Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 97: 19 giờ 21 phút




Đừng thích em nhé

......

Ôn Dương không thể hoàn thành buổi huấn luyện này.

Trước buổi huấn luyện vào buổi chiều ngày đầu tiên, Ôn Dương khoác ba lô lên lưng, rời khỏi trường Đảng và nhà khách.

Không phải vì trốn chạy, mọi chuyện đều có nguyên do của nó.

Ôn Dương đã xin trưởng nhóm tổ chức lớp huấn luyện cho mình được nghỉ phép.

Vì trưởng nhóm cũng là lãnh đạo trong Cục Công an, cũng đã nghe nói về chuyện mà Ôn Dương đang lo lắng... vậy nên yêu cầu xin nghỉ của Ôn Dương ngay lập tức được chấp thuận.

Lý do khiến Ôn Dương rời khỏi nơi huấn luyện sớm, là do trước giờ học huấn luyện buổi chiều nàng lướt thấy một tin mới từ Weibo chính thức của Cục Công an Bắc Thành.

Vào lúc 12:1 trưa hôm nay, cảnh sát từ chi đội phòng chống ma túy Bắc Thành đã tiến hành truy bắt Trương Mỗ - một nghi can buôn bán ma túy.

Trong quá trình truy bắt, Trương Mỗ tăng ga bỏ chạy, cảnh sát phòng chống ma túy lập tức chộp lấy cửa xe của hắn.

Sau khi kéo lê cảnh sát chống ma túy suốt khoảng 30m, chiếc xe đã đâm vào một phương tiện đậu bên đường. Cảnh sát bất chấp vết thương, nhanh chóng đứng dậy và bắt giữ Trương Mỗ cùng đồng bọn của hắn.

Khi đó Ôn Dương đang tỏ ra lười biếng lướt Weibo trong phòng huấn luyện, bất ngờ nhìn thấy tin này, nàng bị sốc.

Người duy nhất xuất hiện trong tâm trí nàng lúc này chỉ có... anh Cố liều lĩnh...

Nàng gọi ngay cho Cố Ngôn Minh...

Không bắt máy.

Ôn Dương lại gọi cho một đồng nghiệp từ chi đội phòng chống ma túy...

"Có phải đội trưởng Cố bị thương không?"

"... Đúng, khi đuổi bắt nghi phạm lúc trưa."

Đây là chuyện xảy ra trước khi Ôn Dương rời khỏi trường Đảng và nhà khách.

Cố Ngôn Minh bị thương khi đuổi bắt kẻ tình nghi, Ôn Dương không thể chỉ ngồi trong lớp và tiếp tục học như không có chuyện gì xảy ra cả.

Nàng xin nghỉ phép với người lãnh đạo biết chuyện, sau đó trấn an Giản Mộc Tư khi cô theo nàng ra khỏi lớp học:

"Giản Mộc Mộc, chị yên tâm, em đi thăm anh Cố. Anh ấy chỉ bị thương ở dây chằng, không có gì nghiêm trọng."

"Chị đừng lo lắng, cũng không cần tiễn em."

"Chị ngoan ngoãn ở đây nghe giảng đi, em về trước xem thế nào đã, nếu không lát nữa bố em biết chuyện, chắc chắn sẽ nhắc em."

Trước khi rời khỏi phòng học, Ôn Dương trấn an Giản Mộc Tư rất lâu, không cho đối phương cơ hội nói, chỉ tự mình liến thoắng không ngừng trong hành lang.

Chỉ là theo Ôn Dương, nguyên nhân không phải do bản thân nàng có run rẩy bao nhiêu.

Nguyên nhân chính là... hàm ý lo lắng hiện trong mắt Giản Mộc Tư quá rõ ràng, làm sao nàng có thể ngoảnh mặt làm ngơ?

Không thể làm ngơ chính là không thể không đau lòng, cũng chính là không thể không nói nhiều lời trấn an.

......

Cưỡi gió đạp mây chạy đến bệnh viện, đã có hai nhóm người thăm rời khỏi phòng bệnh.

