(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vừa đến nhà, cành cạch đóng cửa lại, đèn còn chưa bật lên, Thịnh Minh Hoài đã ôm người đến ngồi trên tủ giày.
Hai tay chống ở bên cạnh người cô, quy quy củ củ không nhúc nhích, vẫn leo từ cánh tay cô lên cổ.
Thịnh Minh Hoài phối hợp cái hôn mút của cô, một chút có một chút không đáp lại, cằm tuyến banh rất chặt, vươn đầu lưỡi như mèo con uống nước.
Rõ ràng là cái hôn thanh tâm quả dục, nhiệt độ không khí dần dần lại cao lên.
Trước khi kết thúc, Thịnh Minh Hoài lại dán môi cô liếm liếm, cuối cùng mới làm cô rên nhẹ.
Ánh mắt sáng lấp lánh, mặc dù ánh sáng rất ám cũng có thể nhìn rõ lẫn nhau.
Ánh mắt kia như là than đã thiêu hồng, càng thiêu càng nóng, làm sao cũng không diệt được, rất giống như muốn thiêu sạch sẽ lẫn nhau mới bỏ qua.
Thịnh Minh Hoài không rõ, lực hấp dẫn của Minh Dư với anh từ đâu ra.
Không phải diện mạo cũng không phải dáng người, thật giống như sự xuất hiện của cô chính là để nói cho anh, trên thế giới này thật sự tồn tại đồ vật làm người ta không thể kháng cự.
Muốn rồi lại muốn, đến chết mới thôi.
Anh cố nén mới không đưa tay vói vào làn váy của cô, Minh Dư lại giơ tay sờ eo bụng của anh.
"Ưm…" bụng nhỏ của anh căng thẳng, nhìn ánh mắt của cô trở nên ẩn nhẫn khắc chế.
Chỉ là đụng vào trên tứ chi, anh đều mẫn cảm đến mức tan tác phòng tuyến.
Thịnh Minh Hoài cúi đầu tìm môi cô vừa ngậm vừa cắn: "... Em đang làm gì." Biết rõ còn cố hỏi.
Thịnh Minh Hoài rất ít khi mặc quần có thắt lưng, phần lớn là quần vận động hoặc quần túi hộp, Minh Dư muốn sờ soạng thắt lưng trên quần của anh cởi như thế nào, lại không ngờ sờ đến cơ bụng của anh.
Cô cười xấu xa: "Em nói em chỉ là muốn cởi lưng quần cho anh, anh tin không."
Bộ dáng không kiêng nể gì mà chơi trò lưu manh của cô, mỗi câu trong miệng cô anh đều không tin.
"Anh trai, quần anh thắt chặt quá, em không cởi được, anh dạy em với?"
Tay nhỏ sờ xuống dưới, dưới háng đã căng căng phình phình, vải dệt tản mát ra độ ấm làm người ta đỏ mặt nóng tai.
Minh Dư không biết quần vận động của nam sinh, thắt lưng chắc không khác biệt lắm với nữ sinh, thắt nơ bướm đơn giản là được.
Nhưng sau khi quen Thịnh Minh Hoài, cô mới biết quần của nam sinh khó cởi biết bao nhiêu.
Năm lớp 12, Thịnh Minh Hoài sửa đề sai trong phòng cho cô, toàn bộ hành trình cô đều thất thần, chỉ nhìn lưng quần của anh chằm chằm.
"Thịnh Minh Hoài, thắt lưng quần vận động của cậu buộc vào kiểu gì thế, dễ cởi không."
Khi đó cô thật sự không muốn chơi trò lưu manh, chỉ đơn thuần tò mò, nhưng Thịnh Minh Hoài lại đỏ mặt.
Anh không nói được không khó, dù sao mặc kệ nói thế nào, cô đều muốn tự tay nghiệm chứng. Thử vài lần, không cởi được quần, lại còn thắt chặt hơn, cuối cùng anh còn cứng, căng đến mức đũng quần nhô lên rất cao.
Thắt lưng anh dùng rất đặc biệt, cho đến bây giờ, cô cũng không có nửa điểm tiến bộ.
Thịnh Minh Hoài bắt tay cô, giọng nói rất khàn: "Anh dạy cho em." Tay sờ đến lưng quần, bị người mang theo rút ra, cởi bỏ.
Quá trình không tính là dài, nhưng trong sự dày vò tình dục, hoàn thành động tác này có vẻ vô cùng gian nan.
Tay thường đụng đến đồ vật gắng gượng dựng lên dưới háng anh, như còn biết động, có khi là cô vô ý động đến, có khi là nó đáp lại.
Trán Minh Dư đều đang đổ mồ hôi.
Cuối cùng, tay Thịnh Minh Hoài mang theo cô, ấn ở trên người nó.
Hơi thở nóng bỏng dán đến sau tai cô, anh rên nhẹ nói: "Cục cưng, giúp anh."
Vật cứng nóng như lửa được phóng thích, chọc ở ngón tay non mềm của cô đâm hai cái.
Trái tim cô cũng run lên theo.
Trong bóng đêm đôi tay của cô nâng nó loát động trên dưới, theo giọng mũi hừ ra khó nhịn của anh, suy đoán anh thoải mái hay khó chịu, sau đó điều chỉnh tiết tấu.
Nó quá cứng, thiêu như khối sắt.
Dùng tay mang đến khoái cảm trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể bắn ra, cô muốn nhảy xuống, dùng miệng giúp anh.
