Em Trốn Không Thoát Tay Anh Đâu

Chương 10: Không cùng một thế giới




Một cái hành lang mười mấy mét đi hết gần một phút, đi vào bên trong, Lâm Dư Hi nhịn không được thở ra một hơi nặng nề.

“Đáng sợ không?”

Lâm Dư Hi lắc đầu, bất đắc dĩ cười một cái: “Tôi không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì cả. Lỗ tai của tôi muốn điếc luôn rồi, mắt cũng bị mờ hết luôn.” Không cẩn thận một chút, chân trẹo xuống một cái.

Chu Tử Chính vội đỡ cô: “Vừa mù vừa điếc, vậy thì vịn chắc gậy chống đi!”

Nhưng Chu Tử Chính cũng không làm cây gậy được bao lâu. Dù sao Lâm Dư Hi cũng từng học võ, rất nhanh đã nắm bắt được trọng tâm khi mang giày cao gót. Sau khi cô bước đi vững vàng, liền buông lỏng cánh tay của Chu Tử Chính.

“Chắc tôi là cây gậy chống tuổi thọ ngắn nhất trên đời này rồi.” Chu Tử Chính nhìn đồng hồ, “Mới có 1 phút 40 giây thôi.”

“Đã đủ lâu rồi đó.” Lâm Dư Hi từ từ điều chỉnh tư thế cất bước đi tới. Làn váy đung đưa trái phải theo bước chân lưu loát của cô, tìm được nhịp điệu của chính mình.

Giữa hai hàng chân mày của Chu Tử Chính lộ ra vẻ khen ngợi. Kiên cường, là lớp vỏ bảo vệ của cô.

Hai người đi vào trong hội trường, giữ một khoảng cách, không gần không xa. Sau đó, Lâm Dư Hi gặp được Hứa Nặc và Trình Tuyền, gần như cùng lúc chạm mắt với nhau.

Chu Tử Chính tránh đi, không tự chủ được, rồi xoay người trò chuyện với người bên cạnh. Sự xuất hiện của Chu Tử Chính thu hút sự chú ý, những người trông hội trường rối rít đi lên chào hỏi với anh. Lâm Dư Hi yên lặng đứng một bên, nhìn nụ cười đơn điệu và ánh mắt dần trống rỗng trên mặt anh.

Chu Tử Chính được nhân viên công tác dắt đi, trước khi đi, ra hiệu với Tống Thành Trạch. Tống Thành Trạch hiểu ý đưa Lâm Dư Hi đến chỗ ngồi ngồi xuống.

“Chủ tịch Chu phải trò chuyện ít nhất nửa tiếng đồng hồ đó. Cô ngồi ở đây một chút, buồn chán thì lướt weibo đi.”

“Mấy ngày nay, tôi vẫn là đừng lên weibo thì hơn!”

“Phải đó, cô đang hot lắm đấy. Hễ là phụ nữ dính dáng tới chủ tịch Chu đều rất hot.” Tống Thành Trạch vừa nói xong liền cảm thấy có chút không ổn, đây là tình tiết mờ ám của ông chủ đen tối à? Anh ta khụ khụ hai tiếng: “Nhưng mà, cô cũng nhìn ra đó, những người được gọi là bạn gái trước kia của chủ tịch Chu ấy, không có ai là thật đâu.”

“Trước kia thế nào không thay đổi được, quan trọng nhất là sau này tìm một người thật kìa.”

“Tôi thấy không dễ đâu.” Tống Thành Trạch nuốt nước miếng, nuốt câu sau vào luôn: Cô có cơ hội nhất đấy.

Lâm Dư Hi nhìn anh ta: “Anh đi theo anh ấy lâu lắm rồi hả?”

“7 năm mấy rồi.” Tống Thành Trạch nhíu mày nhìn về phía Trình Tuyền, “Nhìn cô ta từ cô Trình trở thành bà Châu tương lai, rồi lại trở thành bà Hứa.”

Trình Tuyền, có một nét đẹp khiến người ta kinh ngạc, giống như một người con gái thanh nhã thoát tục, mang nét đẹp cổ điển trong tranh sơn dầu của họa sĩ nổi tiếng, giơ tay nhấc chân đều có vẻ cao quý đậm nét, toàn vẹn trời ban.

“Vì sao thế?”

Tống Thành Trạch đến gần Lâm Dư Hi: “Thì ra trước khi Trình Tuyền và chủ tịch Chu êm đẹp với nhau, thì đã từng là bạn gái của Hứa Nặc. Nhưng không biết lại cãi nhau vì chuyện gì, Hứa Nặc tức giận bỏ đi.” Thân là trợ lý chuyên nghiệp, những lời này dĩ nhiên là được Chu Tử Chính cho phép anh ta mới tiết lộ với Lâm Dư Hi.

“Chủ tịch Chu không biết à?”

“Thời gian bọn họ ở bên nhau trước kia rất ngắn, chỉ mấy tháng thôi! Có thể cảm thấy đều là những chuyện cũ như nước chảy không để lại dấu vết, nên không nhắc đến. Mãi cho đến sau khi Trình Tuyền và chủ tịch Chu đính hôn, Hứa Nặc trở về, thì mọi chuyện mới dần dần thay đổi, sau đó thì bùng nổ.”

