(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong khoảng thời gian này Tống Lê rất cổ quái, cũng không phải cãi nhau với Hứa Từ, rất nhiều lần Hứa Từ đến tìm cô ấy, cô ấy đều từ chối không gặp.
Minh Dư thường xuyên chạy đến Đại học Z, cho nên chờ đến khi cô nhớ đến chuyện chơi bóng rổ với Thịnh Minh Hoài đã là chuyện cuối tuần sau, còn có mấy ngày vừa vặn đến trung thu, năm nay quốc khánh và trung thu đều được nghỉ.
Vườn trường của kỳ nghỉ trống rỗng, đợi cũng không thú vị, cô thấy tâm tình Tống Lê không phải quá tốt, nên muốn cùng quay về thành phố S.
Trước khi Mịn Dư đến sân bóng rổ, Thịnh Minh Hoài đã ở đó, bảy tám người, bên trong còn có Chúc Ngộ An và Quách Gia Dịch.
Nam sinh quen nhau rất nhanh, đánh bóng một lúc là có thể xưng huynh gọi đệ, mỗi ngày Quách Gia Dịch chạy hai đầu, ngay cả dì Đường cũng quen anh ấy.
Nhưng lần này anh ấy đến, cũng không phải đặc biệt đến chơi bóng.
Sân bóng rổ trống vắng rộng lớn chưa mở ra, trên chỗ ngồi cũng không có ai, chỉ có tiếng bóng rổ đập liên tục trên mặt đất.
Chúc Ngộ An đẩy một người xuống, là một nam sinh, cúi đầu, trong lồng ngực ôm đồ vật tròn trịa không chịu lấy ra.
Sau khi Quách Gia Dịch nhìn thấy dẫn đầu đạp một cái vào mông anh ta: "Đi nhanh lên."
Đều nói tính tình của Thịnh Minh Hoài tốt, làm người không có lúc nào bất hoà với ai, nhưng nhóm người bên cạnh anh này, ai cũng giống anh.
"A Hoài, tớ bắt người đến cho cậu rồi. Tên nhóc này trốn trong WC nữ, đồ vẫn còn."
Có hơi quen mắt, giống như từng gặp ở cục cảnh sát lần trước.
Trông hơi nhỏ gầy, tuổi thoạt nhìn cũng không kém bọn họ, nhưng không phải sinh viên Đại học A. Vào Đại học A cần có thẻ sinh viên, hoặc là có người mang vào, không biết anh ta trà trộn vào kiểu gì.
Thịnh Minh Hoài không chút để ý mà đập bóng, sau khi ánh mắt lạnh lùng liếc đến đây, bóng rổ trong tay dẫn đầu đập về phía này.
Bốp… “A!”
Bóng rổ nện trên sàn sân ra tiếng vang chói tai.
Nam sinh sợ đến mức kêu lên sợ hãi, nhưng quả bóng kia chỉ cọ qua gương mặt, vành tai đều bị cỏ đỏ lên, mặt lại trắng bệch không có huyết sắc.
Vừa rồi bị Quách Gia Dịch đá một cái quỳ trên mặt đất, lại bị hai quả bóng rổ kia doạ sợ đến mức mềm chân, cúi đầu chỉ nhìn thấy một đôi giày chơi bóng đi đến trước mặt.
"Đồ đâu? Lấy ra tôi xem."
Lúc Thịnh Minh Hoài đang nói những lời này, âm thanh vẫn rất bình thường, không có độ ấm gì, nhưng cũng nhìn không ra có tức giận không.
Anh ta gắt gao ôm lấy camera, không buông tay, Quách Gia Dịch lại muốn đá người, vẫn là Chúc Ngộ An ngăn lại, cười đi qua vỗ bả vai anh ta: "Anh em, thức thời chút đi, có thứ gì tốt thì lấy ra chia sẻ một chút, miễn cho lát nữa Thịnh thiếu gia của chúng tôi tức giận, gặt đầu của cậu xuống làm bóng đá."
Chuyện phát hiện có người chụp trộm là vào tuần trước, nhưng lúc ấy không có ai để ý, gương mặt này của Thịnh Minh Hoài đi đến chỗ nào cũng có người âm thầm muốn chụp.
Nhiều lần thì cảm thấy kỳ quái.
