(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cánh gà Thịnh Minh Hoài nướng không chín, nhưng lát thịt còn được, mọi người thả đèn Khổng Minh xong đều vây quanh trước giá BBQ, mấy nữ sinh đang cầm pháo hoa chụp ảnh, nói bầu không khí hôm nay rất tốt, còn kéo Minh Dư qua.
Có vài người trông rất xinh đẹp trong hiện thực, nhưng không ăn ảnh, Minh Dư thuộc về loại không ăn ảnh nhưng nháy mắt có thể hạ gục những người khác, chỉ nhìn một cách đơn thuần ảnh selfie cảm thấy xinh đẹp bình thường, đặt ở trong đám người chính là sát thủ chụp ảnh chung.
Không trong chốc lát Minh Dư đã bị đuổi ra khỏi khung chụp ảnh chung, vừa lúc cô đi qua hỏi Quách Gia Dịch: "Thịnh Minh Hoài đâu?"
Quách Gia Dịch chính là thuốc cao bôi trên da chó phía sau mông Thịnh Minh Hoài, đi đến đâu theo đến đó, nhưng đều là anh ấy dính vào Thịnh Minh Hoài, Thịnh Minh Hoài muốn ném anh ấy lại, anh ấy cũng không tìm thấy người.
"Không biết, vừa rồi vẫn ở đây." Anh ấy quay đầu lại nhìn, vị trí đã trống không.
Vừa rồi anh ấy bị đạp mấy cái, Quách Gia Dịch cũng không muốn anh xuất hiện, trốn cũng không kịp: "Hôm nay cậu ấy dục cầu bất mãn, tính tình rất kém, em vẫn đừng đi nữa. A, đây còn rất nhiều BBQ nướng, đều chín rồi."
"Anh ấy dục cầu bất mãn em đi qua không phải là đầy rồi sao." Minh Dư không muốn ăn nướng BBQ, giơ tay vỗ vỗ đầu anh ấy: "Ngoan, anh ăn đi."
…
Dì Trương đã từng nói với cô, tâm tình Thịnh Minh Hoài không tốt sẽ đến phòng phim xem phim, thật ra cách âm rất tốt, nhưng anh vẫn thích bật thật lớn tiếng.
Như vậy sẽ không có người nghe được tiếng khóc của anh, bao gồm chính anh.
Nhưng sau đó dì Trương lại cảm thấy, có lẽ anh chỉ cho rằng trong nhà quá an tĩnh, cần một vài thứ để lấp đầy.
Lúc Minh Dư đến đây, quả nhiên nhìn thấy anh ngồi ở một góc, màn hình lớn đang chiếu phim, nhưng anh đeo kính VR, có thể làm người lạc vào trong cảnh phim để cảm nhận tình tiết và hình ảnh trong phim.
Là một bộ phim mạo hiểm, rất ít người xem, cô chưa từng xem.
Nếu Thịnh Minh Hoài không ở đây, như vậy cô cảm thấy tình tiết bộ phim này chắc vẫn rất hấp dẫn người khâc.
Làn da nam sinh trắng lạnh, sau khi đeo mắt kính càng có vẻ đường cong tuyến cằm ưu việt, môi mỏng nhấp nhẹ, chắc chưa nhận ra cô đã tiến vào.
Bởi vì động tác của cô rất nhẹ.
“Thịnh Minh Hoài.” Cô dùng âm khí rất thấp kêu. Anh không nghe thấy.
Tâm tình sung sướng mà nhếch môi, lộ ra nụ cười trêu chọc, sau đó cô nhẹ nhàng đè lên trên, dùng đầu lưỡi liếm cánh môi của anh, mềm mại ngậm lấy môi của anh.
Phản ứng của anh mẫn cảm hơn so với tưởng tượng của cô, thong thả hôn môi chỉ duy trì mười mấy giây, anh đã duỗi tay giữ ót cô lại.
