(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi làm xong, Thịnh Minh Hoài mới nhận ra mình bị lừa.
Nguyên nhân anh tức giận không được giải quyết, vấn đề hỏi cô cũng không trả lời, còn không có duyên cớ làm một lần.
Trước kia đều là anh lừa gạt người, chưa từng bị anh lừa gạt như vậy, có hơi hụt hẫng, nhưng không đến mức không làm người như vậy, còn muốn đổ chuyện này lên người cô.
Thịnh Minh Hoài chỉ có thể nghi ngờ chính mình có phải không đủ định lực hay không.
Minh Dư vốn đã đói bụng, làm xong một lần tiêu hao quá nhiều thể lực, đến cơm cũng phải anh tự tay bón, sau đó cũng không trở về ký túc xá, ngồi bên hồ của trường học.
Tư thế ngủ của cô không tính là tốt, đầu tiên là dựa vào bả vai anh, ngủ rồi lại gối lên đùi. Sợ cô bị chói sáng, Thịnh Minh Hoài chỉ có thể dùng cặp sách che.
Đỉnh đầu có bóng cây, lại ở trong lồng ngực anh, cô ngủ rất ngon. Thịnh Minh Hoài cầm lấy một sợi tóc của cô thưởng thức, suy nghĩ cũng đang bay loạn.
Vừa lúc này Quách Gia Dịch gửi voice chat đến, hẹn anh cuối tuần đến trường học của bọn họ chơi bóng.
Thịnh Minh Hoài tắt âm xong mới trả lời tin nhắn, cũng không nghe anh ấy nói gì, đánh chữ hỏi: [Cậu quen Cam Can không?]
Quách Gia Dịch: [Ai thế? Nam hay nữ? Đẹp không?]
Tên này trước đây anh chỉ nghe qua chỗ Thịnh Diệp, chưa gặp người thật.
Quách Gia Dịch lại gửi tin nhắn: [Cảm giác giống con gái, cậu không phải muốn di tình biệt luyến chứ? Tuy tớ là anh em của cậu, nhưng anh em phải giúp bạn không tiếc cả mạng sống, cậu như vậy tớ phải đánh gãy chân chó của cậu thay Minh Dư.]
S: […]
Quách Gia Dịch: [Cho nên cuối tuần có đi chơi bóng hay không, có đi hay không, có đi hay không, có đi hay không! Thiếu gia của tớ! Tớ phải quỳ xuống xin cậu.]
Nếu không phải biết Thịnh Minh Hoài thích Minh Dư, trình độ dính người này của Quách Gia Dịch, mấy anh em bọn họ sợ Thịnh Minh Hoài sẽ bị bẻ cong.
Mà diện mạo này của Thịnh Minh Hoài nam nữ đều thích, rất anh tuấn, cũng có thể gọi là xinh đẹp, nhưng trình độ ngũ quan lập thể cũng sẽ không có vẻ nữ khí.
Nhưng chỉ có Thịnh Minh Hoài biết, Quách Gia Dịch từ nhỏ chính là đơn thân gia đình, cha mẹ không đáng tin cậy không hề quản anh ấy, khi còn nhỏ bị xa lánh, chỉ có Thịnh Minh Hoài ra mặt giúp anh ấy, còn chơi cùng anh ấy.
Cho nên nói cảm giác an toàn mà thiếu gia long trọng mang đến là có từ nhỏ. Nhưng vậy thì sao?
Đây là người lớn bao nhiêu rồi, anh lại không phải ba anh ấy, vì vậy Thịnh Minh Hoài lạnh nhạt trả lời hai chữ: [Không đi.]
Quách Gia Dịch: [!!!] Quách Gia Dịch: [Được.]
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi: [Cùng lắm thì tớ đi chụp ảnh cùng cậu, làm trợ lý cho cậu, đại thiếu gia cậu muốn tự lực cánh sinh kiếm tiền cưới vợ, tớ phụng bồi đến cùng.]
S: [Không được, tuần này tớ có chuyện quan trọng hơn.]
Quách Gia Dịch: [? Cậu có thể có chuyện gì??? Ngoại trừ việc chụp ảnh chơi đua xe, lại xem mấy bộ phim phóng sự, cậu còn có hoạt động giải trí khác?]
Quách Gia Dịch: [Đừng bảo với tớ là ở cùng Minh Dư, em gái nhà người ta căn bản không phản ứng lại cậu, chỉ có cậu mỗi ngày đều đến cho người ta tán tỉnh.]
S: [.../mỉm cười jpg.]
Lúc sau Thịnh Minh Hoài cũng không trả lời tin nhắn nữa, Quách Gia Dịch đợi rất lâu, cuối cùng mới phát hiện chỗ có vấn đề, vô cùng thức thời mà điều tra tên Cam Can này cho Đại thiếu gia.
-
Sau khi khải giảng từng người bận rộn, ngoại trừ tiếng Anh, mấy bài học khác Minh Dư đều không thể học cùng Thịnh Minh Hoài. Nhưng danh sách nhóm nhỏ thay đổi, điểm này làm Minh Dư rất vui vẻ.
Càng làm cho cô vui vẻ chính là cô phát hiện gần đây Thịnh Minh Hoài thay đổi phong cách mặc quần áo.
Trước đó cách ăn mặc của Thịnh Minh Hoài đều thiên về phong cách Mỹ, áo thun và quần vận động ngầu ngầu, trước khi thi Đại học tâm huyết của Minh Dư dâng trào, còn lôi kéo anh cùng đi bắn lỗ tai.
Khi không cười trông rất lãnh đạm, vừa lạnh vừa ngầu, cười rộ lên càng không chịu được, gương mặt trai đểu chuẩn, đeo hoa tai màu lam hơi loé, đúng là lạnh lùng boy.
