(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm sau tỉnh lại, cả người Minh Dư bủn rủn.
Tối hôm qua sau khi Thịnh Minh Hoài phát tiết xong thì nặng nề ngủ, toát mồ hôi cả người, lúc này phỏng chừng đã hạ sốt. Cô nửa đêm bò về phòng mình, cho nên không sai biệt lắm ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Nhưng khi xuống lầu nhìn thấy Thịnh Minh Hoài đang ngồi trong phòng ăn, cô có chút kinh ngạc như cũ.
"Nhị tiểu thư, cô dậy rồi à." Mặt mày dì Trương hớn hở gọi cô.
Một tháng này hai anh em rất ít ăn cơm ở nhà, Thịnh Minh Hoài trên cơ bản sẽ không về nhà ăn cơm. Buổi sáng ra ngoài buổi tối mới quay về, Minh Dư ngồi ở phòng khách, khi hai người gặp nhau phải châm chọc vài câu.
Tâm bình khí hoà mà ngồi ăn cơm cùng bàn như vậy, quả thực là hy vọng xa vời.
Từ đầu đến cuối Thịnh Minh Hoài đều không liếc nhìn cô một cái.
Tuấn dung lãnh đạm dưới mái tóc ngắn đen, anh là mắt phượng đơn, mí mắt rất mỏng, chỗ đuôi mắt hẹp dài còn có một nốt ruồi lệ không quá rõ ràng. Mặc kệ là cười hay giận, đều giống như một tên trai đểu bạc tình quả nghĩa.
"Nhìn cái gì mà nhìn." Thịnh Minh Hoài không chịu nổi cái nhìn chăm chú của cô, nâng hai tròng mắt lên đảo qua, môi mỏng mím chặt.
Sau khi hạ sốt, khuôn mặt trắng nõn còn có chút cảm giác tiều tụy. Cho nên tuy ngữ khí có chút bá đạo nhưng không có bất cứ lực uy hiếp gì, lại làm người khác muốn ức hiếp.
Minh Dư chống cằm, không rời tầm mắt đi, ánh mắt nhìn anh càng thêm trắng trợn táo đạo: "Anh trai đẹp trai, em liền nhìn nhiều thêm một cái thôi." Cô cười, lộ ra một cái răng nanh, khuôn mặt nhỏ tươi đẹp rực rỡ.
Cô dậy muộn, bữa sáng đã lạnh, dì Trương vừa lúc hâm nóng đồ ăn cho cô một lần nữa, khi nghe thấy lời này cũng phụ hoạ theo.
"Đại thiếu gia của chúng ta thật sự là đẹp trai." Bà ấy lại nhìn về phía Minh Dư, cười nói: "Nhị tiểu thư cũng vậy, hai người đều rất là xinh đẹp."
Hôm nay dì Trương vô cùng vui vẻ, cũng không muốn hai người bọn họ cãi nhau trên bàn cơm.
Mấy ngày nay đã có kết quả trúng tuyển, Trịnh Minh Hoài và Minh Dư đều thi vào Đại học A, buổi tối có tụ tập bạn bè. Dì Trương muốn hỏi bọn họ có phải cùng nhau ra ngoài hay không, bà ấy bảo chú Nguyên chuẩn bị xe.
Kết quả Thịnh Minh Hoài nói: "Cháu không thân với em ấy, không muốn ngồi cùng xe, bảo chú Nguyên chuẩn bị hai chiếc đi ạ."
"Đây…" Dì Trương có hơi khó xử.
"Em không thân với anh sao?" Minh Dư không tức giận, chỉ tỏ vẻ đau lòng: "Tối hôm qua anh sốt còn là em giảm nhiệt cho anh, anh nói thế em sẽ khóc mất đấy."
Nhắc đến chuyện tối hôm qua, cuối cùng anh cũng không giả vờ bình tĩnh được, từ cổ đến sau tai đều đỏ bừng lên.
Dì Trương còn không biết Thịnh Minh Hoài phát sốt: "Đại thiếu gia, cậu bị lạnh?"
"Vâng." Thịnh Minh Hoài mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Hơi cảm chút thôi ạ."
"Mới không phải hơi cảm, anh ấy sốt rất lợi hại, suýt chút thì đầu óc bị sốt đến choáng váng, chuyện mình đã làm cũng có thể quên."
Minh Dư cáo trạng với bà ấy: "Dì Trương, việc này dì phải nói với ba mẹ, quản anh ấy thật tốt."
Trước khi Thịnh Diệp rời khỏi nhà đã dặn dò dì Trương, bảo bà ấy ở nhà phải nhìn Thịnh Minh Hoài cho tốt, bồi dưỡng cảm tình với Minh Dư, đừng ức hiếp em gái.
Một tháng này Thịnh Minh Hoài vốn là không về nhà, có khi đêm không về nhà ngủ, dì Trương không có cách gì với anh, còn đang do dự nên nói cho Thịnh tiên sinh hay không.
