Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục

Chương 54: Mặt trời của anh (kết cục)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu không đi vào, có thể anh sẽ bị phế đi.

Sau khi cô gật đầu, Thịnh Minh Hoài bẻ hai đùi cô ra, cắm dương v*t thô to vào giữa hai chân.

Vừa mới cắm vào, sự ướt mềm bên trong đã quấn chặt lấy anh.

Mỗi một lần tiến vào, anh đều sảng khoái đến mức muốn chết trên người cô, trong chốc lát tiếng vang dính nhớp đã bạch bạch vang lên.

Lực đạo thọc vào rút ra của anh lớn, tốc độ nhanh, cô kêu rầm rì, lại làm anh càng cắm càng hưng phấn.

Minh Dư khóc lóc muốn bò ra khỏi ổ chăn, bị anh bắt lấy eo xoay người lại.

Anh đè ở phía sau không ngừng luật động, hôn sau cổ cô, tiếng nói khàn khàn, trong tiếng cười mang chút gấp gáp.

"Vừa rồi ai nói anh không thích con gái." Anh rất thích tính sổ như vậy: "Có phải em hay không, hửm?"

"Nói anh không thích con gái, bây giờ anh đang "thịt" ai hả?" “Ha a… Ưm… Không… A a a ưm…”

Dương v*t cắm cô vừa xót vừa sướng, sau khi đâm sâu kịch liệt, cô thở dốc liên tục, đến mức nói không nên lời.

Minh Dư nghi ngờ anh cố ý.

Cô ở dưới thân anh run rẩy cao trào, Thịnh Minh Hoài lật người qua, sau đó lại cắm vào.

Cô còn chưa hoãn lại từ trong dư vị, dương v*t đã nghiền lại chiến trường, đâm sâu liên tục.

Thịnh Minh Hoài bắt được tay cô để trên ngực nhấc qua đỉnh đầu ấn vào trong gối, môi lưỡi linh hoạt du tẩu trên ngực cô, ngậm lấy đầu v* kéo lên trên, lại búng về, cuối cùng bị anh cuốn vào trong miệng liếm cắn.

Cô rên rất lớn tiếng, Thịnh Minh Hoài lại phong bế môi cô lại, nuốt âm thanh vào trong bụng.

“Nói nhỏ chút, phòng không cách âm.”

Khi cô vừa tiến vào, thậm chí không đóng cả cửa phòng.

Động tĩnh dưới lầu rất lớn, âm thanh rõ ràng đến mức nghe thấy bình luận viên đang nói đội bóng vào mấy quả, cùng với tiếng ca hát của bộ trưởng bộ thể dục.

Minh Dư không dám lên tiếng, Thịnh Minh Hoài cũng thả chậm tốc độ chọc vào rút ra, thong thả mà tiến vào rồi rút ra, nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại.

Véo véo eo, lại niết mông cô, xoa bóp nộn nhũ của cô nhiều hơn. Anh dùng ngón tay khảy đầu v*, sau đó thì hôn cô.

Tất cả tiếng vang trong ổ chăn đều là anh trêu cô, còn có tiếng rên rỉ và thở gấp áp lực của hai người.

Bên ngoài đã có tuyết đầu mùa, người trong nhà đều chạy ra ngoài xem, âm thanh lập tức an tĩnh nhiều, tiếng va chạm dính nhớp của cơ thể lại càng thêm rõ ràng.

Trong ổ chăn ướt dầm dề, ẩm ướt oi bức, làm người sắp không thở nổi.

Thịnh Minh Hoài nhấc cô ra ngoài hít thở không khí mới mẻ, anh lại còn chôn trước ngực cô liếm cắn, vừa mới bắn một lần, rất nhanh đã lại cứng lên.

Anh làm tình không biết mệt mỏi, đi vào rất sâu, cũng cắm rất mạnh.

Minh Dư nâng đầu chảy mồ hôi ròng ròng của anh, thần trí bị đâm cho vỡ tan, giống như tuyết bay xuống ngoài cửa sổ đều nóng bỏng, mặt đất bị tuyết đầu mùa hoà tan thành biển.

Rõ ràng tháng tư còn xa xôi như vậy, nhưng bọn họ đã ngửi thấy ý xuân.

Thịnh Minh Hoài giống như mơ thấy một giấc mơ dài.

Anh đạp lên trên nền tuyết, bên cạnh có rất nhiều người, bọn họ đang nói chuyện, vui đùa, đùa giỡn, nhưng tuyết rơi rất lớn, che đậy mọi thanh âm trên thế giới này.

Cho đến khi gió thổi, biến thành một mảnh trắng xoá, cái gì anh cũng không nhìn thấy.

Tay anh bị đông lạnh đỏ lên, lại không thấy lạnh. Anh cứ ngồi cả buổi tối một mình trên nền tuyết.

Cho đến sáng sớm hôm sau, anh nghe thấy có người ném quả cầu tuyết lên cửa kính, thanh âm dần dần rõ ràng, sau khi anh đứng dậy mới phát hiện đây không phải mơ.

Bụp! Bụp…

Lại là hai quả cầu tuyết đập vào kính, cửa sổ kia đã có một đống cặn tuyết.

Thịnh Minh Hoài đẩy cửa sổ ra, thấy Quách Gia Dịch, Chúc Ngộ An và mấy người Tần Tiếu đang nặn cầu tuyết chơi ném tuyết.