Bộ ngoại liên của học viên là nhịp cầu của Đại học A và các công ty xí nghiệp lớn, có rất nhiều hạng mục và hoạt động hợp tác đều qua tay Bộ ngoại liên.
Có khi cán bộ cấp bậc từ bộ trưởng trở lên mở cuộc họp cũng cần phải mặc nghiêm chỉnh, vì vậy Thịnh Minh Hoài hàng ngày mặc thêm nhiều tây trang và áo sơ mi.
Cái giá quần áo như anh này, thật ra mặc gì cũng đẹp, nhưng tương phản quá lớn, cô không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Nhưng cơ hội như vậy không nhiều lắm, Thịnh Minh Hoài chỉ mặc vào những cuộc họp và khi đi nói chuyện hợp tác bên ngoài.
Cô chỉ thấy hai lần.
Khi ở thư viện, Minh Dư còn chưa đã thèm, câu lấy đuôi ngón tay anh cọ: "Thịnh Minh Hoài, ngày mai anh mặc áo sơ mi không?"
Động tác nhỏ như vậy của cô vô cùng nhiều.
Buổi chiều thứ hai là tiết thể dục toàn niên cấp, Minh Dư chọn bóng đá, rất kém, thường xuyên chính là hai người đá một quả bóng tùy tiện đá.
Cô còn tưởng Thịnh Minh Hoài sẽ chọn bóng rổ, nhưng anh lại chọn cầu lông anh không sở trường nhất.
Cách một chiếc lưới, cô luôn đá vài cái là chạy đến bên cạnh, nhặt cầu lông trên mặt đất ném qua: "Này, bạn học, kỹ thuật đánh cầu kém vậy."
Thịnh Minh Hoài cũng không để ý đến cô, nhặt cầu trên mặt đất lên đánh tiếp, cô dựa vào trên lướt không chút để ý nhìn xem. Khi hai tầm mắt giao nhau, cười xinh đẹp, hai tròng mắt đều cong thành trăng non.
Thịnh Minh Hoài có lòng tốt đi qua nhắc nhở cô: "Bóng của em bị người đá đi rồi."
Cô cũng không thèm để ý, nói đá đi rồi thì đá đi thôi, sau đó nhân cơ hội nắm lấy tay anh: "Chiếm ít vận may, chúc em lát nữa đá được mười quả vào."
"Em đá bóng dùng tay?"
Thịnh Minh Hoài cười, được tiện nghi còn khoe mẽ, treo đuôi mắt tản mạn nói với cô: "Buông tay ra, không buông anh gọi người."
"Anh gọi đi, kêu rách cổ họng cũng không có người đến cứu."
Chút sự sến sẩm này, Thịnh Minh Hoài bị lấy lòng đến mức mặt mày hớn hở, phía sau lưng đột nhiên bị người ném một quả cầu lông đến.
Chúc Ngộ An không thể nhịn được nữa: "Tớ nhìn thấy đấy! Còn không mau buông tay lại đây!”
Thịnh Minh Hoài chỉ quay đầu lại nhìn lướt qua, sau đó tiếp tục dựa vào trên lưỡi thấp mắt nhìn cô, môi mỏng hơi nhếch: "Không có cách nào, một mình cậu ta đánh cầu lông giống như sẽ chết."
Bọn họ là cộng sự.
Minh Dư hỏi anh một người đánh như thế nào, Thịnh Minh Hoài dõng dạc mà nói tay trái và tay phải đều có thể đánh.
Bộ dáng chó chết này ngay cả Minh Dư nhìn thấy cũng muốn đánh anh, nhưng cuối cùng cô vẫn hôn anh một cái rồi thả người chạy đi.
Tuy rằng trường hợp công chứng có rất nhiều người, nhưng thư viện không thể so với sân thể dục, bầu trong không khí yên tĩnh nhiều người không ai nhìn.
Mọi người đều đang vùi đầu học tập, mà cô lại lén giở trò dưới bàn, tuy chỉ ngoắc ngoắc ngón tay, nhưng anh đã tâm viên ý mã.
Trước kia chỉ cần ba bước là có thể giải đề, anh xem đề mục cũng phải dùng thêm năm phút.
Mắt thấy cô sắp cọ đến lòng bàn tay của anh, Thịnh Minh Hoài dùng sức nắm lấy tay nhỏ đang làm loạn của cô, tay phải còn cầm bút giải toán: "Không mặc."
“Vì sao chứ.”
Cô hạ giọng, mặt dán trên bàn sách, cọ về phía anh, sách của anh đều bị cô cọ lệch đi, cô ngượng ngùng mà dùng cằm chỉnh lại, vẻ mặt vô tâm vô phế.
"Ngày mai nhóm chúng ta lên làm Presentation, anh mặc áo sơ mi rất tuấn tú!" Minh Dư chớp chớp mắt: "Thịnh Minh Hoài, anh mặc đi mà, mặc đi mà, đẹp siêu cấp, em muốn nhìn anh mặc."
Trước sau đều là người tiếng nói chuyện của cô không lớn, khi làm nũng mềm như bông, chỉ có một mình anh có thể nghe được.
Tay bị anh nắm lấy còn phải dùng đầu ngón tay cào lòng bàn tay của anh, ngứa đến mức đầu người nhũn ra, Thịnh Minh Hoài thấp giọng: "Chậc."
Lông mày nhíu lại, anh dừng bút lại, khi nghiêng đầu lại đây không nặng không nhẹ cắn lỗ tai cô: "Lại làm nũng, tin anh sẽ đánh em ở đây hay không."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");