Cho đến khi có một lần anh ấy thấy Thịnh Minh Hoài tách ra với Minh Dư, anh ta cầm camera đi theo sau Minh Dư.
Vốn dĩ muốn nói cho Thịnh Minh Hoài, nhưng anh ta biến mất mấy ngày, buổi sáng hôm nay lại thấy anh ta lén lút xuất hiện.
Tính tình của Chúc Ngộ An và Quách Gia Dịch đều táo bạo nhưng không giống nhau, dùng nụ cười xán lạn nhất nói lời âm ngoan nhất, che lỗ tai lại còn tưởng muốn xưng huynh gọi đệ với người ta.
Thịnh Minh Hoài không có kiên nhẫn, ngồi xổm xuống trực tiếp đào camera trong lồng ngực của anh ta ra.
So với lần trước dùng điện thoại chụp lén, camera lần này thật đúng là tốn cả vốn cả gốc.
Camera không tính là quá đắt, nhưng lens của hãng này giá trị ít nhất là mười mấy vạn, áo sơ mi mặc trên người anh ta đều là đồ cũ, cộng thên giày cũng không vượt qua một ngàn nhân dân tệ.
Thịnh Minh Hoài không âm không dương mở miệng: "Cậu rất có tiền à, người đam mê nhiếp ảnh?"
Anh ta không dám nói lời nào.
Chúc Ngộ An đè bờ vai của anh ta lại, cười chụp bộ ngực của anh ta uy hiếp đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Thịnh Minh Hoài mở camera ra, tất cả ảnh chụp bên trong đều là ảnh chụp trộm Minh Dư, ký túc xá, phòng học, phòng vẽ tranh, chung cư, thậm chí còn có WC
nữ, còn không ít bức ảnh hôn môi với Thịnh Minh Hoài ở phòng học không người.
Có một tấm ảnh, bọn họ còn mặc quần áo quân huấn màu xanh lục.
Biểu cảm tản mạn của Thịnh Minh Hoài chuyển thành âm trầm, chợt không có dấu hiệu mà đạp anh ta một cái, khi đạp lên trên ngực, camera cũng nện ở bên tai.
"Ai bảo mày chụp?"
Anh ta căn bản không có cơ hội nói chuyện, điện thoại đột nhiên vang lên, Thịnh Minh Hoài không để ý, nên gọi đến chỗ Quách Gia Dịch.
"Nhị công chúa nhà cậu gọi, có nghe không?"
Phỏng chừng là đã tới bên ngoài sân bóng rổ, nhưng đóng cửa, không vào được.
Thịnh Minh Hoài không đánh nhau, nhưng không có nghĩa là anh không biết đánh nhau.
Một tay túm người từ trên mặt đất lên, kéo vào phòng thay quần áo, cửa bị một chân người đá lên, bên trong đã phát ra tiếng trầm đục rất lớn.
Chúc Ngộ An nhặt camera trên mặt đất lên, vỗ vỗ bờ vai của anh rồi đi qua theo, mấy người ở lại hai mắt nhìn nhau, nhưng hiển nhiên có ý giao cho Quách Gia Dịch xử lý.
Lúc Minh Dư đến, chỉ có Quách Gia Dịch và mấy nam sinh chơi bóng ở đó.
"Mấy anh sao lại nhìn em chằm chằm thế, hôm nay em xấu lắm sao?" Cô đi qua.
Quách Gia Dịch: "Lời nói này của em gái, đừng nói bây giờ anh 18 tuổi, anh 80 tuổi đoạt chỗ ngồi bước đi như bay trên xe bus, cướp trứng gà đặc biệt giảm giá ở siêu thị mồ hôi đầy đầu, nhìn thấy em gái vẫn phải cúi đầu đỏ mặt không dám nói lời nào, đó tuyệt đối là cực kỳ đẹp."
Minh Dư xấu đẹp cũng không ăn một bộ này của anh ấy, ánh mắt đảo qua làm người ta hơi chột dạ.
Chính cô lấy một quả bóng ước lượng ở lòng bàn tay, đập xuống đất hai cái. Còn rất có lực.
"Anh có hơi khẩn trương nha, anh Quách." Cô ngoài cười nhưng trong không cười: "Nói đi, Thịnh Minh Hoài đi đâu, hẹn bốn giờ chiều nay chơi bóng, quan niệm thời gian của anh ấy rất mạnh, không có khả năng đến trễ."