Nước chảy không để lại dấu vết? Có thể sao?

“Má ơi! Cô ta qua đây kìa.” Tống Thành Trạch vội vàng đứng lên, mỉm cười với Trình Tuyền, cung kính gọi một tiếng: “Chị Hứa!”

Trình Tuyền mỉm cười: “Trạch, đã lâu không gặp, cậu trở nên cường tráng rồi, lại đẹp trai nữa.”

Tống Thành Trạch xấu hổ cười một cái: “Đâu có! Hằng ngày đều không dám soi gương đấy, sợ nhìn thấy bụng phệ.”

Trình Tuyền nhìn sang Lâm Dư Hi: “Không giới thiệu một chút sao?”

“À, đây là cô Lâm, là, là……”

“Lâm Dư Hi, tôi là bác sĩ Trung Y.” Lâm Dư Hi giơ tay về phía Trình Tuyền, “Chị Hứa, xin chào!”

Trình Tuyền bắt tay cô, cảm nhận được vết chai trên đốt ngón tay của cô: “Cảm giác giữa người thật của cô Lâm với trên weibo không giống nhau lắm.”

Trong hình là một cô gái ngây ngô, người thật lại là một người phụ nữ thanh tú, một người phụ nữ sở hữu đôi mắt sáng trong.

Lâm Dư Hi sửng sốt: “Trên weibo chỉ là tin đồn thôi, không phải thật đâu.”

“Mặc kệ có phải là thật hay không, thì cô cũng không giống vậy.” Trình Tuyền cười nhạt, “Tôi có thể ngồi xuống đây không?”

“Dĩ nhiên!”

“Trạch, có thể lấy hai ly cocktail giúp chúng tôi không?” Trình Tuyền nhìn Tống Thành Trạch, Tống Thành Trạch lập tức hiểu ý bắn ra chỗ khác.

“Cô Lâm là bác sĩ của Vince ư?”

“Phải.”

“Bệnh của anh ấy có chuyển biến tốt không?” Trình Tuyền nhìn cô chằm chằm. Tuy Chu Tử Chính làm công tác giữ bí mật về bệnh của mình rất tốt, nhưng trên đời này lại không có tường nào mà không lọt gió cả.

“Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ tình trạng của bệnh nhân.”

Ánh mắt của Trình Tuyền hơi tối lại: “Đã 5 năm rồi! Tôi thật lòng hi vọng anh ấy có thể khỏe lại, đừng vì hận chúng tôi mà hủy hoại bản thân, không đáng!”

“Tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy.”

Trình Tuyền đối diện ánh mắt của Lâm Dư Hi, trong mắt có vẻ mong đợi chân thành: “Hi vọng cô có thể chữa khỏi bệnh của anh ấy.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Thấy vẻ khác thường trên mặt Trình Tuyền, Lâm Dư Hi quay người lại, nhìn thấy Chu Tử Chính đang đi về phía các cô.

Trình Tuyền đứng lên: “Vince!”

“Cô Hứa!” Giọng điệu của Chu Tử Chính rất lạnh lùng.

“Gần đây có khỏe không?”

“Khỏe.” Chấm hết câu.

Trình Tuyền hơi cúi đầu xuống che đi vẻ bất lực trong mắt: “Vậy thì tốt! Bác trai khỏe không?”

“Khỏe.” Chấm hết câu.

Đã từng yêu sâu đậm, bây giờ cũng chỉ còn lại dấu chấm hết câu.

May thay, Tống Thành Trạch đưa cocktail tới đánh tan sự lúng túng này, Trình Tuyền lấy một ly, khẽ nhấp một ngụm, nhìn sang Lâm Dư Hi: “Cô Lâm, rất vui được quen biết cô!” Sau đó, không nhanh không chậm rời đi.

Lâm Dư Hi bắt gặp chút cô đơn, và căm tức lướt qua trong mắt Chu Tử Chính.

“Cô ta nói gì với cô thế?”

“Cô ấy hỏi tôi có phải là bác sĩ của anh không. Tôi nói phải. Cô ấy nói hi vọng anh sớm khỏe lại, đừng vì hận cô ấy mà hủy hoại bản thân.”

Tay của Chu Tử Chính run lên, siết thành nắm đấm. Anh giơ tay lấy ly cocktail, một hơi uống cạn.

Lâm Dư Hi lấy Polaroid trong túi xách ra: “Chụp lại cảm giác lúc này đi.”

Chu Tử Chính nhận lấy, im lặng một lúc, chụp lại chiếc ly rỗng đặt ở trên bàn và cái bóng đen của nó.

Lâm Dư Hi cầm ảnh chụp, viết vào: Gặp lại.

Khi gặp lại, trái tim trống rỗng! Hồi ức của quá khứ, kéo ra một vùng tăm tối trong lòng.

------

Sau đó, có người vỗ mạnh lên vai cô một cái: “Lâm Dư Hi!”

