Bác sĩ dặn phải làm gì?
......
Đài truyền hình và đài phát thanh Bắc Thành đang phát sóng các đoạn đường bị ngập cùng công tác cứu hộ.
Hôm nay, người Bắc Thành vì hai trận mưa đã thắt chặt tình đoàn kết, xích lại gần nhau hơn.
Loài người là như vậy đấy... Mỗi khi tai họa ập đến, thương tật xảy ra, ai nấy đều có ý thức đồng cam cộng khổ, chung lưng đấu cật.
Vào cái đêm đó, ít người gọi 110 vì những vấn đề lặt vặt hơn, ít người gọi 120 vì những vết thương nhẹ có thể tự xử lý ở nhà hơn, rất nhiều người dân đã tự phát xuống đường góp sức thoát nước cho thành phố tại các điểm bị ngập gần nhà... dưới sự chỉ huy của lực lượng nhân viên có chuyên môn.
Thành phố này không chỉ là thành phố của công chức nhân dân, mà còn là thành phố của tất cả người dân Bắc Thành.
Công việc thoát nước mãi đến 4 giờ sáng mới kết thúc.
Theo dự báo của Cục Khí tượng, trong vài ngày tới sẽ không có mưa lớn, tất cả những nhân viên tham gia thoát nước đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong khi tất cả những ai tham gia công tác cứu hộ cũng thấy trong lòng nặng trĩu, nhất là những người tham gia cứt vớt hầm cầu...
Cả thành phố đêm qua, chỉ có nơi hầm chui chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Chôn vùi sinh mệnh, chôn vùi ngày mai.
Sau công cuộc thông nước, cuối cùng các thợ lặn đã tìm thấy 5 thi thể trong ô tô dưới hầm chui.
Nếu không là cái chết trong nỗi tuyệt vọng bao trùm, thì cũng là cái chết trong sự kinh hoàng tột độ... không một ai được thanh thản nhắm mắt xuôi tay.
Từ khi Ôn Dương và Trương Lộ Chi rời khỏi hầm chui đến giờ, không ai thấy họ quay lại đây nữa.
Không biết sau này liệu họ có lại đến đây hay cuối con đường này những khi đi tuần tra hay không.
Những người tinh tế rất hợp làm cảnh sát.
Bởi phần lớn công việc của cảnh sát là giao tiếp với mọi người, mà tiếp xúc với mọi người cần phải có sự tinh tế.
Nhưng, những người tinh tế, dường như cũng không hợp làm cảnh sát.
Bởi vì tinh tế là một khả năng bắt nguồn từ sự nhạy cảm, người càng tinh tế sẽ càng nhạy cảm, dù có thể chịu được thất bại, nhưng rất khó giải quyết vướng mắc của chính mình.
Đặc biệt là cảm xúc hối hận và tự trách, bọn họ luôn luôn phải đấu tranh với những cảm xúc đó trong một thời gian dài.
Làm cảnh sát, làm gì có lúc không hối hận, làm gì có lúc không tự trách bản thân?
......
Ca tối kéo dài cả đêm kết thúc, khi trở lại đơn vị, thậm chí Ôn Dương còn không thể nhấc cánh tay lên.
Cả đêm tuy đã làm rất nhiều, nhưng cứ như chẳng làm được gì cả.
Trương Lộ Chi quay vô lăng, lái thẳng xe cảnh sát đến căn tin.
Trước khi quay về, cậu nhận được một tin nhắn từ Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư nhờ Trương Lộ Chi lái thẳng xe đến lối vào của căn tin khi hai người họ quay về.
Khi họ đến căn tin, đã thấy Giản Mộc Tư ngồi dựa vào các bậc thang ở lối vào.
Cô cũng là một bác sĩ cấp cứu bận rộn cả đêm, đầu gối bị thương không thể đứng quá lâu, vì vậy chỉ còn cách tìm đến những bậc thang ở lối vào căn tin, ngồi dựa vào cột đá, chống đỡ cơ thể mệt mỏi của mình.
