Em Gái Coca - Bạch Mao Phù Lục

Chương 51: Gọi anh nữa đi (H)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Anh cười cúi đầu ngậm lấy đầu v* của cô, hàm răng đâm vào tạo ra sự đau đớn tê dại, cô bắt lấy cánh tay anh ngẩng người lên, đầu ngón tay cào ra vệt đỏ.

Nước huy*t tưới từng luồng xuống đây, tần suất co rút cao lại làm anh sướng đến mức tê dại cả người.

Sau khi Thịnh Minh Hoài cắm cài cái rồi rút dương v*t ra, gỡ bao chọc ở trên cánh mông cô bắn t*nh.

Bên tai là trọc khí nóng bỏng của anh, sau khi Thịnh Minh Hoài tâm rửa giúp cô thì bế người về phòng ngủ, Minh Dư mệt đến mức chôn mặt trong gối đầu.

Còn chưa thở được một hơi, đã nghe thấy tiếng anh xé vỏ bao, mắt cá chân bị bàn tay to nắm lấy, vừa kéo vừa túm, lại đến dưới thân anh.

Không biết dương v*t thô dài cứng lên đè ở kẽ mông cô từ khi nào, nụ hôn rậm rạp của người đàn ông dừng ở cổ, bả vai và trên xương bả vai, đi xuống dọc theo lưng, bàn tay nâng mông lên, sau khi đầu lưỡi liếm đến khe thịt thì chui vào bên trong.

“Ha a…” Minh Dư chôn ở gối đầu kêu, khăn trải giường bị cô nắm thành nếp uốn.

Phía dưới ướt đến lợi hại, anh vẫn luôn nuốt chất lỏng ừng ực ừng ực, trên mặt lưỡi thổi mạnh thịt non bên trong.

Không thô tráng như vậy nhưng linh hoạt hơn so với côn th*t, khi bắt chước dương v*t thọc vào rút ra nhếch đầu lưỡi lên câu lộng, giống như con cá nhỏ vẫn luôn dùng đuôi đánh bọt sóng.

Anh dùng tay xoa nắn âm đế đã gắng gượng, không chạm mấy cái cô đã phun ra.

Thịnh Minh Hoài lật cô chính diện ra, nụ hôn chôn ở cô một lúc lâu mới tìm môi cô: "Chuyện tốt em làm, có phải cũng muốn anh liếm sạch sẽ hay không?"

Cô vừa mới phun đầy nước trên mặt anh, ngũ quan anh tuấn nháy mắt trở nên d*m dật, mà anh còn đang cười.

Minh Dư nâng cằm anh, liếm từng chút từng chút sạch sẽ giống như mèo con liếm sữa, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú làm anh có chút mất khống chế.

Tách hai đùi cô ra, tay cầm dương v*t thô dài rồi thẳng lưng cắm vào. "Ưm a…" Cô kêu nhỏ.

Thịnh Minh Hoài thuận thế vớt eo cô nâng lên trên, nụ hôn ẩm ướt dừng ở sau cằm rồi hôn xuống một đường, làn da cô rất non giống như pudding sữa bò, khi hàm răng cọ qua lưu lại từng vết đỏ, mút cào càng mạnh hơn.

Cô dùng tay đẩy bả vai bảo anh nhẹ chút: "Thịnh Minh Hoài, anh đừng mút, ngày mai em phải đi sưu tầm phong cách."

Mỗi học kỳ ngành thiết kế đều sẽ sắp xếp một hoạt động sưu tầm phong cách, các địa điểm đến đều không giống, nội dung cũng khác biệt.

Trước khi cô tìm anh không nói cho anh nghe chuyện này. "Đi đâu? Đi bao lâu? Tháng sau có thể về không?"

Mỗi lần anh hỏi là cắm mạnh vào một cái, dương v*t căng lớn bá đạo như muốn nghiền nát nếp uốn trong huy*t, cuồn cuộn không ngừng mài ra d*m thuỷ.

“Ha a… Ưm a ưm… Về… Tháng sau về…” Nhưng đã chậm.

