(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thị giác bị đánh vào quá lớn, anh đơn giản nhắm hai mắt lại: "Không đi."
Anh nói chuyện luôn luôn ngắn gọn, khi từ chối người khác càng không muốn nói nhiều, Quách Gia Dịch đã tập mãi thành thói quen từ sớm, Thịnh thiếu gia chưa nói một câu "cút" đã là khai ân rồi.
Nhưng yêu tinh dính người này vẫn kiên trì: "Làm gì thế! Tớ đã sắp đến rồi, nói nữa ánh trăng hôm nay tròn như vậy, cậu không thể ra xem cái rồi hãy ngủ sao?"
Minh Dư che miệng cười, nhấc chân cọ đùi anh, bị anh đè lại.
Thịnh Minh Hoài nghiến răng: "Hai thằng đàn ông với nhau ngắm trăng cái gì? Cút."
Quách Gia Dịch vừa định nói đây là cảm giác nghi thức, lời nói đến miệng lại xoay về: "... Không phải, thiếu gia này, tiếng của cậu sao lại khàn như vậy? Bị cảm à?"
Lúc này Minh Dư ghé vào giữa hai chân anh, lưng quần vận động bị cô kéo ra, bây giờ cô cởi cái gì cũng rất linh hoạt.
Dương v*t gắng gượng bắn ra, đánh vào trên mặt cô, lưỡi hồng non mềm liếm lên, sau đó ngậm lấy phần đầu, nhẹ nhàng mút, xương cốt anh đều run lên.
“Shhh… A…”
Thịnh Minh Hoài kêu rên, tay cầm điện thoại cũng đang run rẩy, cơ bắp căng chặt, từng gân xanh đang nổ tung.
Tiếng rên không tính là lớn, anh không biết Quách Gia Dịch có nghe thấy hay không, nhưng cô cứ liếm xuống như vậy, anh nhất định sẽ kêu thành tiếng.
Hàm răng của Thịnh Minh Hoài đều đang run lên, sau khi mắng một câu thô tục trực tiếp liền cúp điện thoại, bàn tay to vớt cô gái dưới thân lên, thô bạo hôn cắn cô: "Cố ý?"
“Em muốn đi ngắm trăng.”
“Anh cho rằng em muốn bị anh làm.”
Anh cứng đến mức khó chịu, vừa rồi bị cô liếm hút như vậy, căng đến kinh người. Huy*t nhỏ của cô ướt đến mức mềm hoạt, chỉ cần mở rộng một chút là có thể đi vào, nhưng nếu cắm vào, cô chưa chắc đã có thể xuống giường.
Nội tâm Quách Gia Dịch chấn động mạnh, giương miệng nói câu mẹ nó cũng không thành tiếng, người ngồi ở trong phòng khách nhà họ Thịnh đều ngốc luôn.
Minh Dư muốn ngậm cho anh bắn, nhưng Thịnh Minh Hoài không cho, dùng miệng nói anh sợ làm sưng cô, dương v*t để trong lòng bàn tay mềm mịn của cô chọc, nhanh chóng loát động lâu mới bắn ra ngoài.
Khi xuống lầu áo mũ chỉnh tề, thời tiết chuyển lạnh, buổi tối lại có gió, vì vậy mặc áo hoodie màu đen và quần dài.
Vẻ mặt thanh lãnh cấm dục, khi nhìn thấy Quách Gia Dịch dưới lầu khóe môi nhếch lên cười, người phía sau dường như là nhanh chân bỏ chạy theo bản năng.
Thịnh Minh Hoài kéo lấy cổ áo của anh ấy: "Chạy cái gì? Sợ tớ đánh cậu?"
"Không có, không có." Làm hỏng chuyện tốt của thiếu gia, Quách Gia Dịch chột dạ: "Tớ không phải là lấy chết tạ tội sao."
Minh Dư muốn thả đèn Khổng Minh và pháo hoa, anh vừa rồi lại mua thêm một ít đến đây.
Ngày lễ ngày Tết anh vẫn luôn một mình, bạn bè nhiều nữa cũng vô dụng, tuy năm nay Thịnh Diệp đã về, nhưng không cần hỏi cũng biết không ở lâu.
Lại nói bây giờ Thịnh Minh Hoài không phải là cậu bé tám tuổi, làm gì ấm ức muốn quấn lấy ba chơi cùng mình như hồi còn nhỏ nữa.
Viện trước sau của nhà họ Thịnh rất lớn, khi ra ngoài Thịnh Minh Hoài mới phát hiện anh ấy không đến đây một mình, còn có đám bạn hồi cấp ba, mấy người không đến là ở trường ngoài tỉnh không trở về.
Nam nữ đều có, cộng thêm Quách Gia là năm sáu người, nữ sinh là bạn gái của bọn họ.
Số người vừa vặn tạo nhóm nướng BBQ, hứng thú lên đầu là không chắn được, dì Trương phân phó người đi chuẩn bị, còn cầm thêm mấy chai rượu.
Quách Gia Dịch ở kia kêu ngao ngao: “Muốn bia, muốn bia!” Thịnh Minh Hoài đá một cái qua đi: “Cút xa một chút.”
