, luôn miệng giục: “Em làm xong chưa? Động tác của em sao chậm vậy.”

Ninh Trăn không để ý tới anh, người này quen bá đạo ngang ngược, cô cũng muốn thử xem khi nào anh quay lại.

Hàng cây bên ngoài bệnh viện xanh ngăn ngắt, từ nơi này nhìn ra, có hai con chim nhỏ đang bay nhảy trên đầu cành, thi thoảng dùng mỏ rỉa rỉa lông.

Hôm nay trời đầy mây, là một ngày ít nắng đặc trưng của phương nam vào mùa mưa, gió lùa qua khe cửa sổ để mở mang theo tiếng lá hát rì rào, thanh thản yên bình.

Tóc mái trên trán cô lay lay, đôi mắt to tròn khẽ díp lại. Lục Chấp vẫn đang nhìn hướng khác, một phút trôi qua, anh không có xoay lại.

“Ninh Trăn, rốt cuộc em xong chưa?”

“Ừm? Khi nào xong em báo.”

“Anh đếm tới mười, đếm xong sẽ quay lại đó.” Anh đếm với tốc độ tên lửa, không biết còn tưởng đếm tới ba.

Bất thần xoay lại.

Ninh Trăn ngoan ngoãn ngồi thẳng tắp trên ghế, ánh mắt hướng về ngọn cổ thụ cành lá rậm rạp vươn mình tới tận cửa sổ. Đáy mắt len lén giấu nụ cười.

Lục Chấp âu yếm bẹo hai má cô: “Nhóc con xấu xa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, vì đang kẹp nhiệt kế nên rất khó thoát khỏi tay anh. Anh trái lại cười đến thỏa mãn.

“Ninh Trăn, em nói xem sao anh lại thích em thế này? Cứ muốn để mặc em giày vò hành hạ ấy.”

Đổi lại thành người khác, đã sớm bị anh chỉnh cho chết, đầu thai không biết mấy lần rồi.

“Anh thấy tính tình của anh tốt đệ nhất thiên hạ, khuôn mặt vóc dáng cũng đẹp trai đệ nhất thiên hạ, em có mắt nhìn một chút được không?”

Ninh Trăn không kìm được ‘phụt’ một tiếng phì cười.

“Lục Chấp, anh tự kỷ quá đi.”

Lần đầu tiên anh thấy cô cười tươi tắn rạng rỡ đến thế, khóe môi cong veo, đôi mắt như vầng trăng non, bên trong phản chiếu hình ảnh anh.

Trái tim anh mềm đến vụn nhừ.

“Em đừng cười như vậy, Ninh Trăn.”

Anh cúi đầu nhìn cô, Ninh Trăn khẽ thu lại nụ cười, đôi đồng tử đen láy sáng long lanh, đẹp khôn tả.

Anh rủ rỉ như tiếng thở dài: “Anh không chịu nổi.”

“Sao cơ?”

“Không có gì. Đủ thời gian chưa, em có canh giờ không?”

Ninh Trăn gật đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình: “Còn một phút nữa.”

Ninh Trăn lấy nhiệt kế ra mang cho bác sĩ, bác sĩ là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, giọng nói rất nhã nhặn dịu dàng: “Cô bé, 39.4 độ, sốt cao đấy, cũng may là kịp thời đến bệnh viện, sốt cao mà để kéo dài lâu sẽ rất nguy hiểm.”

Ninh Trăn ngồi trên ghế khẽ gật đầu lo lắng.

“Hai em là học sinh sao? Thế này vậy, bây giờ tôi sẽ bảo y tá truyền nước cho em, không mất nhiều thời gian đâu, buổi chiều là em có thể trở về lớp học.”

Ninh Trăn vặn xoắn đầu ngón tay: “Dạ, cảm ơn bác sĩ.”

“Khu nội trú có phòng trống, em đến đó nghỉ ngơi, truyền ba chai dịch sẽ mất khoảng tầm bốn tiếng đồng hồ, khi lên cơn sốt sẽ khá khó chịu nhưng cố gắng một chút sẽ hết. Tôi sẽ kê thêm toa thuốc, hôm nay chia ra uống làm ba lần, nếu đến mai nhiệt độ cơ thể vẫn chưa trở lại bình thường thì nhớ quay lại bệnh viện làm xét nghiệm.” Bác sĩ sột soạt viết xong toa thuốc, bảo bọn họ cầm ra ngoài gặp y tá.

Phòng bệnh là phòng đôi có hai giường, giường bên cạnh là một cô bé con, ánh mắt tròn xoe xoay tít, mẹ cô bé ngồi kế bên gọt táo.

