Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 50-2: Trốn! (tiếp theo)




Editor: miemei

Lúc Chu Tử Chính được gỡ khăn bịt mắt ra, anh nhìn thấy một gương mặt có vẻ như rất xa lạ, nhưng lại như đã từng quen biết.

“Vince Chow, còn nhận ra tao chứ?” Người đàn ông lạnh lùng nhìn anh.

Chu Tử Chính không đáp lại.

Người đàn ông kia cười lạnh: “Doãn Thiên Dã. Mười bốn năm trước, mày nhảy vào địa bàn của tao dạo một vòng, để lại vết sẹo ngay trên trán của tao, làm tao ngồi tù mười hai năm, Vince Chow, mày có bản lãnh thật đấy!”

Nét mặt của Chu Tử Chính chợt biến, trong lòng lại lạnh xuống. Người đàn ông này chính là kẻ cầm đầu băng xã hội đen mà anh giả làm cảnh sát đi truy quét mại dâm vào mười bốn năm trước. Hắn không chỉ cầu tiền tài, còn muốn trả thù nữa!

“Mày muốn gì?”

Doãn Thiên Dã ngoài cười trong không cười: “Tao mới ra tù không bao lâu, trên người hơi kẹt, muốn tìm mày mượn chút tiền.”

“Bao nhiêu?”

“Không nhiều đâu, một tỷ đô la, đối với mày, bấy nhiêu đây chỉ là một số tiền nhỏ thôi mà.”

“Số tiền này, cần chút thời gian để chuẩn bị.”

“Ba ngày đủ rồi chứ. Tập đoàn Thiên Cương kinh doanh lớn như vậy, chút tiền này tính là gì đâu?”

Tên Kiến lấy một tờ báo và máy quay phim tới, rồi tháo dây trói trên tay Chu Tử Chính ra.

Doãn Thiên Dã nói: “Cầm lấy tờ báo, nhìn vào ống kính hỏi ba mày lấy tiền đi.”

-----

Linda đưa Lâm Dư Hi đến một căn nhà nhỏ ở vùng nông thôn hẻo lánh, xung quanh căn nhà đều là đất nông nghiệp bao la bát ngát, nơi này giống như một cái đảo tách biệt giữa đại dương mênh mông. Người đàn ông trông chừng Lâm Dư Hi bế cô lên giường, Linda đút cô uống chút nước: “Bây giờ cô nói chuyện được chưa?”

Lâm Dư Hi lắc đầu.

“Tôi đã kêu bác sĩ đến khám cho cô rồi.”

Lâm Dư Hi nhìn cô ta, mấp máy môi, nói hai chữ cảm ơn trong yên lặng: “Cám ơn.”

Linda né tránh ánh mắt của cô: “Cô nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong thì ra khỏi phòng, khóa cửa phòng lại.

Lâm Dư Hi nhìn quanh căn phòng, ngoài một cái giường, một cái bàn, một cái ghế, thì trống trơn không có gì cả. Cô hít sâu một hơi, lồng ngực hơi đau nhói, nhúc nhích cánh tay, cánh tay vẫn không có sức. Nghĩ đến chữ “trốn” Chu Tử Chính nói trong yên lặng vào phút cuối cùng, nước mắt của cô cũng không kiềm được nữa. Nếu không phải hoàn cảnh của anh ấy nguy hiểm hơn mình, thì anh ấy nhất định sẽ không để tên Kiến đưa mình đi.

~ ~ Thì ra bạn học của anh không cẩn thận nhìn thấy mặt thật của bọn bắt cóc, bọn bắt cóc hoặc là không làm, đã làm thì làm tới cùng. ~ ~

Bình tĩnh, Lâm Dư Hi, mày phải bình tĩnh, bình tĩnh suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể sống sót. Nghỉ ngơi thật tốt để cho sức khỏe hồi phục thì mới có cơ hội chạy trốn ra ngoài. Vince từng học ở trường quân đội, đã từng đánh trận mô hình dã ngoại, anh ấy nhất định có thể chạy ra được. Nhất định có thể!

-----

Bác sĩ đi vào, là một người đàn ông Trung Quốc khoảng năm mươi mấy tuổi. Sau khi ông ta kiểm tra cho cô xong, thì để lại chút thuốc kháng sinh và chút thuốc tiêu viêm.

Linda hỏi: “Bác sĩ, cô ấy sao rồi?”