Lâm Dư Hi xoay người lại, trông thấy Ngải Vi đang tức tối nhìn cô: “Bạn, của, ba, cậu, đâu?” Ánh mắt đó, giọng điệu đó hiển nhiên chính là bắt gian tại trận.

Lâm Dư Hi “ờ” một tiếng. Hôm nay là ngày lành gì thế, pháo hoa bắn tùm lum!

Ngải Vi liếc Chu Tử Chính một cái: “Bạn học Lâm, không giới thiệu bạn của ba cậu cho bạn thân của cậu biết một chút sao?” Chữ “biết” này thật sự là nhảy ra từ kẽ răng đấy.

Chu Tử Chính giơ tay: “Chu Tử Chính. Cô Ngải, xin chào!”

Ngải Vi sửng sốt nửa giây, bắt tay anh: “Sao anh biết tôi……”

“Cô là bạn thân của Liz, dĩ nhiên là tôi biết rồi.” Chu Tử Chính mỉm cười.

Câu này nói ra làm cho Lâm Dư Hi và Ngải Vi đồng thời trừng lớn mắt, khóe mắt của Ngải Vi nhìn lướt qua Lâm Dư Hi, trong ánh mắt là vẻ rõ ràng hết thảy mà gào thét: Khốn kiếp, gạt mình, còn không thành thật khai báo!

Mí mắt của Lâm Dư Hi có chút co giật, gào khóc trong lòng: Mình là bác sĩ của anh ta, nên anh ta đã điều tra lí lịch của mình, chỉ vậy thôi.

Đáng tiếc, Ngải Vi nhìn không ra.

“Hai người trò chuyện trước nhé, tôi đi một chút rồi quay lại.” Chu Tử Chính lại được người ta dắt đi rồi.

Lâm Dư Hi bất đắc dĩ nhún vai: “Cậu tin hay không cũng được, hôm nay là một đợt điều trị đặc biệt.”

“Điều trị?” Giọng điệu lên cao, mang theo một câu nói không cần nói ra: Tin cậu mới lạ đó.

“Tóm lại là mình với anh ta không có gì cả. Bây giờ không có, sau này cũng sẽ không! Mình chỉ là bác sĩ của anh ta thôi.”

Ngải Vi tỉ mỉ đánh giá Lâm Dư Hi từ trên xuống dưới một lượt: “Cậu biết cậu đang mặc váy dạ hội gì không, mang giày gì không? Trang phục trên người cậu ít nhất cũng đáng giá 100 ngàn đó.”

“Tối nay mặc xong là trả lại cho anh ta rồi, được chứ!” Lâm Dư Hi bất lực, “Tiểu Ngải, mình quen biết cậu lâu như vậy rồi, mình nói không phải, thì là không phải. Cậu đừng đoán bừa nữa.”

Ngải Vi đảo mắt: “Được rồi, coi như cậu không có ý đó đi, sao cậu biết anh ta không có ý đó?”

“Cậu biết vợ chưa cưới trước kia của anh ta không?”

“Trình Tuyền?”

“Vậy thì cậu hiểu tại sao anh ta tuyệt đối không coi trọng mình rồi đó.”

Không cùng một thế giới, không cùng gu thưởng thức. Giữa hai người họ là một sự giao thoa ngắn ngủi, có mục đích, rồi sẽ có một ngày, đường ai nấy đi.

“Đừng nói mình không nhắc nhở cậu, anh ta lăng nhăng quá đáng lắm. Mấy tháng đổi bạn gái một lần, cậu đừng hồ đồ rối loạn trong một chốc mà trúng chiêu đấy nhé.”

Nhìn dáng vẻ trịnh trọng của Ngải Vi, Lâm Dư Hi bật cười. Những câu thế này, trước giờ đều là mình nói với cậu ấy mà.

Lâm Dư Hi xòe tay ra, điệu bộ như đòi tiền: “Mấy câu này, có bản quyền đó, tiền bản quyền của mình đâu?”

Ngải Vi tức tối đánh tay của cô ra: “Trực giác của phụ nữ nói với mình, lần này cậu không chỉ đơn giản như vậy thôi đâu.”

“Trực giác của cậu có khi nào chính xác đâu? Ờ, đúng rồi, lúc bắt gian là chính xác nhất.”

Ngải Vi nheo mắt lại, khịt mũi: “Không sai, mình chính là ngửi thấy mùi khai trên người cậu đấy.” Đột nhiên, đôi mắt đang nheo lại của cô ấy lại trừng lên, “Mẹ nó, lại là cô ta!” Ngải Vi nhìn thấy Vương Vận Kỳ khoác tay Lý Thuần Nhất đi vào hội trường.

Tuy Lâm Dư Hi đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ gặp hai người họ, lúc cô quay qua nhìn thấy hai tay đang khoác vào nhau của bọn họ, trái tim vẫn run lên. Cô quay đầu lại: “Trường hợp thế này, bọn họ xuất hiện cũng rất bình thường.”

Ngải Vi đồng tình gật đầu, trêu đùa: “Phải rồi! Chỉ là cậu xuất hiện, thì rất không bình thường đó!”

“Chỉ một lần này thôi, không có lần sau!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.