Bây giờ nghe Minh Dư nói như vậy, cảm thấy cần phải bẩm báo.
Thịnh Minh Dư tức giận đến mức nghẹn lại, hạ giọng cảnh cáo cô: "Minh Dư!" Lúc này lỗ tai đã hoàn toàn đỏ lên.
Anh chỉ phát sốt, không phải uống thuốc mất trí. Khi tỉnh lại đồ vật dưới háng còn dính dịch nhầy khô cạn chưa rửa sạch, chuyện xảy ra tối hôm qua, anh cũng không quên.
Thiếu nữ tươi đẹp trương dương trước mắt đã bị mình ấn dưới hông, nhớ đến khoái cảm khi cọ xát thân thể với nhau, da đầu vẫn tê dại từng trận như cũ, dòng điện nhảy qua vỏ, kích thích đến mức bây giờ anh vẫn có phản ứng.
Đồ vật dưới háng có xu thế ngẩng đầu, trong quần mềm mại hưng phấn đỉnh hai cái.
Thịnh Minh Hoài hít sâu một hơi, bình phục xuống.
Minh Dư môi hồng răng trắng, một đôi mắt cười rộ lên giảo hoạt như hồ ly: "A, đúng rồi, còn có một việc, dì Trương cũng thuận tiện nói một tiếng cho ba đi, đó là…"
Thịnh Minh Hoài lanh lẹ tay mắt che miệng cô lại: "Không cho nói!"
Minh Dư cắn bàn tay anh: "Anh xin em đi, anh xin em thì em sẽ không nói."
Nam sinh banh mặt, mắt đen nặng nề nhìn ra được vô cùng không vui, nhưng lại không có cách nào với cô.
Lúc này dì Trương đi ra ngoài gọi điện thoại.
Thịnh Minh Hoài hạ giọng cảnh cáo: "Em đừng quá đáng quá."
"Rốt cuộc là ai quá đáng?" Minh Dư nhướng mày: "Tối hôm qua anh hôn em cắn em, xuống miệng mạnh như vậy, em cũng chưa mắng anh quá đáng. Mà…" Cô tiến đến vành tai của anh, phun ra nhiệt khí mềm ấm: "Anh còn bắn lên người em."
“…”
Thịnh Minh Hoài phục.
Tầm mắt của hai người không hẹn mà liếc xuống dưới cùng nhau, đũng quần của anh phồng lên, đã hoàn toàn thức tỉnh.
Đôi mắt của nam sinh trước mắt đều nhiễm ửng hồng theo, ánh mắt thống khổ áp lực, như là về trạng thái bị nhốt trong tình triều tối hôm qua.
Minh Dư rất vừa lòng với phản ứng này của anh, lại đùa dai giương giọng: "Dì Trương…"
"Được rồi, anh xin em."
Thịnh Minh Hoài chịu thua, câu cổ thiếu nữ lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh xin em, đừng nói, được không?"
"Vậy anh gọi cục cưng nghe chút nào."
Thịnh Minh Hoài còn đang do dự, Minh Dư trực tiếp duỗi tay nắm lấy thứ yếu hại dưới háng của anh, chọc đến mức anh hít một hơi khí lạnh.
Hốc mắt Thịnh Minh Hoài phiếm hồng: "Cục cưng." Tiếng nói trầm thấp, có chút khàn, mạc danh gợi cảm.
Minh Dư cảm thấy mỹ mãn thu tay lại, chỉ là nhìn bộ dáng nhẫn nhục này của anh, không nhịn được mà trêu chọc: "Anh rõ ràng rất sướng."
Đúng vậy, thật sự là rất sướng, nếu bây giờ cô là bạn gái của anh, anh có thể làm cô sướng hơn.
Nhưng Thịnh Minh Hoài không nói, sắc mặt âm trầm đến mức doạ người.
Thấy cô bây giờ kiêu ngạo như vậy, anh cắn răng nói: "Có lúc em sẽ phải khóc."
"Em chỉ chấp nhận chuyện bị "chơi" khóc trên giường." Minh Dư nói một câu kinh người.
Thịnh Minh Hoài suýt thì không cầm chắc cái muỗng, liếc mắt nhìn cô một cái: "..."
"Đương nhiên nếu là anh, phòng khách, phòng bếp hoặc là ban công, em cũng có thể chấp nhận."
Minh Dư nghĩ nghĩ, lại ép dạ cầu toàn bổ sung: "WC cũng được, tuy em cảm thấy có hơi xấu, nhưng ai bảo em thích anh đâu."
May mắn dì Trương rất nhanh đã nói chuyện điện thoại xong trở về, không cho Minh Dư cơ hội tiếp tục nói lời cợt nhả nữa.