“Tay cô ta bị căng cơ, uống chút thuốc tiêu viêm, nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ khỏe hơn thôi. Nhưng lồng ngực cô ta bị đau nhức, hô hấp có chút không thuận, có thể phổi đã bị kéo đến tổn thương, tình trạng không phải đùa đâu, không đến bệnh viện là không thể kiểm tra ra được.”

“Nếu nghiêm trọng thì sẽ thế nào?”

“Hô hấp không được, cô nói xem sẽ thế nào?”

Nét mặt của Linda trầm xuống. Sau khi cô ta tiễn bác sĩ rời đi, thì trở lại đút Lâm Dư Hi uống thuốc.

“Xin lỗi, bây giờ tôi không thể đưa cô đi bệnh viện. Đợi mấy ngày nữa, chuyện này qua rồi, thì anh Kiến sẽ thả cô đi thôi.”

Lâm Dư Hi nuốt thuốc xuống. Thả cô đi ư? Cô đã nhìn thấy cả nhà hắn ta, sao hắn ta có thể thả cô đi được chứ? Lúc hắn ta bế cô đi, cô nhớ ánh mắt đó rất rõ ràng, trong mắt hắn ta chỉ có tham lam và lạnh lùng, một khi hắn ta lấy được tiền, hắn ta nhất định sẽ giết con tin.

Lâm Dư Hi mấp máy môi lần nữa, cảm kích nhìn Linda, im lặng nói tiếng: Cám ơn. Trên mặt Linda có điều áy náy, đỡ Lâm Dư Hi nằm xuống: “Cô ngủ một chút trước đi, tôi đi nấu cháo cho cô.”

Lâm Dư Hi nhắm mắt suy tư. Bọn chúng muốn nhận được tiền chuộc cũng phải cần hai ba ngày, ở đây có Linda và một người đàn ông canh giữ ở bên ngoài, chỉ có hai ba ngày, cơ thể của cô nhất định không thể hồi phục đến trạng thái có thể có cơ hội đánh ngã người đàn ông kia. Đánh liều, không được. Hơn nữa, hắn còn có súng.

Đột nhiên, cô nhớ đến câu nói của bác sĩ: Hô hấp không được, cô nói xem sẽ thế nào?

Được, bây giờ chỉ có thể cược một phen, cược xem rốt cuộc Linda còn có tính người hay không?

-----

Sau khi Chu Tử Chính quay video xong, Doãn Thiên Dã đánh một đấm nặng nề vào mặt Chu Tử Chính, Chu Tử Chính lập tức ngã xuống đất. Tên Kiến kéo anh lên, Doãn Thiên Dã lại đánh một đấm vào bụng anh. Chu Tử Chính mặt mày xốc xếch, co rúc lại trên mặt đất, đau, lan ra toàn thân.

Doãn Thiên Dã vặn đầu ngón tay: “Những thứ tao phải chịu trong tù 12 năm nay, bây giờ tao trả lại cho mày từng chút từng chút một.”

Chu Tử Chính cắn chặt răng, cố nén đau đớn. Trong lòng thầm thở phào một cái: Tốt, mày muốn giày vò tao, vậy thì tao còn có thời gian.

Cửa mở ra, lại đóng lại. Sau khi xác định Doãn Thiên Dã thật sự đã rời đi, Chu Tử Chính mới bò dậy, khạc ra mùi tanh trong miệng. Anh lau khóe miệng, trên mu bàn tay xuất hiện vết máu vương vãi.

Chỗ này là một hầm giam giăng đầy hơi ẩm mốc, chỉ có một ngọn đèn yếu ớt, một cái giường gỗ và một cái bô. Chu Tử Chính ngồi trên giường gỗ, từ từ điều hòa hơi thở, yên lặng nhớ lại mỗi một bước từ lúc xuống xe đến khi đi tới đây, đi thẳng 50 bước, rẽ trái 37 bước…… vào thang máy, thang máy khởi động rất chậm, cũng rất lắc lư…… Tính toán cẩn thận, chắc là anh đã xuống một hầm giam dưới lòng đất khoảng 20 mét. Anh sờ vào nút áo kim loại nhỏ xíu ở chỗ cổ áo lót, cái này là GPS anh phải mang theo mỗi ngày. Chỉ là đang ở dưới lòng đất 20 mét, có thể tín hiệu sẽ không thể truyền ra được, nhất định phải nghĩ cách xông lên phía trên mặt đất thì người của anh mới có cơ hội tìm được anh.

