Em Là Trung Tâm Thế Giới Của Anh!

Chương 16: Phần thưởng thi cuối kỳ (1)




Edit: V.O

Mặt Cố Nan Vong vạch đen...

"Cái gì mà anh đẹp hơn sách? Vì anh có thể nâng cao vi tích phân cho em sao? Cuộc thi lần trước, anh nhớ rõ, rất rõ, em chỉ có 59 điểm, suốt ngày em nghĩ cái gì trong đầu vậy?" Anh dùng ngón giữa chọt lên thái dương Tô Ý Niệm, ánh mát đều là bất đắc dĩ và cưng chiều, huống hồ anh hoàn toàn không dùng lực mạnh.

"Anh hung dữ với em như vậy làm gì, đương nhiên là em nghĩ tới anh." Cô vẫn cợt nhả.

Cuối cùng coi như Cố Nan Vong cũng hoàn toàn bại bởi cô, anh đóng sách mình đang đọc, cầm sách vi tích phân lên lần nữa: “Anh đã nói với em, anh chỉ giảng đề này một lần cho em, em không làm được, cho dù em hỏi Giai Giai cũng được hay là xem đáp án cũng được, cũng không liên quan tới anh."

Lúc đó anh bị động kinh mới đồng ý bổ túc vi tích phân cho Tô Ý Niệm, nếu để anh chọn lại lần nữa, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý, đối với Tô Ý Niệm, anh có chút hao tổn tâm trí.

Tô Ý Niệm không thèm quan tâm chuyện này, trước kia vì anh, cô mới liều mạng học tập, muốn tiếp cận anh, nhưng bây giờ cô phát hiện, không học tập, cũng có thể tiếp cận được anh.

Đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ, một ý nghĩ có thể tiếp xúc gần gũi với anh.

"Nan Vong, nếu lần này vi tích phân đạt tiêu chuẩn, em muốn phần thưởng", đây là cô quyết định thật lâu mới ra được.

"Cái gì?" Cố Nan Vong cũng không dừng việc tính đề toán lại.

"Nếu em đạt tiêu chuẩn, anh đồng ý ăn tối dưới nến với em được không?" Tô Ý Niệm tội nghiệp nhìn anh.

Buổi tối dưới nến?

Cô nhóc kia, đầu óc cả ngày không dùng để làm chuyện chính, lại cứ suy nghĩ làm sao để theo đuổi anh.

"Không được."

Cố Nan Vong không hề suy nghĩ đã từ chối, dieendaanleequuydoon – V.O, đương nhiên, đây cũng là chuyện Tô Ý Niệm nằm trong ý thức của Tô Ý Niệm, cho nên cô cũng không cảm thấy kỳ lạ.

"Vì sao?" Nếu anh đã không đồng ý với cô, vậy dù sao anh cũng phải có lý do chứ?

"Bởi vì anh muốn nhìn thấy thành ý của em đối với anh, anh mới quyết định."

Thành ý? Cô thích anh bảy năm, thành ý này còn chưa đủ sao?

"Anh nói một câu được thì bị gì chứ?" Người này, đúng là sĩ diện khổ thân.

"Lần trước em chỉ thi vi tích phân được 59 điểm, anh không nhìn thấy thành ý."

"Vậy anh nói xem, anh muốn thế nào mới có thể nhìn thấy thành ý của em?"

"Em muốn thưởng thế nào, học tập là bổn phận của học sinh các em, huống hồ bây giờ anh là giáo viên của em, theo lý mà nói, là thành ý em cho anh thấy mới đúng."

Không đúng, sao chính mình lại bị Tô Ý Niệm vòng vào? Quả nhiên, vẫn không thể ở lâu cùng với cô, mọi người sẽ thay đổi.

Tô Ý Niệm hiểu ý của Cố Nan Vong, ý của anh là không thưởng, cho dù có, đó cũng chỉ là phần thưởng cô cho anh.

Được, anh đã muốn thưởng, vậy Tô Ý Niệm cô sẽ thỏa mãn anh.

"Nói đi, anh muốn phần thưởng gì?"

Cố Nan Vong phát hiện, anh không thể tiếp tục ở chung với cô, nếu không, anh sẽ điên mất thôi.

"Phần thưởng anh muốn chính là, em yên lặng ngồi đây làm đề toán, anh đi ra ngoài yên tĩnh." Nói xong, anh đưa bài tập vi tích phân cho cô, anh đứng dậy, đi đến cửa thư viện.

Nhìn bóng lưng Cố Nan Vong đi ra, không biết bụng đau vì chưa ăn sáng hay vì buồn rầu, luồng khí nóng bốc lên, cô không biết là đau bụng hay là buồn rầu, tóm lại, cô nhìn bóng lưng anh, hốc mắt từ từ bị nước mắt làm ướt.

Không phải cô chỉ muốn có một cơ hội ở riêng với anh một lần thôi sao? Sao lại khó như vậy?

Người này, rốt cuộc cô nên làm thế nào mới được?

Đột nhiên cô cảm thấy, lòng cô lúc này thật đè nén, ẩn ẩn đau đớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.