Nhìn thấy Ninh Trăn và Lục Chấp đi vào, ánh mắt cô nhóc lập tức dán chặt vào hai người, đôi mắt to tràn ngập hiếu kỳ.

Ninh Trăn nhìn cô nhóc nở nụ cười, cô nhóc ngụng nghịu nhe hàm răng thiếu mất một chiếc cười đáp lại, hạ giọng thì thầm với mẹ: “Mẹ, chị mới cười với con.”

Cô nhóc cảm thấy chị thật xinh đẹp, cái anh đi đằng sau cũng rất đẹp mắt, nhưng anh trai không nhìn cô bé, dáng vẻ hơi hung dữ.

Y tá vào luồn kim cho Ninh Trăn, Ninh Trăn cuộn ống tay áo lên, cánh tay mềm mại trắng ngần, gần như không nhìn thấy màu xanh của mạch máu.

Y tá hắng giọng: “Siết chặt nắm tay lại rồi thả ra, mạch máu của em nhỏ quá không tìm thấy vein.”

Ninh Trăn làm theo mấy lần.

Y tá loay hoay một lúc vẫn chưa chọn được vị trí chích vein liền kéo tay cô qua, vỗ bộp bộp lên mu bàn tay cô, làu bàu: “Đám học sinh bọn em, vừa nhìn đã biết ở nhà không phải làm việc gì.”

Cô ta vỗ rất mạnh, Ninh Trăn bị đau nhưng chỉ mím môi gắng chịu.

Ánh mắt Lục Chấp lạnh như băng: “Chị làm gì thế! Nếu không ghim được thì đổi người khác đến làm.”

Y tá dừng động tác, chàng trai trẻ này vừa rồi còn mỉm cười có vẻ rất dễ chịu, nhưng khi sầm mặt xuống trông khá đáng sợ.

Cô ta bĩu môi, lúc này mạch máu của Ninh Trăn cũng lộ ra, cô ta lưu loát đâm kim vào.

Cũng may chỉ lần đầu tiên đã chính xác.

Ninh Trăn thở phào, sắc mặt tái nhợt.

Y tá cười nói: “Hung dữ cái gì mà hung dữ, không hiểu thì đừng nói càn, tìm mạch máu đó có biết không? Cậu là anh trai con bé hả? Hung hăng ghê, chậc chậc.”

Khóe môi Lục Chấp căng ra, mặt sầm xuống, vừa định lên tiếng, Ninh Trăn đã gọi ‘Lục Chấp’ rồi quay sang nói cảm ơn y tá.

Y tá treo chai dịch lên xong xoay người đi ra ngoài.

“Lục Chấp, anh về lớp đi, em không sao, lát nữa truyền nước xong em sẽ tự về.”

“Không đi, em ngủ đi, anh ở đây trông em.”

Nếu Trần Đông Thụ mà có mặt, thể nào cũng lăn quay ra đất cười bò càng, hơ hơ hơ, Chấp ca thuộc dòng dõi quý tộc địa chủ sao lại bám người thế này.

Ninh Trăn cất giọng trịnh trọng: “Phải mất đến bốn tiếng.” Bốn tiếng đồng hồ, ngồi một chỗ sẽ rất khó chịu.

Anh lấy di động ra: “Không có việc gì đâu, em ngủ, anh ngồi bên cạnh chơi game được chưa, dù sao trở về nghe giảng cũng không hiểu, chơi game thời gian qua rất nhanh. Được rồi được rồi, bà chị nhỏ của tôi mau ngủ đi.”

Ninh Trăn thực sự rất buồn ngủ, sốt cao khiến cả người cô lừ đừ, mí trên mí dưới đánh nhau, cô cố rướn mắt nhìn Lục Chấp, anh cúi đầu dòm điện thoại, ánh sáng lóe tắt từ màn hình hắt vào gương mặt lạnh lùng của anh.

Ninh Trăn không tranh luận với anh nữa, vừa nhắm mắt lại đã thiếp đi.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, hô hấp dần dần chậm rãi nhịp nhàng, vì bị cảm nên hơi thở khò khè.

Lục Chấp nhìn cô, tắt giao diện trò chơi.

Đôi mắt cô nhắm nghiền, hàng mi dài vểnh cong như trẻ thơ, tóc mái rơi lòa xòa sang hai bên lộ ra vầng trán nhỏ xinh trắng ngần, cánh mũi khẽ phập phồng, cái miệng bé xíu sẽ sàng hé mở, hẳn là do đường hô hấp bị nghẹt, thở như vậy sẽ dễ chịu hơn.