"Anh Gia Dịch dạy em chơi không được sao? Muốn học cách chơi bóng hay úp rổ? Anh dạy cách chơi bóng như nhện rất lợi hại, vô cùng ngầu, em có muốn học cái này hay không?"
Quách Gia Dịch còn muốn biểu diễn ba bước lên rổ ngay hiện trường cho cô, đáng tiếc giây tiếp theo bị quăng ngã trên mặt đất, Tần Tiếu che mặt không dám nhìn, trong lòng mắng câu ngu ngốc.
Ngày thường không nhìn ra quan hệ của Thịnh Minh Hoài và Quách Gia Dịch tốt như vậy, bây giờ hỏi cái gì cũng không nói, nhưng có thể chống đỡ được d*m uy của Nhị tiểu thư cũng không phải người bình thường, sau khi ép hỏi mấy lần, anh ấy ngả bài.
"A Hoài đụng phải gái xinh trên đường xin WeChat, còn đang nói chuyện phiếm đâu, phỏng chừng mười phút nữa sẽ đến."
Mười phút, cô có thể làm nổ tung cái sân bóng rổ này. Nhưng chiêu này dường như còn rất có tác dụng.
"Anh ấy có cưa chân thành 1m3 cũng sẽ không kết bạn WeChat với gái xinh, còn mười phút, bớt lừa em đi."
Minh Dư chỉ thuận miệng hỏi một chút, thấy anh ấy chột dạ mới trêu vài câu, đến trễ mấy phút mà thôi, không phải chuyện gì lớn.
Nhưng chuyện xảy ra trong phòng thay quần áo cũng không phải việc nhỏ gì.
Thịnh Minh Hoài vung lên sức lực đánh người tàn nhẫn, Chúc Ngộ An đều không dám nhìn.
Đây là lần đầu Thịnh Minh Hoài phát hoả lớn như vậy, nhưng miệng người này cũng cứng, làm sao cũng không nói.
Camera bị đập nát nhừ, đồ bên trong bị tiêu hủy, nhưng lo lắng trong tay người này còn có sao lưu.
Báo cảnh sát không quản được anh ta, cảnh sát đến cũng chỉ giam giữ mấy ngày rồi phạt tiền như lần trước, Thịnh Minh Hoài xuống tay tàn nhẫn, nhưng cũng không đến mức đánh người đến gần chết mới thôi.
Nam sinh giống như đống thịt nát ghê tởm bị ném ở góc. "Nó cho mày bao nhiêu tiền?"
Thịnh Minh Hoài nghiền cánh tay cầm camera của anh ta, tư thái không chút để ý hoàn toàn không nhìn ra anh đánh người sẽ hung dữ như vậy: "Bắt đầu chụp từ khai giảng, một tháng mấy trăm đến một ngàn tấm ảnh, một tấm có thể bán bao nhiêu tiền? Không viết chi phiếu một ngàn vạn cho mày, chỉ sợ cũng rất xin lỗi mày mạo sự nguy hiểm này."
"Là… là người khác bảo tôi chụp, chuyện này không liên quan đến chuyện của tôi, cậu ta bảo tôi đừng nói ra ngoài, cho tôi 50 vạn."
Nam sinh khóc lóc cầu anh buông tha cho mình, 50 vạn đối với anh ta mà nói thật sự là giá trên trời, mà chỉ chụp trộm thôi, việc còn lại không cần anh ta làm gì.
Nhưng lúc này anh ta nhìn ánh mắt của Thịnh Minh Hoài, làm anh ta cảm thấy mình không có cơ hội tiêu số tiền kia.
Thịnh Minh Hoài hỏi người kia là ai. “Cam, Cam Can.”
Sao lưu ảnh chụp đã gửi một phần cho anh ta, đối phương dường như cũng không kiêng dè tên của mình, thậm chí còn nói với anh ta, nếu ngày nào đó ảnh bị truyền ra ngoài, cũng xin anh ta chuyển cáo cho cô gái trong ảnh một câu.
Một lát sau, anh ta mới run run rẩy rẩy mở miệng: "Anh, anh ta nói, anh ta muốn cô ấy thân bại danh liệt giống như anh ta mới tính là chuộc tội."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");