Em Không Cần Lại Cô Đơn

Chương 29: 6 giờ 57 phút




Có biệt danh, có khởi đầu mới

......

Ôn Dương phẩy phẩy tay,

"Xịttt!"

Quả thực có chút đau, may mà giờ là đầu đông, quần áo trên người khá dày.

Thử cử động cổ tay và lòng bàn tay, vẫn còn cảm giác, nên nàng không kiểm tra lại vết thương trên cánh tay.

Ôn Dương đi ngang qua cha của cậu bé mà không cho ông ta một cái nhìn

Hình như con người nhất định phải đợi đến khi bi kịch xảy ra mới biết hối hận.

Hối hận vì ban đầu bản thân đã thiếu kiên nhẫn, hay kiểm điểm lại xem liệu cách cư xử của mình có vấn đề hay không.

Nhưng Ôn Dương không nghĩ người đàn ông sau lưng sẽ thật sự hối hận hay thật lòng kiểm điểm ngay lúc này.

Bởi vì, con trai ông vẫn còn sống.

Ông ta vẫn có thể thay đổi thái độ sau khi mọi chuyện lại đâu vào đấy.

Ông ta đổ lỗi cho mọi người nhưng không bao giờ biết tự trách.

Nhưng may thay, mẹ của cậu bé đã hiểu.

Ôn Dương biết rất rõ rằng những chuyện như vậy sẽ còn lặp lại.

Thế giới này thực ra sẽ không có bất cứ thay đổi nào vì những trùng lại như vậy.

Có nhiều lúc, thực ra nàng rất muốn nói với những người như ông bố này một điều: Các người có thể sẽ đẩy một ai đó vào chỗ chết, và rất có thể, thật sự sẽ chết.

Nhưng nàng cũng hiểu, nếu không bày ra kết quả đẫm máu ngay trước mặt những người này, bọn họ sẽ không biết biết hối cải hay nhận lỗi.

Thực ra nàng cũng muốn nói với những người giống cậu bé trên rằng:

Cái chết của bạn rất có thể sẽ không thay đổi bất cứ điều gì cả.

Dù có trưng cỗ thi thể đáng sợ của bạn trước mặt những người đó, có thể họ sẽ quay lưng đi và cười nhạo bạn là một kẻ ngốc.

Nếu người khác có thể sống cho chính họ, vậy bạn cũng thử xem~

......

Cậu bé rời khỏi sân thượng cùng mẹ, Ôn Dương nhấn nút thang máy đi xuống.

Bên ngoài tòa nhà, những người lính cứu hỏa bắt đầu thu đệm bơm hơi lại; phía trên sân thượng, đội cứu hỏa đang lơ lửng giữa không trung ngoài cửa sỗ cũng rút lui, còn đội cấp cứu...

Cửa thang máy đi lên tầng cao nhất vừa mở ra, Ôn Dương lập tức nhìn thấy đội cấp cứu mang theo hộp hội chẩn và thiết bị cấp cứu bên người.

"Mọi người?"

Bất ngờ chạm mắt với Giản Mộc Tư, Ôn Dương chợt sững sờ.

Mọi người... sao lại lên đây?

Giản Mộc Tư nhìn Ôn Dương một lượt từ trên xuống dưới, trầm giọng hỏi: "Có bị thương không?"

"Không~ không đâu~"

Bất chợt bị hỏi, bản thân Ôn Dương cũng không chắc chắn lắm.

Nàng vô thức cử động tay phải, cảm thấy vẫn ổn.

Giản Mộc Tư quay sang hỏi hai mẹ con đứng sau Ôn Dương, lúc này Ôn Dương mới nhìn thấy Trần Phi đang chặn cửa thang máy.

Chuyện gì thế này?

Không phải mọi người nên đợi dưới lầu sao?

Nhân lúc Giản Mộc Tư ra khỏi thang máy kiểm tra cơ thể cậu bé, Trần Phi thò nửa người lại gần, thì thầm bên tai Ôn Dương: "Đại ca! Ban nãy chị làm em sợ quá! Bay ra ôm đứa bé sao? Sư phụ Lý cũng bị chị doạ hết hồn!"

Ôn Dương nghe vậy chợt khựng lại:

"Ai cũng nhìn thấy sao?"

"Chứ còn gì! Lính cứu hỏa muốn căng nệm bơm hơi dưới lầu, chúng em dọn chỗ đến dưới toà nhà đối diện. Nhất cử nhất động của chị trên sân thượng, bọn em thấy rõ hết."

