Em Gái Cưng Của Ngũ Đại Tài Phiệt

Chương 47




Ngọc Băng! Tao thật sự nhớ mày quá đi!_ Khiết Hàn An Nhiên nói.- Thật vậy sao? Tao nhớ là không có ngày nào chúng ta không chat và call video hết mà._ Ngọc Băng nói.

- Chat, call video là chuyện khác! Kể từ khi mày đi Mỹ chúng ta cũng đã hơn 2 năm rồi mới được gặp lại nhau chứ bộ!_ Tống Ngọc Linh Chi nói.

- Vậy bây giờ chúng ta có đi chơi không vậy? Thưa hai tiểu thư!_ Ngọc Băng hỏi.

- Đương nhiên là đi rồi!_ Hai cô bạn đồng thanh trả lời rồi kéo nhau lên xe của Ngọc Băng thẳng tiến đến TTTM lớn nhất thành phố S.

~Trung Tâm Thương Mại Ruby~

Ở đây hai cô gái An Nhiên và Linh Chi háo hức chọn váy dạ hội, chọn giày để tham gia tiệc sinh nhật của Ngọc Băng. Vì đây cũng là lần đầu tiên Ngọc Băng mời hai cô bạn thân của mình đến tham dự tiệc sinh nhật. Chứ từ trước giờ, Ngọc Băng không thích ồn ào, phô trương nên cô chỉ tổ chức sinh nhật cùng các anh trai mà thôi.

Năm nay cô cũng muốn tổ chức đơn giản như mọi năm nhưng các anh một mực không đồng ý. Mà các anh muốn cho cô một bữa tiệc sinh nhật thật hoành tráng, long trọng vì đây không chỉ là bữa tiệc sinh nhật mà còn đánh dấu sự trưởng thành của cô.

Hai cô bạn của cô đang mải mê chọn rất nhiều bộ váy nhưng khi nhìn Ngọc Băng thấy cô không chọn bộ nào nên lên tiếng hỏi:

- Băng! Sao mày không chọn cho mình một bộ?_ An Nhiên hỏi.

- Đúng đó! Sao mày không chọn váy đi?_ Linh Chi tiếp lời.

- Không cần đâu! Vì anh Thần đã thiết kế riêng cho tao một bộ rồi… _Ngọc Băng mỉm cười hạnh phúc nói.

- Mày sướng ghê dị đó Băng! Được đích thân Đông Phương tổng thiết kế trang phục riêng luôn _ An Nhiên nói.

- Ghen tị với Băng ghê á!_ Linh Chi nói.

- Thôi đừng than thở nữa hai cô nương! Nhanh đi thử đồ cho tao xem có đẹp không đi. Hôm nay bản tiểu thư sẽ tài trợ chi phí mua sắm cho hai cô nương nên cứ lựa thoải mái đi._ Ngọc Băng vui vẻ hối thúc hai cô bạn thân của mình.

- OK! Vậy bọn tao sẽ đi thử đồ để cho đại tiểu thư đây chiêm ngưỡng_ An Nhiên vui vẻ nói rồi cùng Linh Chi đi vào phòng thử đồ.

Ngọc Băng trong khi chờ đợi hai cô bạn thân thì cô đi xem xung quanh mấy mẫu trang phục mới. Bất chợt cô ngắm trúng một chiếc váy dạ hội màu vàng nhạt trong rất đẹp. Ngọc Băng định lấy xem thử thì bị một bàn tay nào đó cướp mất. Khiến cô không khỏi tức giận muốn nhìn xem ai ăn gan trời dám ngang nhiên cướp đồ của cô. Và người đó chính là một cô gái xinh đẹp co mái tóc uốn xoăn màu nâu tây.

- Này cái chị kia! Chiếc váy này là tôi nhìn thấy trước mà!_ Ngọc Băng tức giận nói.

- Ha… Mày nhìn thấy trước nhưng bây giờ nó đang ở trong tay tao thì là của tao rồi. Với lại thứ nhà quê như mày chưa chắc đã đủ tiền mua một chiếc váy đắt tiền như này!_ Cô gái kia nhìn Ngọc Băng bằng ánh mắt khinh thường nói.

- Này cái bà cô kia! Bà nghĩ mình là ai mà dám nói bạn của tôi là nhà quê hả?_ Lúc này An Nhiên cùng Linh Chi vừa từ phòng thay đồ bước ra vừa hay nghe được câu nói của cô ta khiến cô ấy không khỏi tức giận hùng hổ bước đến cạnh cô ta lớn tiếng nói.

- Nhà quê nhưng tiền của bạn tôi có thể đè chết cô đó! Bà cô ak!_ Linh Chi nói.

- Oh! Thì ra là Khiết Hàn tiểu thư cùng Tống Ngọc tiểu thư đây sao?_ Cô gái kia nói.

An Nhiên, Linh Chi nghe vậy liền nhìn cô ta để xem cô ta là thần thánh phương nào mà dám ngang nhiên sĩ nhục Ngọc Băng.

- Oh! Tưởng là ai? Hóa ra là Lâm tiểu thư sao? _ Linh Chi khinh bỉ nói.

" Lâm Thảo Mai là thiên kim tiểu thư Lâm gia, ỷ mình có Lâm gia chống lưng mà chảnh choẹ, chua ngoa và đặc biệt là khinh thường người khác. Cô ta cũng chính là thanh mai trúc mã của Đông Phương Long Thần. Thường hay bám dính lấy anh khi còn đi học khiến cho anh rất ghét cô ta. Lúc 20 tuổi cô ta đi du học ở Mỹ đến bây giờ mới quay về."

- Nhưng tôi không hiểu sao các cô là các tiểu thư quyền quý vậy lại có thể chơi chung với một đứa nhà quê, nghèo hèn như con nhỏ này chứ?_ Lâm Thảo Mai nhìn Ngọc Băng khinh bỉ nói.

- Nè, bà cô kia! Sao bà dám nói bạn tôi là nhà quê hả?_ Linh Chi tức giận nói.

- Đừng nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác coi chừng có ngày chết không nhắm mắt đó bà cô ak!_ Linh Chi khinh bỉ nói xen lẫn một sự nhắc nhở.

- Tôi nói cô ta là nhà quê đó! Không đúng sao? _ Lâm Thảo Mai đắc thắng nói.

An Nhiên và Linh Chi định lên tiếng phản bác lại thì bị Ngọc Băng lên tiếng ngăn cản.

- Bọn mày đừng cãi nhau với những người không hiểu tiếng người, còn thích xem thường người khác thì có nói cũng thêm tổn hại nước miếng của chúng ta mà thôi…

Lâm Thảo Mai nghe những lời nói của Ngọc Băng thì cô ta vô cùng tức giận quay ra nhìn cô nhân viên ở gần đó quát lớn:

- Này, cô kia! Mau đuổi con nhỏ nhà quê đó ra khỏi đây cho tôi.

Cô nhân viên e ngại không dám đuổi khách vì ở đây cấm kị việc đuổi khách dù người đó có thân phận gì đi chăng nữa. Một khi đã đuổi khách thì đồng nghĩa với việc bị mất việc và khó có thể kiếm được công việc khác. Chưa để cô nhân viên lên tiếng thì từ đằng sau một giọng nam truyền đến.

- Ai dám đuổi khách hàng hả?

… Hết chapter 47…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.