Chu Tử Chính nằm lên giường, nhắm mắt suy nghĩ. Trước khi lấy được tiền, bọn chúng nhất định không dám giết anh, làm liều xông ra ngoài là cách duy nhất. Trong đầu anh từ từ gắn ghép tuyến đường đi đến đây, đi theo hướng ngược lại, chính là xông ra ngoài đường.

Vô thức, gương mặt lo lắng và nước mắt hoảng sợ của Lâm Dư Hi nhảy ra trong đầu. Tim anh chợt siết lại, đau đến không thể chịu được.

Cô ấy đang ở đâu? Vết thương của cô ấy thế nào rồi? Linda sẽ cứu cô ấy chứ? Cô ấy là ân nhân cứu mạng của Max, Linda là một người mẹ, cô ta nhất định sẽ cứu cô ấy. Nhất định sẽ như vậy!

-----

Uống thuốc xong, ngủ một đêm, cánh tay của Lâm Dư Hi đã có chút sức, lồng ngực cũng không đau vậy nữa. Chỉ là mỗi lần Linda đi vào, thì vẻ mặt của cô càng ngày càng đau đớn, thở dốc càng ngày càng nhiều. Linda rất lo lắng lấy khăn ướt lau mặt cho cô.

“Cô sao rồi?”

Lâm Dư Hi miễn cưỡng vươn tay, kéo cánh tay cô ta, hơi thở mong manh: “Tôi…… thở…… không…… được…… cứu……. tôi……”

“Xin lỗi, tôi không thể đưa cô đến bệnh viện được.”

“Cứu…… tôi…… xin…… cô……”

Mặt Linda đầy vẻ đau khổ và đấu tranh, an ủi cô: “Tôi đi kêu bác sĩ đến khám cho cô lần nữa nhé.”

Sau khi Linda đi ra, lòng Lâm Dư Hi trầm xuống. Cô có thể giả vờ hô hấp khó khăn, nhưng cô không thể làm giả nhịp tim tăng nhanh khi bị khó thở, cô gạt được Linda, nhưng không gạt được bác sĩ.

Qua mấy tiếng đồng hồ, Linda lại đi vào, cô ta lấy một cây thuốc phun suyễn vào: “Cô phun cái này vào thử xem.”

Dĩ nhiên Lâm Dư Hi biết đây là thuốc chuyên dùng để trị bệnh suyễn, cô lắc đầu: “Thuốc…… này…… dị…… ứng…… không…… được……”

Linda không còn cách nào, cúi đầu không dám đối mặt với cô: “Bác sĩ nói ông ta không đến nữa. Nếu phổi cô bị tổn thương, ông ta cũng hết cách.”

“Cứu…… tôi…… xin…… cô……”

Ngón tay của Linda lau qua dưới mắt: “Tôi đi nấu ít cháo cho cô, cô ăn rồi thì có thể sẽ khỏe hơn một chút.”

“Cứu…… tôi…… xin…… cô……”

Bước chân của Linda dừng lại một chút, cô ta quay lại nhìn Lâm Dư Hi một cái, cuối cùng vẫn xoay người ra khỏi phòng.

Lâm Dư Hi thở phào một hơi. Tốt, bác sĩ không đến, thì cô có thể diễn tiếp rồi, diễn càng đau đớn hơn, thê thảm hơn nữa. Chỉ cần trái tim của Linda vẫn chưa cứng như thép, thì cô vẫn còn cơ hội làm rung động chút ít lương tâm còn sót lại của cô ta.

-----

Tên Kiến bưng đồ ăn đựng trong hộp nhựa đi vào, sau khi khóa cửa, hắn lạnh lùng hỏi: “Một trăm triệu của tao mày định đưa như thế nào?”

“Cho tao gặp cô ấy.”

Tên Kiến lấy di động ra, lật ra một đoạn video của hôm nay, Linda đang đút Lâm Dư Hi ăn cháo. Nhưng video chỉ có mấy giây, Chu Tử Chính vẫn chưa kịp nhìn kỹ dáng vẻ của Lâm Dư Hi, thì video đã kết thúc rồi.

“Hài lòng rồi chứ?”

“Được. Tao quay một đoạn video, mày gửi cho ba tao, sẽ chuyển cho mày 50 triệu trước, phần còn lại, lúc mày thả người sẽ trả bằng tiền mặt.”