Ôn Dương nghẹn lời, bỗng dưng chột dạ:

"... Chị biết chị đang làm gì."

"Em biết, nếu chị không chắc chắn sẽ không thể ôm cậu bé kia. Chỉ là chúng em đứng dưới lầu xem thôi... không chỉ sư phụ Lý, đến cả em và anh Lưu cũng bị chị doạ đến mức nhồi máu cơ tim."

Ôn Dương chỉ biết cười "hehe" lấp liếm nỗi xấu hổ: "Nào có làm quá vậy~ "

Cũng đúng, thực ra nàng có thể tưởng tượng được nếu bản thân nàng đứng lưới lầu nhìn thấy người quen gặp phải tình huống như vậy, có lẽ trái tim nhỏ bé của nàng cũng khó có thể chịu được.

Trần Phi tiến lên thêm nửa bước, kéo Ôn Dương vào trong thang máy mới dám nói tiếp: "Chị em lúc đó biến sắc luôn, bảo em với anh Lưu mang theo tất cả các thiết bị chạy đến đây."

"Đây nè."

Trần Phi xách các thiết bị và dụng cụ y tế trên tay lên để biểu thị:

"Chị phải bồi thường tổn thất tinh thần cho chúng em đấy, đại ca!"

Ôn Dương nghe Trần Phi nói mà cực kỳ ngượng ngùng, ban nãy nàng mới...

......

Sau khi đưa hai mẹ con về nhà an toàn, Ôn Dương và đội cấp cứu cùng đi một chuyến thang máy xuống.

Thang máy xuống đến tầng trệt, Trần Phi và Lưu Dịch xách dụng cụ y tế bước ra khỏi thang máy trước, trong khi Giản Mộc Tư và Ôn Dương tụt lại phía sau.

Ôn Dương còn đang đắn do xem có nên xin lỗi Giản Mộc Tư hay không.

Theo như những gì Trần Phi vừa nói, có lẽ Giản Mộc Tư cũng bị nàng doạ sợ nhỉ?

"Ừmm..."

Ậm ừ một lúc lâu sau, nàng vẫn chưa tìm ra nguyên cớ vì sao.

Ôn Dương chậm rãi đi về phía trước, bỗng nhiên bị Giản Mộc Tư nắm lấy cổ tay phải từ phía sau.

"Xịttt!"

Ôn Dương đau đớn vô thức kêu lên.

Kêu xong, nàng lập tức hối hận.

"Thế này mà không bị thương?"

Giản Mộc Tư lạnh mặt, biểu cảm của cô lúc này càng rét cóng hơn ngày thường vài phần.

Ôn Dương cười lấp liếm:

"Thật sự không sao... chỉ bị va chạm nhẹ lúc ôm cậu bé. Em mặc dày như vậy, ngã một cái cũng không sao."

Nói xong, sĩ quan Ôn còn làm bộ kéo chiếc áo len bên trong bộ đồng phục cảnh sát ra, tỏ ý nàng thật sự đã mặc rất dày.

Giản Mộc Tư không tranh luận thêm với người đang rặn ra nụ cười toe toét này nữa.

Cô nắm lấy cổ tay trái của Ôn Dương, mang nàng trở về xe cấp cứu.

"Trần Phi, Lưu Dịch, hai người xuống xe chờ một lát."

"Ờ ờ, được."

"Tuân lệnh, chị."

Hai người đàn ông xuống xe, Giản Mộc Tư đóng cửa sau xe cứu thương lại.

"Cởi ra."

"Cởi cái gì ra?"

Sĩ quan Ôn cười khó xử rõ ràng đã biết mà vẫn hỏi.

Nàng vừa di chuyển về phía góc xe, vừa cười giả vờ bình tĩnh với Giản Mộc Tư.

"Đừng để chị phải nói lại lần thứ hai, Ôn Dương. Nếu em muốn chị sớm xuất phát đi nhận nhiệm vụ tiếp theo..."

Lời khuyên nhủ trá hình của Giản Mộc Tư còn chưa kết thúc, cô đã thấy nửa đầu lời nói đã đạt được kết quả rất tốt.

Ở phía đối diện, sĩ quan Ôn vội vàng cởi áo khoác cảnh sát, sau đó là chiếc áo len, đến cả ống tay áo trong giữ nhiệt cũng được sĩ quan Ôn xắn lên rất cao.

Hậu quả của sự "trung thực" này chính là, vết thương trên cánh tay được bày ra ngay trước mắt hai người.