"A Hoài! Mau xuống đây! Tớ sắp không đánh nổi hai người bọn họ… ai da mẹ nó, đừng đánh lén được không!"

Trên đầu Quách Gia Dịch bị ném một quả cầu tuyết, cặn tuyết đổ rào rào lăn từ trên áo lông vũ đen xuống dưới.

Anh ấy chạy đuổi theo bọn họ: "Các cậu đứng lại cho tớ, nhiều người ức hiếp ít người có đúng không, xem lão tử có đánh chết các cậu không!"

Trên giường không có ai, Thịnh Minh Hoài không nhớ tối qua làm mấy tiếng. Nhưng có thể khẳng định là, mỗi lần đều là cô kêu mệt trước, sau đó bảo anh ôm đi tắm rửa, đổi khăn trải giường xong mới ngủ tiếp.

Đôi khi thậm chí đang tắm rửa cũng có thể ngủ. Tối hôm qua cũng vậy.

Ngày thường cô không có khả năng dậy sớm như vậy.

Thịnh Minh Hoài mặc xong quần áo xuống lầu, đang muốn đi qua hỏi bọn họ có thấy Minh Dư hay không, trên đầu đột nhiên có một quả cầu nhỏ như trứng gà ném đến.

Quay đầu lại thấy Minh Dư đứng ở phía sau cười.

Không biết là ai mang quần áo cho cô, màu cam lửa đỏ, mặc trên người minh diễm như lửa, ở trên nền tuyết vô cùng đáng chú ý.

Cô cầm một quả cầu tuyết rất lớn, ôm vào trong ngực giống như ôm ánh trăng tròn vo: "Thịnh Minh Hoài! Mau nhìn bảo bối của em!"

Cô phí sức lực rất lớn giơ lên, quả cầu tuyết cô vừa ném rơi vào cổ, rất lạnh, Thịnh Minh Hoài đang muốn tìm cô tính sổ.

“Đừng mà, đây là do em nặn, anh không thể đoạt.”

Cô cười né tránh, nhưng căn bản cô không chạy qua được anh.

Quả cầu tuyết lớn trong lồng ngực rơi trên mặt đất, chân cô mềm ra, anh duỗi tay vớt lấy cô, kết quả hai người đều lăn trên mặt đất.

Trên quần áo, mũ và tóc đều là tuyết, tuyết rất dày, ngã trên mặt đất cũng không đau, cô ôm anh cười khanh khách, sau khi lăn vài vòng thì đè anh dưới thân.

Thịnh Minh Hoài đỡ eo cô, cố ý trêu chọc: “Mau đứng lên, em nặng quá.”

“Không muốn, không muốn, không muốn, em cứ đè nặng anh ấy.” Thậm chí ác liệt mà muốn dùng tay vói vào bụng của anh.

Quả cầu tuyết vừa rơi xuống bị Quách Gia Dịch nhặt lên, giơ lên ném Chúc Ngộ An.

Bọn họ thấy quả cầu lớn này đều nhanh chân bỏ chạy.

Trên nền tuyết rất nhanh cũng chỉ có hai người bọn họ, Thịnh Minh Hoài bị cánh tay đột nhiên vói vào của cô làm lạnh đến mức kêu gào, giữ cái ót của cô, ngửa đầu cắn môi cô, sau đó không thể vãn hồi mà biến thành một nụ hôn sâu.

Minh Dư chống ở trên người anh, cánh môi liễm diễm, ý cười doanh doanh mà nhìn anh rất lâu.

“Đẹp không?” Thịnh Minh Hoài hỏi cô, tay cũng chơi xấu mà xoa bóp trên eo cô, nhưng không vươn vào.

Minh Dư gật đầu: “Đẹp ạ.” “Chỗ nào đẹp?”

“Chỗ nào cũng đẹp.”

Đôi mắt, lông mày, cái mũi, miệng, còn có lỗ tai không biết là bị đông lạnh hồng hay là bị hôn hồng, chỗ nào trên người anh đều đẹp, không có gì khó coi.

Tim anh đập bình bịch, ở vị trí lòng bàn tay cô đè xuống, cực nóng, nóng bỏng, vĩnh viễn nhiệt liệt nhảy lên vì cô.

Thịnh Minh Hoài ngửa đầu, cho cô một nụ hôn sâu khắc chế lại lâu dài: “Vậy nói em yêu anh đi.”

“Em yêu anh ” Cô không bủn xỉn chút nào, thậm chí còn muốn cho nhiều hơn.

Nhưng trong thời đại lan tràn tình yêu, "Em yêu anh", "Em thích anh" nói nhiều dễ dàng trở nên rẻ mạt, cho nên cô cũng rất khắc chế chỉ nói một câu.

“Thịnh Minh Hoài.” Lúc này cô để tay anh lên ngực cô, cảm nhận tiếng tim đập của cô: “Xin chào nhé, Thịnh Minh Hoài 19 tuổi.”

“Hửm?” Anh chờ.

Minh Dư cười nhẹ nhàng, bày tỏ, thổ lộ tình yêu với anh, sau đó giống như nền tuyết cũng nói hết tất cả tình yêu của mình cho anh.

Từ ngữ không hoa lệ bao nhiêu: "Xin hỏi anh đồng ý làm bạn trai của em không?"

“Đương nhiên.” Anh không do dự: “Anh rất vui lòng, bạn gái của anh.”

Anh ôm cô, giống như đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ dài kia, tỉnh lại đã ôm lấy mặt trời.

HOÀN CHÍNH VĂN

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.