“Chuyển 90 triệu trước.”

“Được.” Chỉ cần có thể kéo dài thời gian, bây giờ nói gì cũng được. “Muốn chuyển vào tài khoản nào? 90 triệu là một con số lớn, tốt nhất là mày suy nghĩ thật kỹ xem chuyển như thế nào, lấy như thế nào? Nếu không chuyển vào ngân hàng, thì tiền mặt cũng được.”

Đối mặt với sự bình tĩnh của Chu Tử Chính, trên mặt tên Kiến có chút ngạc nhiên, ngay sau đó khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Tao đưa cho mày một số tài khoản, mày kêu ba mày cách mỗi ba tiếng thì chuyển một lần, mỗi lần 10 triệu.”

27 tiếng đồng hồ, ngắn quá.

“Cho họ 10 tiếng đồng hồ để chuẩn bị. Trong một lúc phải điều động 1 tỷ 100 triệu, ba tao cần thời gian.”

Tên Kiến suy nghĩ một lúc: “Được.”

“Trước mỗi lần chuyển khoản, tao muốn nhìn thấy cô ấy.”

Tên Kiến hừ lạnh: “Mày cho rằng mày có lợi thế để đàm phán à?”

“Tao muốn xác định cô ấy vẫn còn sống.” Chu Tử Chính nhìn vào mắt hắn, không lùi bước chút nào.

Tên Kiến lạnh lùng nhìn anh: “Mày còn có yêu cầu gì nữa?”

“Tao muốn ăn beefsteak.” Anh cần năng lượng.

Sau khi tên Kiến rời khỏi, Chu Tử Chính thở phào, suy tư: Tốt rồi, quả nhiên Linda đang chăm sóc cho cô ấy. Chỉ là ngay cả chén cháo cô ấy cũng bưng không nổi, cánh tay bị thương rất nặng ư? Hay là đang giả vờ? Anh cố đè xuống nỗi bàng hoàng và xót xa đang dâng lên mãnh liệt, chỉ có 37 tiếng đồng hồ để cứu cô ấy, hôm nay lúc đưa cơm tối đến là cơ hội duy nhất để xông ra ngoài.

-----

Lúc cơm tối, tên Kiến và Linda cùng đi vào. Lâm Dư Hi nằm trên giường, thở dốc khó khăn.

“Đỡ cô ta dậy, mở tờ báo ra.”

Đây là lần thứ hai tên Kiến quay phim cô. Là đưa cho Vince xem ư? Vì Vince đã hứa cho anh ta 100 triệu?

Linda đỡ Lâm Dư Hi dậy dựa vào người mình: “Có thể nói chuyện không?”

Lâm Dư Hi lắc đầu.

“Đỡ cô ta chắc vào.” Giống y như lần trước, tên Kiến chỉ quay video mấy giây rồi dừng.

“Cho cô ta uống thuốc, nhất định phải để cho cô ta chống đỡ ba ngày.”

“Bây giờ cô ấy hô hấp cũng khó khăn, nhất định là phổi bị tổn thương rồi. Không đưa cô ấy đi bệnh viện, thì ít nhất cũng đưa cô ấy đi phòng khám cho bác sĩ khám xem chứ.”

“Em điên rồi hả? Cô ta đã nhìn thấy cả nhà chúng ta, em thả cô ta ra ngoài, chính là đưa chúng ta vào tù đó.”

“Anh cũng không thể nào giam cô ấy mãi như vậy được.”

Tên Kiến lạnh lùng nói: “Anh không có nói muốn giam cô ta mãi. Tiền tới tay, thì cô ta không cần phải tồn tại nữa.”

Linda giật mình: “…… Không được! Cô ấy là ân nhân cứu mạng của Max, anh không thể tàn nhẫn như vậy được.”

“Lòng dạ đàn bà. Coi chừng cô ta, trong ba ngày đừng để cô ta chết.” Nói xong, bước nhanh rời khỏi.

Lâm Dư Hi dựa vào vai Linda, tiếp tục cầu xin: “Xin…… cô…… cứu…… tôi……”

Đôi mắt Linda đỏ lên.

“Trời…… nhìn…… thấy……”

Linda nắm tay cô, Lâm Dư Hi cảm nhận được lòng bàn tay cô ta đang run lên.

“Vì…… Max……”

Đánh cược cô ta là một người mẹ, vẫn còn lương tâm vì con mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.