Giản Mộc Tư chỉ thoáng nhìn qua vết thương đã quay đi mở hộp dụng cụ y tế.

Vết trầy xước trên cánh tay Ôn Dương thực sự rất lớn.

Không ít miệng vết thương nhỏ đều đang rỉ máu, trên áo trong giữ nhiệt cũng dính vài chấm máu.

Quanh vết trầy xước là vòng tròn màu xanh tím.

Trong một khoảng khắc, Ôn Dương có thể cảm nhận được... sự dịu dàng của Giản Mộc Tư?

Ít nhất khi cô băng bó cho nàng, động tác của Giản Mộc Tư rất nhẹ nhàng, tựa như lo lắng sẽ làm đau nàng.

"Sao chị phải làm vậy Giản Mộc Tư, chị đã đến Trung tâm Cấp cứu gần nửa năm, chị còn cảm thấy vết thương này đáng sợ sao?"

Thật ra Ôn Dương không giỏi đối phó với những tình huống như vậy.

Nàng không quen với việc được chú ý, nàng cũng đã quen với việc tự chăm sóc bản thân.

"Nếu là khi làm nhiệm vụ, gặp phải ai đó gọi 120 chỉ vì một vết thương bé tẹo như vậy, chị sẽ thầm chửi người ta chứ?"

Giản Mộc Tư vẫn phớt lờ những lời không liên quan của Ôn Dương.

Cô tiếp tục làm những gì cần làm, thoa thuốc, băng bó, suốt quá trình không nói một lời nào.

Cuối cùng, Giản Mộc Tư xắn tay áo lên giúp Ôn Dương, cố vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo.

Thấy Ôn Dương mặc lại đồng phục cảnh sát, cô mới đứng dậy mở cửa sau xe cứu thương.

"Trần Phi, Lưu Dịch, đi thôi."

Đi thôi là sao?

Tất nhiên là đã đến lúc người không thuộc đội cấp cứu nên ra khỏi xe rồi.

Trước khi bị đuổi đi, sĩ quan Ôn vẫn nhớ xin lỗi Trần Phi và Lưu Dịch: "Mời ăn cơm nhé."

......

Mới qua một ngày nghỉ không gặp nhau, khi gặp lại Ôn Dương, mọi người đều sửng sốt.

Người đầu tiên cười thành tiếng là Trương Lộ Chi, sau đó, Lưu Dịch và Trần Phi cũng khó mà cưỡng lại tiếng cười dễ lây của cậu.

"Đại ca! Mặt chị sao vậy? Bị ai đánh à? Nói cho chúng em biết là ai, em thề sẽ mang theo huynh đệ đến báo thù cho chị."

Trương Lộ Chi đâu có mù.

Bên má trái sưng tấy của Ôn Dương không có bất kỳ vết thương nào, làm sao là do bị người ta đánh sưng mặt được?

Ôn Dương hít sâu một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Tuy nhiên, hít hơi lại ảnh hưởng đến dây thần kinh răng, khiến nàng phải ôm lấy má trái vì đau.

"Ái ái~~"

Kêu liên tiếp hai tiếng.

Mọi người có mặt cũng đã hiểu sơ sơ nàng bị gì.

Đại ca Ôn là đang...

Đau răng?

"Đau răng hả đại ca?"

Vì răng khôn bị viêm đau, nên Ôn Dương giải thích một cách rất chậm chạp.

Nói một đoạn lại ngắt một đoạn, làm mọi người khó có thể hiểu được.

"Viêm răng khôn? Đại ca chưa nhổ răng khôn à??? Răng khôn của em vừa mọc đã bị mẹ lôi đến bệnh viện nhổ đi rồi."

Ôn Dương bực dọc liếc nhìn Trương Lộ Chi đang đứng nói chuyện mà không đau lưng.

Chú có mẹ đưa đi nhổ răng, còn chị thì không ai đưa, được chưa?

"Lúc chị mọc răng khôn không bị đau... trước đây cũng chưa bao giờ đau...hôm qua tự dưng lại đau."

Sĩ quan Ôn lầm bầm trong miệng, phàn nàn về chiếc răng khôn bị lãng quên khiến nàng không thể ngon giấc trong thời gian được nghỉ.

"Ăn chưa?"

Giản Mộc Tư sau khi im lặng rất lâu chợt hỏi.

Nghe vậy, Ôn Dương càng thêm buồn bực.

Điều duy nhất có thể đánh gục một người có tâm hồn ăn uống là cơn đau răng.