Trong khi đợi xe cảnh sát, có vài lần mí mắt của Giản Mộc Tư nhẹ nhàng cụp xuống.
Cô mệt quá...
"Giản... Mộc Mộc?"
Nghe thấy biệt danh cả đêm qua chưa được nghe, đây là lần đầu tiên trái tim Giản Mộc Tư cảm thấy được an ủi đến vậy bởi biệt danh này.
Giản Mộc Tư mỉm cười với Ôn Dương, dường như mọi mệt mỏi đều bị cuốn trôi sạch sẽ.
Khi Giản Mộc Tư vịn vào cột đá phía sau để đứng lên, Ôn Dương vội vàng tiến đến vài bước đỡ cô.
Đỡ Giản Mộc Tư trong tay, quan tâm hỏi:
"Chị ăn sáng chưa?"
"Chưa."
Giản Mộc Tư lắc đầu, vẻ chờ mong tràn đầy ánh mắt:
"Cùng nhau ăn nhé?"
Ôn Dương mím môi, nhưng không hề từ chối:
"Được, em đỡ chị đi vào. Chị muốn ăn gì? Như mọi khi?"
"Ừm."
Vì sự hiện diện của Giản Mộc Tư, Ôn Dương dù không thèm ăn nhưng vẫn mua thứ gì đó ở cửa sổ căn tin.
Mặc dù chỉ là một chiếc bánh bao và một cốc sữa đậu nành, nhưng chỉ nhiêu đó cũng khiến Giản Mộc Tư mãn nguyện.
Ôn Dương cũng đã ăn gần hết chiếc bánh bao nhân miến, cho dù nàng làm vậy chỉ vì muốn cô yên tâm, nhưng ít ra người nào đó đã ăn bữa sáng.
Sau bữa sáng đơn giản, Ôn Dương dìu Giản Mộc Tư rời khỏi căn tin.
Đi xa một chút, nàng bỗng nhiên ngồi xổm xuống.
Cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Lên đi."
Ngay khi ở trong căn tin, nàng đã muốn cõng Giản Mộc Tư.
Giản Mộc Tư bị thương đầu gối, Ôn Dương cảm thấy đau lòng không thôi.
Nhưng dựa theo tính cách của Giản Mộc Tư, không chỉ trong căn tin, ngay cả ngoài căn tin, Ôn Dương dù muốn cõng cô cũng khó.
Vì vậy Ôn Dương đợi đến khi dìu Giản Mộc Tư ra khỏi căn tin, kiềm chế thật lâu sau mới hành động.
Giản Mộc Tư dễ dàng chấp nhận vòng tay của Ôn Dương, không hề kháng cự chút nào.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ nàng...
Nàng cẩn thận cõng cô về...
Đến cửa ký túc xá, đối mặt với cánh cửa bị khóa, hai người không ai nói gì, ăn ý cùng nhau đỡ chiếc túi đeo vai. Ôn Dương đưa hai tay ra sau lưng đỡ đáy túi, Giản Mộc Tư một tay ôm cổ Ôn Dương, một tay lục tìm chìa khóa trong túi.
Ôn Dương nghiêng người, chẳng qua bao lâu cánh cửa đã được Giản Mộc Tư mở cửa ra.
Ôn Dương không cõng thẳng Giản Mộc Tư vào phòng ngủ, thay vào đó nàng chỉ cõng cô ngồi lên chiếc ghế sofa.
Ôn Dương đi lấy ấm đun nước, sau đó cắm điện.
Nước sôi xong, đổ nước nguội đựng trong ấm trên bàn ăn đi, sau đó rót nước mới vào ấm, đặt lên bàn gần tay Giản Mộc Tư.
Cốc nước trên bàn ăn cũng bị nàng lấy đi, tráng qua nước sôi rồi mới đặt lên bàn.
Nheo mắt nhìn quanh phòng khách, Ôn Dương tới gần bên tủ để giày bên cửa, lấy đôi dép cho Giản Mộc Tư, đặt bên chân người ta.
"Ôn Dương."
Dường như cảm nhận được hành động tiếp theo của Ôn Dương, tai Giản Mộc Tư ửng đỏ, đôi má cũng nóng lên.