Minh Dư làm đèn Khổng Minh cùng bọn họ, hai chị gái trông rất xinh đẹp, lúc này Thịnh Minh Hoài mới phát hiện cô là người cuồng nhan sắc, nam nữ trông đẹp đều là thịt đầu tim của cô.
Còn về anh, đã sớm bị ném trong góc.
Sau khi dịch chuyển vị trí, Thịnh thiếu gia mười ngón tay từ trước đến nay không dính xuân thủy bắt đầu nướng thịt, Quách Gia Dịch tiện vô cùng thò qua cười: "A, thiếu gia, ngài còn biết nướng cánh gà."
Vừa rồi Minh Dư nói muốn ăn, Thịnh Minh Hoài hừ lạnh: "Thiếu gia tớ đây có gì không biết làm chứ?"
Quách Gia Dịch tấm tắc lắc đầu: "Quả nhiên người đàn ông dục cầu bất mãn đáng sợ nhất, kỹ năng này mới nói giải khoá là giải khoá luôn, hy vọng em gái ăn sẽ không bị đau bụng… ngao ngao mẹ kiếp!"
Phiền phức.
Hậu viện bị ánh trăng lấp đầy, sáng trưng dường như không cần thắp đèn đường, mấy người Minh Dư đang đốt pháo hoa chơi ở bên kia, rất náo nhiệt, Quách Gia Dịch vừa xoa mông vừa mở bia ở chỗ nướng BBQ, tư thế quái dị.
Chỉ có Thịnh Minh Hoài đang nướng thịt.
Cô giống như tinh linh quay đầu lại trong pháo hoa, cả mắt đều là ý cười chạy về, dính trên cánh tay anh không buông ra.
“Muốn ăn không?” “Anh nướng?” “Ừm.”
“Chín chưa?”
Thật ra anh cũng không nhìn ra có chín hay không, nhưng thịt nướng bên cạnh chắc là chín, rải thì là lên rất thơm.
"Không biết, không chín thì đánh Quách Gia Dịch." Lời này bị anh ấy nghe được.
"Mẹ nó! Thịnh Minh Hoài cậu đừng quá đáng quá!" Mông Quách Gia Dịch vẫn đau, đứng thành một bên cao một bên thấp: "Thịt tự cậu nướng liên quan gì đến tớ!"
Thịnh Minh Hoài lật cánh gà trong vỉ BBQ, mí mắt cũng không nâng lên: "Đây là thịt mua trong siêu thị nhà cậu."
“…”
Biểu cảm của Quách Gia Dịch đều vặn vẹo. Đây cũng có thể ném nồi lên người anh ấy??? Minh Dư dựa vào trên vai anh cười ha ha.
Làm bạn với hai người bọn họ là phải chịu tội, ngày thường Quách Gia Dịch không ít lần nằm không cũng trúng đạn, đã thành chuyện anh ấy quen từ lâu, nhưng lúc nên phẫn nộ thì vẫn phẫn nộ.
"Anh đừng ức hiếp anh ấy quá." Cô hiếm khi nói một câu cho anh ấy, người đối diện nghe xong đều phải vỗ tay rơi lệ: "Nếu anh ấy tức giận tuyệt giao với anh, sau này anh không tìm được người bạn tốt như vậy đâu."
Thịnh Minh Hoài giống như có chuyện lạ gật đầu: “Cũng đúng.” Sau đó lại bổ sung: "Cũng không có ai chịu đánh được như cậu ấy."
Quách Gia Dịch lập tức nổi giận đến mức ném bia xuống đi đốt pháo hoa.
Đã làm xong đèn Khổng Minh, khi Minh Dư đang viết nguyện vọng không để anh nhìn, chờ đến khi bay lên, anh mới thấy một hàng chữ nhỏ bên trên.
Dài hơn so với bất cứ ai.
[Chúc anh một đường phồn hoa nở rộ, mưa gió và ánh mặt trời đều nhiệt liệt như vậy.]
Rất khó tưởng tượng, cô ngày thường hay nói lời cợt nhả hiếm khi nói những lời đứng đắn, sẽ viết nguyện vọng như vậy.
Tất cả mọi người đang xem đèn Khổng Minh thong thả dâng lên, chỉ có cô nhón chân tiến đến bên tai anh: “Thịnh Minh Hoài, hôm nay là mặt trăng mười lăm.”
Ánh trăng trên bầu trời rất tròn, nhưng ngày mai sẽ càng tròn, con người phải tin rằng thứ tốt nhất còn chưa đến, mới có dũng khí vượt qua bóng đêm dài lâu đi về phía trước.
Anh trải qua một Trung thu tốt đẹp nhất trong vòng mười tám năm nay.
Nụ hôn nhiệt liệt không đủ để thể hiện sự vui vẻ trong nội tâm của anh, trong viện có camera, anh chỉ dùng mũ áo hoodie che, cúi đầu nhẹ nhàng mút hôn một chút.
Dưới bóng cây anh dường như chỉ hạ thấp đầu một chút, khắc chế đến kỳ cục, nhưng một nụ hôn trong chớp mắt kia nóng bỏng hơn so với bất cứ nụ hôn nào trước đó.
“Ừm, ánh trăng có em mới tròn.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");