Nàng đổ gục lên bàn, tay phải ôm lấy nửa má bên phải, chống cằm, lắc lắc cái đầu.

Khá là đáng thương.

"Đại ca, hay là đại ca cứ đi nhổ cho xong chuyện! Chết sớm hay chết muộn cũng là chết, thà nhổ sớm cho sảng khoái còn hơn!"

Trước khi nghe Trương Lộ Chi đề nghị, thực ra Ôn Dương đã cân nhắc đến chuyện này.

Nhưng nàng nghe nói, nhổ răng đau lắm!

Mặc dù ngay cạnh Sở Cảnh sát là Trung tâm Cấp cứu, mà ngay cạnh Trung tâm Cấp cứu là Bệnh viện Số 1 Bắc Thành, nhưng cứ nhắc đến chuyện phải đi bệnh viện là sĩ quan Ôn lại bất giác chống đối, ngay cả việc khám sức khỏe nàng cũng phải căng thẳng trước một ngày.

"Để nghĩ đã..."

Ôn Dương còn muốn trì hoãn thêm vài ngày.

Chưa đến lúc bất đắc dĩ, nàng vẫn chưa muốn đến bệnh viện.

Qua một lúc sau, qua cửa sổ căn tin, thấy Giản Mộc Tư trở lại.

Trên tay cô là một bát cháo trắng, chỉ là cháo trắng mà thôi.

Chỗ cháo trắng ban nãy còn hơi cứng và lợn cợn, nhưng vì được hâm nóng lại lần nữa, cháo trở nên mềm đến mức gần như tan chảy trong miệng.

Bát cháo được đặt trước mặt Ôn Dương.

Cảnh sát Ôn đang che bên má trái liếc nhìn Giản Mộc Tư, trong lòng bỗng dưng thấy vui vẻ.

Nàng nở nụ cười nịnh nọt hiếm thấy với Giản Mộc Tư:

"Cảm ơn Giản Mộc Mộc ~"

Đúng là cái miệng sĩ quan thích lợi dụng người khác~

Từ sau lần mẹ của Giản Mộc Tư gặp bốn anh em có mặt tại căn tin, Ôn Dương đã tiện thể biết được biệt danh của Giản Mộc Tư từ miệng những ông tướng thích buôn dưa lê.

Tiểu Mộc?

Muhahaha~~~

Một biệt danh không ăn khớp với Giản Mộc Tư như vậy.

Sau sinh nhật của Giản Mộc Tư, mối quan hệ tình bạn được cả hai bên công nhận không làm cái mỏ Ôn Dương bớt hỗn.

Những gì nàng hứa chỉ là sẽ ít kiếm chuyện hơn với người kia, nhưng chưa bao giờ hứa sẽ không đặt biệt danh cho cô.

Hơn nữa, "Giản Mộc Mộc" đâu phải biệt danh?

Lại còn không mang nghĩa xấu!

Dễ thương thế này cơ mà~

Giản Mộc Tư lạnh lùng nhìn Ôn Dương, thực sự không thèm kỳ kèo vấn đề biệt danh với con quỷ ấu trĩ 30 tuổi.

Ba người đàn ông ngồi quanh bàn ăn quan sát không dám lên tiếng.

Đùa cái gì vậy?

Ba người họ tuyệt đối không dám gọi bác sĩ Giản là "Giản Mộc Mộc".

Hơn nữa ba người họ vẫn còn nhớ, lần đầu tiên khi Ôn Dương gọi ra cái biệt danh này, họ đã bị bác sĩ Giản lườm nguýt vài cái, như tỏ ý rõ rằng nếu ba người họ dám tiết lộ ra... họ sẽ phải vĩnh biệt ánh mặt trời sáng mai.

Ôn Dương chậm rãi nuốt cháo trong bát.

Một cảnh sát thường ngày chỉ mất 5 phút đã xử lý xong bữa ăn, nay lại lãng phí thời gian cho việc ăn uống một cách hiếm hoi.

Trước khi hai đội rời khỏi căn tin, Giản Mộc Tư dừng lại trước mặt Ôn Dương:

"Em vẫn..."

"Bạn học Giản Mộc Mộc yên tâm, nếu răng của em không thể chống đỡ được nốt ngày hôm nay, ngày mai em sẽ đến bệnh viện. Chị biết đấy, đi bệnh viện là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến việc ăn uống của em mới là chuyện lớn!"

Giản Mộc Tư gật đầu, câu nói cuối của người có tâm hồn ăn uống thực sự đã thuyết phục được cô.

......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.