"Vậy làm sao bây giờ? Anh phải đói một tháng." Thịnh Minh Hoài nâng hai chân cô lên, cũng đặt ở trên vai, đè nặng cắm mạnh: "Cục cưng, đêm nay làm anh no đi."

Tiếng của cô bị đâm vỡ thành mảnh nhỏ, khăn trải giường ướt một mảnh, triều ý trên người nhão dính dính.

Thịnh Minh Hoài cúi người hôn khoé mắt cô khóc đến ửng hồng, sau đó bế người lên, thay đổi áo mưa mới lại cắm vào.

Trong phòng chỉ mở một cái đèn nhỏ màu cam, cô ngồi trên hông anh phập phập phồng phồng, bóng dánh dây dưa trên vách tường ở bên nhau, lại như thuyền nhỏ giống như bị ném trên sóng biển.

Cô bị ấn cánh môi cắm mạnh, khó nhịn mà ngẩng người dán ngực lên càng gần, anh thuận thế cúi đầu ngậm lấy đầu v* gần trong gang tấc, nâng mông cắm mấy chục cái.

Sau đó anh đi bật đèn, trong nhà sáng như ban ngày.

Khi anh túm cô đến mép giường chân đã mềm nhũn: "Anh trai… từ bỏ…"

Thân trên của cô ghé vào trên giường không chịu xuống, Thịnh Minh Hoài cúi người áp lên trên, dương v*t cọ cọ ở trên khe thịt rồi thong thả cắm vào, nụ hôn mềm mại trấn an dừng ở phía sau lưng cô: "Một lần cuối cùng, cục cưng ngoan."

Tốc độ làm lành của Thịnh Minh Hoài và Minh Dư kinh người, Quách Gia Dịch cảm thấy mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Chúc Ngộ An cười ở bên cạnh: "Cậu quen biết anh Hoài của chúng ta nhiều năm như vậy, còn không biết đức hạnh này của cậu ấy? Giận dỗi có thể kiên trì hai ngày cũng tính cậu ấy lợi hại."

Rõ ràng anh ấy chẳng qua cũng mới quen Thịnh Minh Hoài trong học kỳ này, nhưng anh ấy đã nhìn thấu.

Khi học cấp ba anh còn thu liễm một chút, không có biểu hiện rõ ràng như vậy, nhưng sau khi lên Đại học, chó lang thang trong trường học đều biết Thịnh Minh Hoài mua ba cây xúc xích ở quầy bán quà vặt có hai cây và thêm một nửa đều là cho Minh Dư, nửa cây còn lại còn là Minh Dư thưởng cho anh ăn.

"Xong rồi xong rồi, trước đó tớ còn ở cạnh hóng drama." Quách Gia Dịch ôm đầu khóc rống: "Nếu Minh Dư quay về còn không phải sẽ đánh chết tớ sao."

"Anh Hoài, A Hoài, Hoài quý mến, cậu không thể thấy chết mà không cứu đi? Cậu nghĩ xem chuyện này nghiêm trọng bao nhiêu, em ấy vậy mà dám lừa cậu, suýt nữa thì cậu mất đi quyền kế thừa tài sản hàng tỷ, cậu thật sự không định dỗi thêm mấy ngày?"

Quách Gia Dịch bắt đầu đi kéo ống quần anh, ánh mắt hận sắt không thành thép kia phảnh phất đang cổ vũ hò hét: Anh Hoài! Cậu hãy đứng lên cho tớ đi! Địa vị gia đình còn muốn hay không hả!

Thịnh Minh Hoài chỉ mắng câu thần kinh, sau đó đi nhặt bóng rơi xuống từ trong rổ.

Thời gian Tần Tiếu chơi cùng bọn họ cũng dài, ngoại trừ Thịnh Minh Hoài, anh ấy chơi bóng lợi hại nhất, từ nhỏ đến lớn đều chơi tiên phong.

Người cũng rất cao rất tuấn tú, nhưng là có hơi thẳng thắn. Anh ấy khó hiểu hỏi: "Vì sao cậu ấy sợ Minh Dư như vậy?"

Thịnh Minh Hoài mang bóng chạy đến đối diện, sau khi ném bóng vào rổ lại quay về, tiếng đập bóng thùng thùng làm Quách Gia Dịch hơi tan nát cõi lòng.