Một bàn tay khác vòng lấy eo cô, ấn ở trong lồng ngực chặt thêm. “Ưm…”
Đầu lưỡi quét cào, mút vào cắn cô một cái, mặt lưỡi vừa đau vừa cọ, hơi thở rất nóng, giống cái ngứa lông chim cào trên da, sau đó dần dần hoá thành tiếng thở dốc.
"Thịnh Minh Hoài, anh xong rồi, nhìn một cục đá cũng có thể hôn đến mức d*m mỹ như vậy."
Hình ảnh chiếu trên máy chiếu và trong VR của anh đều giống nhau, là một mảnh núi non trùng điệp, phong cảnh rất tốt, nhưng cũng rất nguy hiểm, hòn đá gầy trơ xương dưới chân rất dễ có thể vỡ tan.
Thịnh Minh Hoài cười thấp thấp ra tiếng: "Anh nghĩ chính là em." “Phải không?”
Cô tháo mắt kính xuống, chính mình đeo lên, vẫn là một đống đá vỡ.
"Tên lừa đảo." Cô trả lại mắt kính: "Sao anh biết là em, lỡ như anh hôn nhầm người thì sao?"
“Sẽ không.”
Đây là nhà anh, mà dám tiến vào đây hôn anh chỉ có mình cô, tuy không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng ngửi thấy mùi hương trên người cô.
Thịnh Minh Hoài thuận thế ôm cô ngồi vào trong ngực, cô ngửa đầu hỏi: "Nếm ra hương vị gì không?"
Trước khi đến cô uống nước trái cây bạc hà, vị thì là thật sự không rõ ràng như vậy.
Thịnh Minh Hoài nắm cằm cô nhẹ nhàng mút hôn, lại cướp đoạt một vòng mới rời khỏi: "Em ăn BBQ nướng?"
“Oa! Cái này anh còn có thể nếm ra sao.” “Chín chưa?”
"Ừm, cũng không tệ lắm." Cô chỉ ăn một miếng thịt nướng.
Lực chú ý của cô rất dễ bị dời đi, một giây trước còn đang nói đến nướng BBQ, giây tiếp theo cầm mắt kính VR chơi: "Anh thích dùng cái này xem phim sao?"
“Ừm.”
"Em cũng muốn xem, anh đeo giúp em."
Trên ngăn tủ còn có một cái, nhưng anh không đi lấy, vừa chỉnh thiết bị vừa hỏi cô: "Muốn xem thể loại nào?"
Minh Dư không thích xem phim mạo hiểm, nhưng cảm thấy cảm xúc của anh hôm nay không tốt, nên căng da đầu nói xem hết phần còn lại.
Thịnh Minh Hoài cũng không từ chối.
Ngón tay thon dài của anh cọ qua gương mặt cô, mang theo sự tê dại ngứa ngáy, đeo mắt kính VR lên, cản trở tầm mắt cô nhìn anh lại.
“Thấy được không?” “Vâng.”
"Giờ anh bắt đầu." “Được.”
Sau khi cảm giác choáng váng ngắn ngủi trôi qua, cô nhìn rõ sự vật trước mắt.
Hình ảnh góc nhìn thứ nhất rất chân thật, bay nhanh từ trên núi xuống dưới, một đường đều có lá cây cọ qua, hình ảnh xông thăng xuyên qua mi mắt, mà âm thanh nổi thể thức 360 độ, tiếng gió thật sự phất phới bên tai.
Rõ ràng cô đang ở trong lồng ngực của anh, nguồn nhiệt sau lưng dán lên rõ ràng, nhưng khi nhảy qua cầu treo, trái tim vẫn cất cánh lên theo.
“Sợ hãi sao?”
Thấy cô sợ đến mức thở nhẹ, anh điều thấp âm lượng, âm thanh ấm áp dán lại đây, cánh tay ôm trên eo.