Khi Cố Ngôn Minh bám lấy chiếc xe, anh đã bị thương dây chằng ở chân, sau đó lại bị gãy tay do nghi phạm tông xe.

Vốn dĩ nếu bị gãy phần cánh tay, Cố Ngôn Minh chỉ cần bó bột thạch cao là có thể quay lại Cục thẩm vấn phạm nhân.

Nhưng chân cũng bị thương, anh chỉ có thể nằm trên giường bệnh thở dài với trời.

Trong phòng bệnh hiện giờ có cha và mẹ của Cố Ngôn Minh.

Đứa con trai duy nhất trong nhà bị thương phải nhập viện, hai người lớn tuổi sốt sắng chạy tới.

Ngay vào thời khắc đau lòng, nhìn thấy Ôn Dương xuất hiện ở cửa phòng bệnh, ánh mắt hai phụ huynh lập tức sáng trưng, trong lòng bỗng được an ủi rất nhiều.

Đã chấm Ôn Dương làm con dâu tương lai trong bao nhiêu năm qua, đương nhiên họ thấy nàng tốt đến mức không chê vào đâu được.

Mẹ Cố lập tức đứng dậy đón Ôn Dương, trong đầu nghĩ toàn là... biết đâu lần này con trai sẽ được "trong cái rủi gặp cái may", "đằng Đông không sáng, đằng Tây sáng"?

"Cừu Cừu, sao con lại tới đây?"

Lần này bố Cố cũng nghĩ hay là có hy vọng nhen nhóm.

Con trai bị thương lần này phải nhập viện bao lâu nhỉ?

Ôn Dương nhanh như vậy đã đến bệnh viện.

Với tốc độ như vậy, chắc chắn không phải một mối quan hệ bình thường.

Hai vị phụ huynh vây quanh Ôn Dương ngay tại chỗ, kéo Ôn Dương ngồi xuống ghế sofa, "quan tâm" một tràng.

Hỏi một chút về tình hình công việc gần đây của Ôn Dương, hỏi một chút về tâm trạng gần đây của Ôn Dương... Quan trọng nhất, vẫn là hỏi thăm về tình hình yêu đương gần đây của Ôn Dương.

Lúc này, cặp vợ chồng ấy hoàn toàn quên mất đứa con trai đang nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.

Đôi vợ chồng mới ban nãy còn rơm rớp nước mắt nhìn quý tử tội nghiệp, nét buồn ấy giờ đây còn đâu?

Đôi vợ chồng hớn hở, dốc hết tâm tư vào sự nghiệp mời chào con dâu.

Ôn Dương trộm liếc nhìn Cố Ngôn Minh một cách trêu chọc, trong khi anh trố mắt lên nhìn bọn họ.

Rất rõ ràng, ông anh này không sao, nếu không, cô Cố và chú Cố đã không nhiệt tình làm mai làm mối như vậy.

"Bố! Mẹ! Con đã nói bao nhiêu lần rồi? Cừu Cừu là em gái của con, con bé cũng chỉ coi con như anh trai. Sao hai người cứ hỏi về tình trạng yêu đương của con bé thế?"

Cố Ngôn Minh rất bất lực.

Trong những năm qua, nếu không giải thích 100 lần thì cũng là 99 lần.

Hai vị phụ huynh của anh vẫn mãi cứ như vậy, như thể đã công nhận coi Ôn Dương là con dâu của gia đình họ Cố.

Ôn Dương nghe vậy, vỗ lên bàn tay của cô Cố đang nắm lấy tay mình, cười nói:

"Cô, gần đây con có người mà con thích rồi."

Đây là lời nàng nói ra từ trái tim, cũng vừa đủ để kìm lại sự nhiệt tình của cô Cố và chú Cố.

"Đang thích ai đó thật sao? Con đừng lừa cô nha?"

Có vài lời thật lòng của một số người, các phụ huynh sẽ không muốn tin đâu.

Dù gì đi chăng nữa, hầu như tất cả mọi người trong Cục Công an đều biết... sĩ quan Ôn trông có vẻ là một bông hoa cao ngạo hiền hoà, ngắm thì dễ nhưng ngắt thì khó, chưa bao giờ nghe nói nàng ấy đang thích một ai.