Chúc Ngộ An ở bên cạnh bóc một cây kẹo que vào trong miệng: "Có lẽ là bởi vì Minh Dư có cậu nhỏ mở quán quyền anh?"

Anh ấy còn chưa hiểu đây có ý gì.

"Ngày 19 tháng 5 học kỳ sau lớp 11, tôi vĩnh viễn nhớ rõ ngày này. Thịnh Minh Hoài muốn đi chơi game không muốn cùng Minh Dư đi dạo phố, hai người bọn họ giận nhau kết quả người bị đánh là tớ." Quách Gia Dịch nằm trên sàn nhà hình chữ X, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc: "Không sai, chính là người vừa đẹp trai vừa nhiệt tình tớ đây, suýt thì bị một quyền của em ấy đánh chết."

Thịnh Minh Hoài đập bóng trên mặt đất, bắn lên đập đến bụng anh ấy, Quách Gia Dịch ôm bụng cuộn tròn.

"Mẹ nó! Thịnh Minh Hoài, cậu mưu sát người à!"

Anh vỗ vỗ tay, dựa vào trên giá bóng rổ uống nước: "Khi đó nếu không phải cậu miệng tiện nói cho em ấy là tớ đi chơi game, em ấy sẽ tức giận?"

"Vậy làm sao cậu không đi dạo phố cùng em ấy?"

"Tớ nói tớ phải làm bài tập hè."

"Ngày 19 tháng 5 cậu làm bài tập hè cái mẹ gì." Quách Gia Dịch tức giận đến mức nhảy dựng lên đánh người: "Đừng cho là tớ không biết, rõ ràng cậu cùng với mấy người Lão Bạch chơi game suốt đêm!"

"Đừng động thủ, mấu chốt là em ấy tin là được, cậu không báo em ấy thì đương nhiên không biết."

"Vậy mấy người chơi game vì sao không mang tớ theo! Tớ không phải anh em tốt từ nhỏ đến lớn của cậu sao! 5v5 thêm tớ thì làm sao hả!"

"Cậu chơi gà thế nào trong lòng cậu không rõ sao." “…”

Thịnh Minh Hoài không muốn động thủ, cầm nước khoáng chạy đi, Quách Gia Dịch đuổi theo, trong miệng hùng hùng hổ hổ mà nói đánh chết tên chó chết này.

Thiếu niên truy đuổi đùa giỡn, toát ra sức sống tươi trẻ.

Chân anh dài, Quách Gia Dịch không đuổi kịp, sau khi chạy mấy trăm mét vòng quanh sân bóng rổ, Thịnh Minh Hoài đóng chặt nắp chai ném chai nước khoáng lên người anh ấy: "Được rồi, đừng đuổi nữa, chút thể lực này của cậu vẫn là nghỉ một lát đi, uống ít thuốc trị loãng xương rồi hắng đuổi theo tớ."

Quách Gia Dịch chửi một tiếng chạy đến túm cổ anh, Thịnh Minh Hoài không phản kháng, cười để anh ấy đánh, nói cậu đánh đi, chọn chỗ có thể nhìn thấy mà đánh.

Quách Gia Dịch còn không hiểu đây là ý gì, Chúc Ngộ An ở bên cạnh khuyên: "Cậu dám đánh cục cưng Hoài của chúng ta, cậu đánh một quyền Minh Dư trả cậu hai quyền, trước nghĩ xem mình có thể chịu mấy quyền của em gái rồi hắng ra tay."

"... Mẹ nó!" Nắm tay muốn đánh lên người Thịnh Minh Hoài lại thu về: "Có em gái thì ghê gớm à! Minh Dư cũng là em gái tớ, được không!"

Ngữ khí của Thịnh Minh Hoài rất ngầu, thiếu đánh cường điệu: "Lời nói là như vậy không sai, nhưng Minh Dư là vợ tớ, mạnh hơn người anh như cậu một chút."

Quách Gia Dịch: “…”

Có người có thể quản người đàn ông hoàn toàn thả lỏng bản thân này hay không!