Gương mặt hiền lành thánh thiện như thiên sứ, đến giờ anh vẫn còn nhớ cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy cô tháo khẩu trang ra, chỉ có sườn mặt nghiêng vậy mà đã khiến cho hơi thở của anh bất giác chậm lại, thật sự là một chút cũng không dám quấy rầy.

Tựa như giấc mơ hoang đường.

Nhưng anh không chỉ mê đắm gương mặt này.

Mà đơn giản vì cô là Ninh Trăn.

Anh thích hết thảy những gì thuộc về cô.

… hoàn toàn mất kiểm soát, không cách nào khống chế được bản thân.

Muốn hôn, muốn ôm, muốn… anh thầm cười nhạo mình. Ừm, Ninh Trăn nói đúng, anh quả thật hơi biến thái.

Điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, Lục Chấp cúi đầu nhìn lạnh nhạt bấm tắt.

Bên kia kiên trì gọi lại, nghĩ đến gì đó, Lục Chấp nhíu mày đưa mắt dòm Ninh Trăn, cô ngủ rất sâu.

Cô bé con giường bên cạnh đang gặm táo, mẹ cô bé ngồi kế bên xem tạp chí.

Lục Chấp đi ra hành lang, khép cửa lại.

Vừa bắt máy, đầu bên kia đã lập tức vang lên âm thanh gào rống của Trần Đông Thụ: “A lô, Chấp ca, bảo bối nhỏ của anh không sao chứ?”

“Ừ.”

“Ờ ờ, vậy thì tốt, hai người vừa bỏ lỡ một màn kịch hay, em nói Chấp ca, em gái Tạ Vũ kia trông nhát hít vậy mà đã ra tay là đóng luôn vai siêu nhân đại hiệp giải cứu thế giới. Cô ta trực tiếp tung chuyện Dư San San đã làm lên Tieba, kể tường tận rõ ràng không sót một mảy, còn up kèm ảnh chụp Dư San San nhét tài liệu vào giấy báo thi của chị dâu, anh nói có trâu bò không?”

(*Baidu Tieba là một diễn đàn trực tuyến của Trung Quốc.)

Hắn ở bên kia nói bíp bíp be be không ngừng, Lục Chấp tựa người vào tường, ánh mắt hờ hững, nghe hắn huyên thuyên xích đế.

“Cũng không biết nên nói vận số Tạ Vũ tốt hay là đã có chuẩn bị nữa, ha ha ha cô nàng học sinh giỏi nằm trong tốp chim non há miệng, vậy mà lại mang theo di động vào phòng thi, chậc chậc đúng là thú vị. Hiện giờ Tam trung đang bùm nổ tung tóe. Tạ Vũ quả là lanh trí, cô nàng dùng nick ảo không để tên mình, không cần phải đối đầu trực diện với Dư San San, chỉ đăng chứng cứ, toàn bộ mũi dùi chĩa chính xác về phía Dư San San, hiện tại trong lớp cũng đang bàn tán xôn xao. Đoán chừng không tới mấy ngày, phòng giáo vụ sẽ điều tra việc này, thế nào Dư San San cũng sẽ bị kỷ luật thỏa đáng. Cái chính là cô nàng làm ra chuyện thế này, danh tiếng cũng tèo.”

“Trần Đông Thụ.”

“Hả? Chấp ca.”

“Cậu bảo Tạ Vũ đứng ra làm chứng đi.”

“Tại sao?”

Ánh mắt Lục Chấp sâu hun hút: “Đề phòng Dư San San cho là Ninh Trăn làm, quay sang cắn ngược lại.”

Trần Đông Thụ nghe xong giật mình toát cả mồ hôi, cẩn thận nghĩ lại quả thật chính xác. Nếu Dư San San vu khống Ninh Trăn mang điện thoại di động vào phòng thi rồi cố tình gài bẫy chụp hình hãm hại cô ta, nghe cũng có lý.

“Được được được, em đảm bảo sẽ xử lý đâu vào đó.”

Lục Chấp cúp máy, đi vào phòng bệnh. Dáng vẻ lúc ngủ của Ninh Trăn rất ngay ngắn, vẫn là tư thế trước khi anh ra ngoài.

Cô bé con bên cạnh đang cặm cụi chơi trò chơi trí tuệ trên điện thoại, mẹ cô nhóc đã đi vào phòng vệ sinh.

Lục Chấp ngồi xuống cạnh Ninh Trăn.