Bà ấy vừa nghe thấy Minh Dư hình như đang gọi mình, quay về hỏi có chuyện gì. Minh Dư rất có tinh thần giữ chữ tín, chỉ nói không có tiền, muốn để phụ huynh chuẩn bị sinh hoạt phí cho cô.
Dì Trương lại lải nhải dặn dò Thịnh Minh Hoài: "Tiên sinh và thái thái đều rất lo lắng cho thân thể của cậu, chốc nữa sẽ mời bác sĩ đến đây nhìn xem."
Thịnh Minh Hoài sợ nhất chính là bọn họ xé chuyện bé ra to, chân mày nhíu lại vài tầng: "Không cần, chính là hơi cảm thôi ạ, đã hết sốt rồi."
Thân thể của anh không yếu như vậy. Chỉ là mấy ngày hôm trước vẫn luôn ở bên ngoài chơi bóng với mấy người Quách Gia Dịch, thời tiết mùa hè oi bức, nóng lạnh luân phiên nhau, lập tức không chịu nổi.
Buổi tối bạn học Nhất Trung của thành phố tụ họp.
Thịnh Minh Hoài và Minh Dư không học cùng lớp, nhưng bởi vì chủ nhiệm lớp bọn họ là vợ chồng, quan hệ của học sinh hai lớp cũng không tồi, có hoạt động gì cũng thường xuyên làm cùng nhau.
Minh Dư là mới chuyển đến Nhất Trung của thành phố từ học kỳ hai năm lớp 11, bạn học có quan hệ tốt không nhiều lắm. Tụ họp đêm nay cô cũng không nhất định phải đi, hẹn bạn tốt xem phim.
Địa điểm đều ở phía Tây Nam của Thương Đô.
Thịnh Minh Hoài nói không muốn ngồi cùng xe là lời nói tức giận.
Lúc riêng tư, ai cũng biết Thịnh Minh Hoài thích Minh Dư, chỉ là trong nóng ngoài lạnh không chịu nói, còn da mặt dày để người ta theo đuổi anh một năm. Nhưng mà đến cuối cùng không trở thành người yêu, lại biến thành anh em.
Cho nên trong lòng Thịnh Minh Hoài tức giận, cũng không làm được việc mặt không đổi sắc dắt cô đến trước mặt mọi người giới thiệu, nói đây là em gái của tôi.
Trước khi xuất phát, chú Nguyên tài xế chờ ở dưới lầu. Thịnh Minh Hoài lại bị Minh Dư chặn ở cửa phòng hôn.
Tay thon dài trắng nõn của nam sinh chống trên ván cửa, kinh mạch trên mu bàn tay ẩn ẩn nổi lên, môi mỏng bị mút lấy, tiếng mút hôn rậm rạp vang lên trong
nhà, ái muội ướt át.
Anh ngâm ra âm thanh gợi cảm: "... Đừng hôn, mẹ nó."
Mạch trên cổ đều khó nhịn mà nổi lên, anh chịu đựng không chạm vào cô, mồ hôi lại chảy từ giữa trán xuống.
Minh Dư câu lấy cổ anh hôn xuống thấp, để anh nhân nhượng chính mình, cố ý tăng mạnh nụ hôn này lên, hôn đến mức càng ngày càng sắc tình.
Từ trước đến nay anh rất có thể nhịn, mặc dù đêm qua sốt đến mức thần chí hơi không rõ, cũng chỉ là bóp eo cô ma sát, không bỏ được mà hung hăng ức hiếp cô.
"Không hôn cũng được, để em sờ sờ." Tay cô duỗi đến lưng quần của anh, còn chưa đụng đến đã bị anh bắt được.
Môi mỏng của Thịnh Minh Hoài bị cô hôn đỏ lên, dính lên nước miếng trong suốt diễm đến như quỷ nước xinh đẹp.
"Em còn đi tụ họp hay không?" Anh nói.
Chú Nguyên còn đang chờ ở dưới lầu, sợ bọn họ đến trễ, tiếng loa thúc giục đã vang lên hai lần.
Minh Dư: “Không đi, em hẹn người khác đi xem phim."
Anh không cho sờ, cô cũng không miễn cưỡng, một tay câu lấy cổ anh lại áp người xuống, cánh môi đỏ bừng lại được đưa lên, hôn anh chùn chụt, âm thanh nói chuyện mơ hồ không rõ.
"Hẹn ai?" Anh rất không vui hỏi, sau đó không cẩn thận bị cô cắn một cái: "Shhh… Chu Kỳ hay là Trần Diên Húc?"
"Để em sờ sờ rồi em nói cho anh?" “…”
Thịnh Minh Hoài tức giận.
Kết quả của việc được một tấc lại muốn tiến một thước chính là hôn cũng không cho hôn, Minh Dư bị đuổi ra khỏi phòng, môi còn bị anh cắn rách da để trả thù. Chậc, còn rất đau.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");