-

Sau khi Thịnh Minh Hoài và Thịnh Diệp nói chuyện thì không nhắc lại chuyện đó nữa, quan hệ cha con đạm bạc như nước sôi để nguội, không nóng không lạnh.

Anh từ chối rất nhiều việc làm thêm của các phòng làm việc, nhưng chuyện thi đấu vẫn luôn chuẩn bị, biết năm nay phía tài trợ là tập đoàn Lang Thịnh, Thịnh Minh Hoài do dự xem có nên tiếp tục tham gia hay không, nhưng sau đó vẫn báo danh.

Ngành thiết kế sưu tầm phong cách đến khu vực Tây Nam, rất xa cũng rất hẻo lánh, có khi ở trong núi không có tín hiệu, đến khi về khách sạn mới có thể liên hệ.

Đặt phòng là giường đôi, ban ngày tháng 11 ở phương nam mặt trời còn lên cao, nhưng nhiệt độ chênh lệch ngày đêm lớn, vừa đến tối thì ướt lạnh, Minh Dư không dám ra ban công, bạn học cùng phòng ngủ mới ở chui trong chăn nghe điện thoại.

"Thịnh Minh Hoài, anh ngủ rồi sao?"

Cô đè thấp tiếng nói, mềm như bông giống mèo con đang chơi cuộn len, yết hầu của anh lăn một cái, sau đó có chút phát ngứa.

"Còn chưa ngủ." Anh vừa mới nộp bản báo danh, hạng mục còn đang mài giũa. Không muốn ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, mấy ngày nay anh đều ngủ ở chung cư.

Minh Dư lải nhải nói rất nhiều chuyện thú vị với anh, chuột nhỏ bơi lội trong sông, cây bìm bìm trên rào tre, còn có bạc khó và phục sức độc đáo thuần thủ công của Miêu trại.

Sau khi Thịnh Minh Hoài nghe xong mỗi loại sẽ nghiêm túc mà đánh giá vài câu, thật giống như chính mắt nhìn thấy những sự vật đó.

Sau đó lại nghe thấy cô cười ở bên kia, Thịnh Minh Hoài đứng dậy rót chén nước mới về phòng ngủ: "Cười cái gì?"

"Cảm thấy tiếng của anh thật dễ nghe, trước kia rất ít gọi điện thoại với anh, bây giờ nghe, tiếng anh sàn sạt dán ở bên tai, cảm giác rất đặc biệt." Minh Dư ghé vào trên giường, lót gối lên ngực: "Thịnh Minh Hoài, anh nói thêm vài câu đi."

“Không nói, sắp 1 giờ sáng 1 rồi, còn chưa ngủ được?”

Anh tắt đèn lên giường, bên cô có thể nghe thấy tiếng đường hãm xuống ở bên kia, ổ chăn sột sột soạt soạt mà đắp lên người, chui ở trong lồng ngực của anh nhất định rất ấm.

Minh Dư làm nũng nói không cần, thật vất vả mới gọi một cuộc điện thoại, cô còn luyến tiếc cúp máy nhanh như vậy: "Anh không nhớ em sao? Em mỗi ngày đều nhớ anh. Thịnh Minh Hoài, Thịnh Minh Hoài, Thịnh Minh Hoài, em rất nhớ anh, anh có nhớ em không?"

Bên phía anh rất lâu không nói chuyện, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc áp lực, lỗ tai của cô dần nóng lên: "Thịnh Minh Hoài, anh ngủ rồi sao?"

Qua vài giây, anh mới thấp giọng đáp lại: “Đừng gọi.”

Thịnh Minh Hoài móc dương v*t cương cứng ra, tay trái vòng trên dưới loát động mấy cái: "Anh đã bị em gọi cho cứng rồi."

Anh nằm trên giường trở mình, đè mặt trên gối, bên trên còn lưu lại mùi hương thoang thoảng của cô.

"Cục cưng." Thịnh Minh Hoài gọi cô, lòng bàn tay đè ở mã mắt, bên trên đã dính nhớp dịch của tuyến tiền liệt: "Không muốn ngủ thì gọi anh nữa đi, mệt nhọc thì cúp máy."

Anh khàn khàn cười ra tiếng: “Em chọn đi.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.