Thấy cô Cố nhìn như thể không tin, Ôn Dương lôi một người ra làm bia đỡ đạn: "Thôi không nói chuyện của con nữa. Cô, chú, hai cô chú vẫn chưa biết đúng không? Có một cô gái theo đuổi anh Cố đã gần nửa năm, thậm chí còn theo đuổi đến tận Cục Công an."

Hai cô chú nghe vậy, sửng sốt!

Thằng ranh con này!

Chuyện lớn như vậy mà lại giấu bố mẹ?

Hai vị phụ huynh ngay lập tức tập trung "hỏa lực" về con trai mình, Ôn Dương nhân cơ hội thoát thân dưới sự hỗ trợ của hai vị phụ huynh.

Không ngại náo nhiệt, sĩ quan Ôn kể lại toàn bộ câu chuyện bạn tốt của mình thích anh Cố như thế nào trong sự im lặng của Cố Ngôn Minh.

Nghe nói đó là bạn tốt của Ôn Dương, lại là một cô gái hoạt bát, xinh đẹp và biết điều, hai vị phụ huynh lập tức vui như hoa.

Tuy rằng từ lâu đã nhìn ra Ôn Dương và con trai mình vẫn luôn không có tiến triển gì trong nhiều năm, cũng không thật sự gọi điện cho nhau, nhưng hai cô chú vẫn âm thầm giữ một tia hy vọng nhỏ nhoi...

Nhưng hôm nay, không biết có một cô gái tốt từ đâu ra dâng tới tận cửa, đừng hỏi hai cô chú vui mừng biết bao nhiêu.

"Con đã báo cho cô ấy về chuyện anh Cố bị thương, có lẽ cô ấy sẽ sớm đến đây thôi."

Anh cảnh sát chống ma tuý lúc nãy còn đang nằm trên giường đột ngột bật dậy.

Quên mất chân mình đang bị thương, Cố Ngôn Minh kêu la oai oái một cái rồi lại ngã xuống giường.

"Nói gì cơ? Em báo cho cô ấy?"

Ôn Dương cười "hề hề":

"Xem em thông minh như vậy, nếu không bán đứng anh thì bán đứng ai?"

Thấy Cố Ngôn Minh giận quá nói không nói nên lời, Ôn Dương nói thêm: "Anh là anh của em, cô ấy là bạn thân của em. Nếu hai người thành đôi, em sẽ ủng hộ hết lòng~"

Cô Cố và chú Cố cùng vỗ tay nhiệt liệt:

"Cừu Cừu nói đúng! Nước đi này thật hay!"

Trước khi đến bệnh viện, Kiều Mộ Quân thật không ngờ rằng, người đầu tiên cô nhìn thấy khi đến bệnh viện không phải Cố Ngôn Minh hay Ôn Dương, mà là cha mẹ của Cố Ngôn Minh.

Hai cô chú Cố đã chặn cô lại ngay ngoài cửa phòng bệnh.

Cô còn chưa kịp nhìn người trong phòng bệnh một cái, đã bị hai cô chú kéo đi tán ngẫu trong phòng nghỉ ngơi công cộng trên lầu.

......

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Cố Ngôn Minh khổ sở lườm Ôn Dương mãi không nói nên lời, nhưng vẫn không quên quan tâm đến em gái mình

"Ban nãy em... nói thật à? Em... thích ai đó rồi sao?"

Ôn Dương bất ngờ.

Thực sự không ngờ một thẳng nam vô địch như Cố Ngôn Minh lại có thể nắm được trọng điểm ngay khi mới mở lời.

Ôn Dương xoa đôi má đang cứng đờ của mình, khẽ cười một cái.

Nhìn sang Cố Ngôn Minh, ánh mắt đầy vẻ nghiêm túc:

"Thật mà anh, em đã có người mình thích. Hơn nữa... trước khi em kịp nhận ra... em đã... thích người đó được một khoảng thời gian..."