Cô nhìn thấy dưới chân vẫn là thác nước chảy xiết, cầu treo vẫn luôn lắc lư, nghe thấy tiếng tim đập cuồng nhiệt của anh cũng không bình tĩnh, ngược lại càng thêm kịch liệt.
Trong lúc nhất thời vậy mà không phân rõ vì sao mới nhảy nhanh như vậy. “Vâng”
Cô gật đầu, lòng bàn tay hơi toát mồ hôi, dính chặt trong lồng ngực anh như là thật sự sợ ngã xuống.
"Anh giúp em đổi phim khác."
Đoạn phim tiếp theo còn có các loại dã thú như bầy sói, cá sấu, phim mạo hiểm kích thích không thích hợp với cô, Thịnh Minh Hoài chuẩn bị đổi bộ phim khác.
Nhưng mà cánh tay anh không cẩn thận chạm phải sự mềm mại trước ngực cô, hô hấp dừng lại, chỉ do dự một giây, anh lại chọn một bộ khác.
"Được chưa?" Cô còn không biết gì, nhẹ giọng thúc giục anh. “Được rồi.”
Thịnh Minh Hoài đeo lên cho cô, âm lượng chỉnh không cao quá, cô vừa vặn cũng có thể nghe thấy tiếng anh nói chuyện.
Anh đóng máy chiếu: "Nhìn thấy gì nhớ nói rõ cho anh, còn sợ thì anh sẽ tắt đi." “Được.”
Cô ngồi trên đùi anh, thân thể nam sinh còn cứng hơn so với trong tưởng tượng, nhìn khá gầy, cơ bắp lại cứng đờ. Nhưng rất ấm, bên trong bị anh vây quanh, rất an tâm.
Hình ảnh bị nước mưa mở ra.
Mới đầu là trời nắng, cô ngồi trên xe bus, một đường ngắm cảnh du ngoạn, cảnh sắc uốn lượn say lòng người.
"Những hình ảnh này đều rất chân thật, rừng rậm, thảo nguyên và sơn tuyền, em còn nhìn thấy bụi hoa có bướm bay."
"Ừm." Anh nhẹ giọng đáp lời ở bên tai.
Ngắm cảnh chỉ có bảy tám phút, sau đó xe bus lôi kéo hành khách về thành phố, sắc trời tối sầm xuống, đèn neon nổi lên bốn phía, biến thành cảnh mưa xinh đẹp.
Thành phố chót vót, cây cối đều bị xối thành màu xanh đen.
Ngẩng đầu, không trung rất giống tranh thủy mặc rất nhạt, cô dầm mưa chạy đến dưới mái hiên, hình ảnh đẹp đến mức bọt nước bắn lên khi giày đế bằng giẫm xuống vũng nước cũng xinh đẹp.
"Váy em ướt rồi." Cô thấp giọng oán trách, sắc váy thuần trắng dán trên người, thị giác ướt dầm dề sẽ lừa gạt thần kinh của đại não, mang xúc cảm trong hình ảnh kéo dài đến hiện thực.
Lúc này người tránh mưa càng ngày càng nhiều, cô bị chen trong đám người, một người đàn ông có dáng người cao dài chen đến trước mặt cô, sơ mi trắng quần tây đen, rất giống bộ quần áo trước đây Thịnh Minh Hoài mặc.
Chiều cao cũng rất giống, vóc dáng rất cao, cái trán của cô chỉ dán đến trước ngực anh, cô không dám nhìn, vì vậy xoay người sang chỗ khác.
Bên tai đều là tiếng vật liệu quần áo cọ xát và tiếng hít thở ngắn ngủi của người đàn ông.
Rất nhẹ, giống như lông chim rơi xuống, cảm giác lập thể rất cường thể, cô lập tức không phân biệt được truyền đến từ chỗ nào.
Nhưng giây tiếp theo, cô cảm nhận người phía sau dán càng chặt, hơi thở ấm áp liếm vành tai cô: "Ướt chỗ nào?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");