Cô vén những sợi tóc mái rũ xuống của Ôn Dương, mái tóc của sĩ quan Ôn sau giờ làm việc đã bị rối tung lên.
"Về nhà nghỉ ngơi đi, ngủ ngon một giấc, nhé?"
Người ngồi xổm nhìn thẳng vào mắt người ngồi trên sofa, nở nụ cười: "Trước khi về nhà, hãy để em làm một việc cuối cùng."
Vừa dứt lời, sĩ quan Ôn giả vờ không nghe hiểu ý muốn đuổi khách của Giản Mộc Tư.
Ôn Dương quỳ một gối chạm đất, vừa vặn đặt chân của đối phương lên đùi mình.
Động tác chậm lại, nàng kiên nhẫn cởi đôi giày da mềm vừa chân của Giản Mộc Tư, sau đó thay đôi dép mát vào.
Sau đó Ôn Dương đứng dậy, chỉ về hướng cửa chính:
"Xong rồi, em đi đây, Giản Mộc Mộc. Chị ở nhà cẩn thận, khi đi làm em sẽ đến giúp chị thay thuốc."
Giản Mộc Tư cụp mắt xuống, không nói gì.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa mới chầm chậm ngẩng đầu lên.
Lòng bàn tay vô thức áp lên đôi má, cảm nhận rõ độ ấm bỏng tay đang thiêu đốt trái tim mình.
......
Tháng Bảy, những bạn học sinh được nghỉ hè không cảm thấy nóng một chút nào.
Cái nóng chỉ là thời tiết bên ngoài, tâm trạng muốn ra ngoài chơi không bị nhiệt độ cao bên ngoài cản trở.
Khi đội cấp cứu nhận lệnh lên phố, đã thấy có rất nhiều người đứng trên vỉa hè.
Có hai người ngoại quốc nằm ngửa trên vỉa hè, gồm một người lớn và một trẻ em.
Người lớn trông khoảng bốn mươi tuổi, đứa trẻ thì nhìn như mới lên tiểu học.
Cách đó hai mét có một chiếc ô tô điện đỗ ngang trên đường, chắn hết nửa vỉa hè.
Chủ xe ô tô điện cảm thấy vô cùng oan ức.
Anh ta thậm chí còn chưa làm gì hai người nước ngoài này, tại sao họ lại vô duyên vô cớ ngã xuống?
Sau đó hỏi ra mới biết, lúc đó khi chủ xe ô tô điện từ vỉa hè băng qua đường và dừng gấp trên đã làm kinh sợ hai cha con đang đi bộ bình thường trên vỉa hè.
Người cha giật mình lùi lại một bước, lập tức bị hàng rào ngắn bên cạnh bồn hoa kéo ngã xuống đất.
Người cha đến từ Đan Mạch vẫn rất minh mẫn, lúc ngã không bị đập gáy xuống đất. Chỉ là cho dù người qua đường có ra hiệu bằng tiếng Anh như thế nào, anh ấy vẫn không chịu đứng dậy...
Đây là... người nước ngoài ăn vạ sao?
Hài hước hơn nữa, cậu bé 6 tuổi người Đan Mạch cũng lập tức bắt chước theo người bố, nằm bẹp trên vỉa hè.
Đội cấp cứu vừa đến đã nhìn thấy cảnh này... hai bố con người Đan Mạch, một lớn một nhỏ, nằm bẹp trên vỉa hè chớp chớp mắt.
Biết rằng cậu bé chỉ bắt chước cha mình, Giản Mộc Tư chuyển sự chú ý sang người cha, cẩn thận kiểm tra từ đầu đến chân người cha.
Không phát hiện ra vấn đề gì, bản thân bệnh nhân cũng không cảm thấy khó chịu chỗ nào.
"Cô là bác sĩ sao?"
Có lẽ nhìn thấy dòng chữ cấp cứu được viết bằng tiếng Anh trên áo đồng phục màu trắng của Giản Mộc Tư, người đàn ông Đan Mạch lên tiếng hỏi.