Phản ứng của Thịnh Minh Hoài nhanh hơn cô, im lặng không lên tiếng đẩy người về tủ giày.
Hạ thân đột nhiên bị lạnh, làn váy bị người kéo lên tận eo, Thịnh Minh Hoài đè mắt cá chân lộn xộn của cô lại, nâng lên tách hai chân ra, sau đó cúi đầu hút lấy giữa chân cô cách quần lót.
"A…" cô ngẩng cổ, hai tay đều chống trên đầu anh.
Đầu lưỡi còn đang kích thích, quần lót lúc cô ra ngoài đều do anh chọn, thắt lưng kia rất nhỏ, đầu lưỡi khảy vài cái là có thể vén lên, thừa cơ chui vào cửa động thấm ướt sâu thẳm làm xằng làm bậy.
Minh Dư bị liếm thật sự thoải mái, anh quay lại xương quai xanh của cô, chậm rãi hôn lên trên: "Còn đau không?"
Anh còn nhớ sự làm càn khi chạng vạng đó.
Minh Dư lắc đầu, thật ra vừa rồi đau, không phải anh quá dùng sức, chỉ là lâu rồi không làm, không chịu nổi nhiều lần như vậy.
Nguyên nhân đau đớn càng nhiều đều từ tâm lý, mà không phải cảm nhận sinh lý.
Dương v*t chậm rãi đâm chọc cửa huy*t, tìm kiếm thời cơ thích hợp tiến vào, vòng eo hơi trầm xuống, anh cắm một cái đầu vào, sau đó thong thả đẩy mạnh những thứ còn lại.
Hai người đều phát ra tiếng than thở thoải mái.
Minh Dư nhân cơ hội thương lượng vấn đề chưa giải quyết kia với anh.
Thịnh Minh Hoài luật động hạ thân, sau lưng cô là tường cứng, vì vậy một tay nâng ót cô, tăng thêm động tác luật động.
"Ngành tài chính và ngành thiết kế của năm nhất đều đầy tiết, sớm, muộn còn có tiết tự học, em muốn ép khô anh hay là ép khô chính mình?"
Khả năng hai ngày một lần không cao, trừ phi anh không đi học, cũng không nghỉ trưa.
Buổi tối về vào thời gian này, anh sợ làm thì hôm sau cô sẽ không đuổi kịp tiết tự học sớm.
"Vậy nếu sau này làm, anh không thể quá hung dữ." Anh đột nhiên đâm sâu một cái, Minh Dư che miệng muốn kêu ra tiếng.
Thịnh Minh Hoài cúi đầu hôn mu bàn tay của cô: "Khi nào anh hung dữ với em?"
"Còn có…" anh sửa đúng: "Chúng ta cũng không phải bạn tình, loại chuyện này không cần thương lượng."
Minh Dư nghe không hiểu, chỉ một sâu một thiển bị bắt thừa nhận sự khuây khoả đến từ cái đâm của anh.
Quần áo trên người đột nhiên bị lột đến sạch sẽ, chỉ còn cái quần lót kia còn treo ở hạ thân.
Thịnh Minh Hoài vừa nâng tuyết nhũ của cô hôn môi, vừa kích thích hạ thân trả lời nghi hoặc trong lòng cô: "Lúc muốn làm thì làm, anh đã từ chối em bao giờ đâu."
Anh căn bản không có cách từ chối em.
Thịt mềm trong huy*t đẩy từ sau đến trước mà quấn lấy phân thân của anh, hút đến mức khoái cảm của anh liên tục, làm người ta ước gì đều giao mạng mình vào trong tay cô.
Làm tình tính là gì chứ.
Chỉ có thể dùng sức để chứng minh cho việc yêu cô, cho nên mỗi một phút mỗi một giây, đều toàn lực ứng phó.
Đâm đến chỗ sâu nhất, đâm mạnh nhất, phảng phất chỉ như vậy mới có thể chứng minh tình yêu của anh với cô, có bao nhiêu chân thành.
Minh Dư bị ấn ở trên mặt thao lộng, cảm giác chết lặng mà cao traco mang đến làm cô hơi bị chạm vào thì sẽ rùng mình.
Cả người mềm đến như không có xương, treo ở trên người anh hừ ra mềm như bông: "Em đi học muốn ngồi bên cạnh anh."
Giống như đang làm nũng thị uy, nhưng lại có chút ấm ức: "Hai năm học cấp ba em chưa thể ngồi cùng bàn với anh, sau khi học Đại học ngồi bên cạnh anh chỉ có thể là em."
Phía dưới cô co rút rất chặt, sau khi luật động mấy chục lần, anh không bảo vệ cho tinh quan, mã mắt bị hút đến tê dại.
Trước khi tan tác, anh rút dương v*t ra, để ở trên bụng nhỏ của cô phun tinh từng chút từng chút.
"Ừm, chỉ có thể là em."
Anh rất thuận theo cô, nhưng lại không khuất phục hoàn toàn, lại cắm côn th*t bắn t*nh xong vào trong.
Dương v*t sau cao trào đều rất mẫn cảm, anh ôm cô run rẩy, tiếp tục chọc vào bên trong.
"Anh không chỉ để vị trí bên cạnh lại cho em, trong lòng cũng cho em."
Anh dùng côn th*t dần dần cương cứng thao lộng trong vách, tiếng nói có chút giống yêu tinh hạ thuốc người ta: "Cho nên vị trí này của em, cũng chỉ có thể bị anh nhét đầy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");