Bên ngoài trời âm u nặng nề, ánh sáng trong phòng lờ mờ tối.

Trên người cô đắp một tấm chăn mỏng, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần.

Bầu không khí yên bình dịu dàng.

Anh cúi người, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

Càng tựa gần, mùi hương trên cơ thể cô càng trở nên rõ rệt. Ánh mắt anh dời xuống rơi trên cánh môi khẽ hé mở của cô.

Trái tim đập hỗn loạn.

Lục Chấp ép bản thân mình ngồi thẳng dậy, hít một hơi thật sâu.

Nhưng cái cảm giác này tựa cơn khát tận sâu trong xương tủy, như con mãnh thú bị bỏ đói suốt mùa đông dài, nếu chôn chân bất động, nó sẽ bị chính cái khao khát đó hủy diệt.

Ánh sáng mờ ảo, như phủ tầng tầng sương khói mơ hồ.

Anh có phần tham lam.

Cúi người xuống, hai cánh tay chống hai bên người cô, rơi xuống môi cô một nụ hôn rất khẽ rất nhẹ, vừa chạm vào lập tức tách ra. Chỉ một giây ngắn ngủi, mà mỹ vị đó thấm vào tận hơi thở, trái tim muốn nảy ra ngoài.

Lục Chấp đột nhiên đứng bật dậy, lùi về phía sau hai bước. Đưa tay vào túi quần tìm thuốc lá, mò mẫm cả nửa ngày vẫn không nhớ ra mình làm gì có điếu thuốc nào.

Chỉ có cảm giác lạnh lẽo của kim loại từ điện thoại di động truyền tới, anh nhắm mắt lại.

Không cần bất kỳ ai nói, anh cũng biết mình ‘xong’ rồi.

~

Ninh Trăn vừa chợp mắt đã ngủ một giấc thật lâu, đến khi mơ màng tỉnh dậy đưa tay dụi mắt, nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ mới sực nhớ mình đang ở trong bệnh viện.

Ngủ suốt hơn ba tiếng.

Dịch truyền trong chai chỉ còn lại một ít.

Lục Chấp cúi đầu ngồi sát góc tường, màn hình điện thoại trên tay tối đen, không biết đang nghĩ gì.

Cô ho khẽ: “Lục Chấp?”

Nghe cô gọi Lục Chấp lấy lại phản ứng, ngước mắt lên: “Ừ? Em tỉnh rồi à.”

Giọng Ninh Trăn nghèn nghẹt, giơ tay chỉ chai dịch: “Nước sắp hết rồi, anh có thể gọi y tá giúp em không?”

Lục Chấp đứng dậy, vặn nắp một chai nước khoáng: “Em uống nước trước đi.”

Ninh Trăn cuối cùng cũng có cảm giác cổ họng dễ chịu hơn, nhỏ giọng nói cảm ơn anh.

Y tá vào rút kim, dặn dò: “Nhớ uống nhiều nước, buổi tối phải giữ ấm khi ngủ, mồ hôi toát ra, cơ thể sẽ nhanh chóng hồi phục.”

Sau khi ngủ một giấc và truyền nước xong, Ninh Trăn cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, lúc này đã gần đến giờ tan học, chỉ có thể về nhà ăn cơm rồi vào học tiết buổi chiều.

Lục Chấp đi trước, vừa mới kéo cửa ra.

Cô bé con giường bên cạnh tròn xoe đôi mắt: “Chị!”

Ninh Trăn ngạc nhiên quay đầu lại, nở nụ cười dịu dàng nhìn cô nhóc: “Chuyện gì vậy em?”

“Chị lại đây nè.” Cô nhóc giơ bàn tay nhỏ xíu ngoắc ngoắc.

Ninh Trăn cảm thấy cô bé thật đáng yêu, đi tới mép giường ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô bé: “Em cũng mau hết ốm nha.”

“Chị, chị cúi xuống đi, em có bí mật này muốn nói với chị nè.”

Ninh Trăn cúi đầu xuống.

Lục Chấp đứng bên cửa, như cười như không: “Bạn nhỏ, nói chuyện không thể nói lung tung đâu đấy nhé.”

“…”

Cô nhóc con hoảng vía liếc nhìn anh một cái. Đột nhiên kéo chăn trùm kín đầu.

Ninh Trăn vẫn chưa kịp nghe thấy gì.

Chờ hai người đi ra khỏi phòng bệnh, cô nhóc ló đôi mắt tròn xoe ra, đại ma vương thật xấu xa hung dữ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.