Giản Mộc Tư rất kiên định nói với anh ấy, rằng cô là một bác sĩ, sau đó thông báo cho anh ấy về chẩn đoán ban đầu.
Sau khi xác nhận Giản Mộc Tư là bác sĩ cấp cứu và nghe hiểu chẩn đoán ban đầu, người cha người Đan Mạch mới chịu đứng dậy, cậu bé cũng đứng dậy theo.
Sau khi đứng dậy, người đàn ông Đan Mạch giải thích cho Trần Phi lý do anh chưa thể đứng dậy ngay: "Tôi cần được sự cho phép của bác sĩ."
Tôi cần được sự cho phép của bác sĩ...
Câu này vừa hợp lý, vừa kêu tai làm sao.
Chỉ bằng một câu nói đơn giản, không những thể hiện được sự tín nhiệm hoàn toàn của người Đan Mạch này đối với vị bác sĩ, mà còn thể hiện cách làm của rất khoa học và hợp lý.
Trong trường hợp không rõ chấn thương, việc tuỳ tiện cử động rất có thể sẽ khiến chấn thương càng trở nên nặng hơn.
Lần nhận nhiệm vụ này rất có sức ảnh hưởng đến Trần Phi.
Trong bữa cơm tại căn tin tối hôm đó, Trần Phi vẫn nhắc mãi về chuyện này:
"Phải nói rằng người nước ngoài rất có nhận thức khoa học. Trong nước chúng ta, thành phố Bắc Thành đã được coi là một thành phố siêu tuyến đầu, nhưng rất ít người có nhận thức như vậy, những ca cấp cứu khi bị ngã mà chúng tôi gặp đều là căn bản không thể đứng dậy, hoặc là họ sẽ đứng dậy ngay lập tức. Họ đều có suy nghĩ thử vận may và hấp tấp cho qua chuyện: 'Nếu mình có thể đứng dậy, còn có chuyện gì to tát nữa đâu?' Còn nếu nằm trên mặt đất lâu sẽ bị mọi người chê cười: 'Người này không phải chỉ bị ngã nhẹ thôi sao, tại sao lại nằm lâu như vậy?' Cũng có thể có người cho rằng người này bị thiểu năng."
"Những người bị nhồi máu não hay xuất huyết não đều hay bò dậy như vậy. Nhiều khi chị tôi đến hiện trường, câu đầu tiên mà chị ấy nói là bảo bệnh nhân nằm xuống ngay lập tức. Họ thật sự... đều không có ý thức giữ mạng, cứ nghĩ ngã một cái cũng không có gì to tát, chỉ cần đứng dậy được là đã vạn sự ổn thoả, chỉ là họ không biết, ngoại thương có thể thấy, nhưng nội thương thì không. Nếu cố tình bò dậy khi các cơ quan nội tạng và não bị tổn thương, tuổi thọ sẽ khó mà dài lâu.
"Chưa kể, lời của người đàn ông Đan Mạch nói, nghe rất đã tai. 'Cô có phải bác sĩ không?', 'Tôi cần sự cho phép của bác sĩ để đứng dậy'. Những câu nói đó tràn đầy sự tín nhiệm vào bác sĩ! Có một lần tôi cùng bác sĩ Tần làm nhiệm vụ, rõ ràng người nhà của bệnh nhân gọi 120 bảo chúng tôi đến, nhưng khi chúng tôi đến hiện trường, bác sĩ Tần kiểm tra xong, anh ta không tin tưởng vào chẩn đoán của bác sĩ Tần, cứ khăng khăng nói chúng tôi chuyện bé xé ra ro, không cần đi bệnh viện. Mẹ kiếp, không tin bác sĩ thì đừng gọi 120 nữa!"
Ôn Dương bóc hết số tôm trong bát, rất tự nhiên đẩy bát vào giữa mình và Giản Mộc Tư.
"Bác sĩ dặn phải làm gì thì cứ làm nấy. Nghe lời bác sĩ, ăn uống đầy đủ. Đúng không Giản Mộc Mộc?"
......