Đằng sau vẻ nghiêm túc ẩn chứa những nỗi đau vụ vỡ.

Ánh mắt đó, quá đủ để khiến Cố Ngôn Minh hiểu.

"Em..."

Người đàn ông mở miệng rồi lại thôi, do dự mãi mới nói:

"Em đã hiểu tâm trạng lúc đó của anh chưa?"

Trên khuôn mặt buồn rầu của Ôn Dương lộ ra một nụ cười không hề thật lòng:

"Thấy anh đang nằm trên giường bệnh... em càng hiểu hơn rồi..."

"Vậy em vẫn..."

"Vậy em vẫn bảo Mộ Quân đến sao?"

Ôn Dương nhìn sang chỗ khác, ánh mắt nhuốm vẻ ấm nhuần:

"... Em hỏi Mộ Quân, cô ấy đã chọn kiên trì, dũng cảm, thậm chí còn chấp nhận một kết quả vô vọng... Anh, anh và em, chúng ta không giống nhau...

... Trước khi người ấy chưa thích em, em vẫn còn cơ hội... kiềm chế lại."

Cố Ngôn Minh run lên vì lời bộc bạch thật lòng của Ôn Dương.

Trong phòng bệnh, không ai nói gì nữa.

Qua một lúc lâu sau, Cố Ngôn Minh mới mở miệng:

"Có chắc kiềm chế được không?"

Cố Ngôn Minh không giống Ôn Dương.

Ít ra anh ấy đã từng thích một người và đã từng có một cô bạn gái thời còn là sinh viên.

Nhưng Ôn Dương thì sao?

Đây... có lẽ là lần đầu tiên Ôn Dương thích một ai đó.

Ôn Dương cười:

"... Em không chắc..."

Nàng lấy chiếc ghế, chuyển đến cạnh giường Cố Ngôn Minh.

"Anh, anh có nhớ những năm ấy, mỗi khi đi quét mộ trong Tết Thanh Minh, anh đều hỏi em, mộ của mẹ em nằm đâu?"

Sắc mặt nàng vẫn điềm tĩnh thản nhiên:

"Mẹ em, không có mộ, bà ấy không được chôn cất. Mẹ em... tro cốt của mẹ em vẫn luôn ở trong nhà, trong phòng làm việc. Vì không được chôn, cho nên em khó có thể trả lời anh..."

Cố Ngôn Minh đứng hình, thực sự không ngờ đây là lý do Ôn Dương không bao giờ nói cho anh biết mộ mẹ nàng ở đâu.

Anh quay sang nhìn Ôn Dương.

"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn em... đã ngần ấy năm trôi qua, em thực sự không sao."

Ôn Dương nuốt xuống những cảm xúc ào lên cổ họng.

"Thích một ai đó trong tưởng tượng của em có vẻ không khó đến thế này, sẽ không khiến em khó chịu thế này... hôm qua, lần đầu tiên em biết mình đã thích một ai đó... lần đầu tiên, trong trái tim em cảm thấy, không hề vui mừng hay hân hoan... trái lại em cảm thấy em... không xứng...

Đại khái là cảm giác... à, sao em có thể thích người ấy được chứ? Người ấy tốt như vậy... tốt như vậy...

Còn người như em, làm sao có tư cách thích ai đó đây?

Trước đây em luôn cho rằng, khi em thích ai đó, nhất định em sẽ vô cùng can đảm, nhất định sẽ bất chấp tất cả để theo đuổi người ấy, nhất định sẽ chủ động theo đuổi tình yêu thuộc về em. Gặp được người mình thích thật không dễ dàng gì, em đã đợi 31 năm mới gặp được người ấy...

Nhưng khi thực sự gặp được người ấy, em lại không có cảm giác mãnh liệt muốn người ấy đáp lại tình cảm của em... em không muốn quá hy vọng người ấy sẽ thích em, không hy vọng.

... Khó quá... chưa kể nhiều năm như vậy, em đã dõi theo bố em nhiều năm như vậy... thực sự quá đủ rồi..."

......

Chị, đừng thích em nhé, Giản Mộc Tư.

......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.