(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Minh Dư rất thích nghiêm trang đùa giỡn anh, Thịnh Minh Hoài cũng bằng lòng sủng.
Có một lần thi tháng, thành tích tiếng Anh của cô rơi xuống ba hạng, Thịnh Minh Hoài bắt cô đến quán cà phê mèo học bổ túc.
Đoạn thời gian đó đã quên vì việc gì mà chiến tranh lạnh. Thịnh Minh Hoài dỗ dàng rất lâu, nói cái gì cô cũng không trả lời, đọc từ đơn cũng không đọc cho tốt.
Anh đã làm được hai bộ đề, quyển sách từ đơn còn không lật sang trang khác. Thịnh Minh Hoài dứt khoát khoanh hai đề lấp chỗ trống đến làm, lại vừa quay đầu, cô đã làm xong không sai biệt lắm, chỉ có hai cái không điền.
"Thịnh Minh Hoài, hai đề này tớ không biết làm." Một tay Minh Dư chống cằm, ngòi bút đập từng chút vào trên bài thi.
Hai đề kia chính là động từ và danh từ, cần căn cứ nội dung tình cảnh nguyên văn tiến hành phối hợp. Thịnh Minh Hoài quét hai mắt, động từ suy xét đến thì, anh rất nhanh mà khoanh B, một đề cuối cùng là từ đồng nghĩa với từ, sau khi cân nhắc ngữ cảnh anh chọn love.
Ngoại trừ đề cuối cùng cần phải suy nghĩ, bộ đề điền vào chỗ trống này thật sự không tính khó, lấy trình độ của cô không có khả năng không làm được.
"Vậy cuối cùng chọn cái gì thế." Minh Dư lại không buông tha anh: "Anh đọc đáp án cho em nghe, muốn từ đơn nguyên văn."
Thịnh Minh Hoài kéo bài thi của cô sang, ha người dựa rất gần: "Cái thứ nhất là make, cái thứ hai là love."
"Xoá tiếng Trung lặp lại lần nữa."
Tim Thịnh Minh Hoài đập rất nhanh, cô nhìn nốt ruồi trên đuôi mắt của anh chằm chằm, không thuận theo không buông tha, tay chậm rãi sờ xuống dưới: "Make love, là như vậy sao."
"Thịnh Minh Hoài, có phải anh muốn nói với em, make love? Anh nói đúng thì tính là dỗ được em."
…
Tiếng cô nói chuyện của cô không lớn không nhỏ, người ở gần bọn họ đều có thể nghe thấy được, nếu trong quầy bán quà vặt có người để tâm, còn có thể nhìn thấy tay cô sờ trên bụng anh.
"Anh trai, lỗ tai anh hồng quá."
Ngay khi tiếp tục đi xuống, chỉ một giây, cô nhanh chóng thu tay lại.
"Lấy coca nhé, em muốn ướp lạnh."
Bọn họ đứng trước tủ đông, phía sau còn có rất nhiều người, dưới sự thúc giục động tác của bọn họ nhanh hơn.
Khẩu vị bị người câu đến không lớn không nhỏ, tâm ngứa khó nhịn, Thịnh Minh Hoài chịu đựng xúc động ấn cô vào trong lồng ngực, giơ tay cầm chai coca cho cô.
Sắc mặt của Minh Dư lúc nhìn anh đi tính tiền cũng không phải quá tốt, nén cười, lại bị anh liếc mắt một cái: "Em chờ."
-
Tính tình của Đại thiếu gia lớn.
Mấy ngày liên tiếp, Minh Dư gửi tin nhắn trên WeChat hỏi anh có muốn mua coca không, Thịnh Minh Hoài cũng không trả lời, chỉ đưa cho cô một lon coca mỗi ngày theo thường lệ.
Cuối cùng, Minh Dư dứt khoát hỏi thẳng: [Anh trai, làm không.] Anh không xem điện thoại.
Quân huấn không có thời gian chơi, cho nên đa số người đều đơn giản không mang theo, Thịnh Minh Hoài phỏng chứng cũng không mang theo.
Khi quân huấn, huấn luyện viên không kêu giải tán, mọi người đều ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ.
Minh Dư phỏng chừng là con của trời, tất cả mọi người bị bóng cây ngăn trở, chỉ có góc của cô bị ánh mặt trời chiếu vào.
Cô vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy ba bốn nam sinh sóng vai đi đến từ lối vào sân thể dục, Thịnh Minh Hoài bị kẹp ở bên trong, trong tay cầm một chai đồ uống, vừa đi vừa nghe bọn họ nói đùa.
Tươi cười tản mạn, khi liếc mắt lại đây giống như mang theo luồng điện, tê tê dại dại điện vào trong lòng cô một chút.
"Con của trời à, em gái." Một nam sinh bên cạnh Thịnh Minh Hoài trêu chọc: "Em chính là người bị ánh sáng lựa chọn đi."
Ngày đó Minh Dư gọi Thịnh Minh Hoài đi, rất nhiều người trên sân thể dục đều thấy được, những người bên cạnh anh thì càng không cần phải nói, mỗi người đều duỗi dài cổ, muốn nhìn yêu tinh có thể gọi Thịnh Minh Hoài ra ngoài một chút.
Nhưng rất đáng tiếc, Thịnh Minh Hoài không giới thiệu, thậm chí đến xem cũng không cho xem.
Chỉ có Chúc Ngộ An ở trong cái thoáng nhìn kinh hồng kia nhớ kỹ bộ dáng của cô, trắng trắng, mặt trứng ngỗng, không tính là xinh đẹp đến mức kinh diễm
nhưng rất thuần, diện mạo nhìn rất thoải mái. Mà số đo quần áo ngụy trang quân huấn không hợp thân cũng không che được dáng người của cô.
Thật sự giống như yêu tinh.
"Đúng vậy anh ạ, mặt trời thật chói, em đã sắp nóng đến chết rồi." Đôi tay Minh Dư chống ở phía sau, khuôn mặt trắng nõn bị phơi đến đỏ bừng.
Từ trước đến nay cô đều là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, khi miệng toàn nói phét, chủ nhiệm giáo dục đều không quản được cô.
Một tiếng anh này kêu đến mức Chúc Ngộ An tâm hoa nộ phóng, vừa định đến đứng chắn mặt trời cho cô thì thấy sắc mặt của Thịnh Minh Hoài hơi trầm xuống.
"Gọi ai đấy?" Anh rũ mắt, cảm xúc trong đáy mắt không tốt. Minh Dư cười hì hì ngẩng đầu: “Kêu anh đó, anh trai.”
Chúc Ngộ An cười ở bên cạnh, nói anh keo kiệt, coca trong tay Thịnh Minh Hoài chưa cho, vẫn là Minh Dư gọi hai tiếng anh trai mới được đưa.
Chất lỏng được ướp lạnh trượt vào yết hầu, vô cùng giải khát.
Thịnh Minh Hoài đứng đó không đi, mấy người Chúc Ngộ An tự nhiên không động đậy, mấy nam sinh che ở đó, ánh nắng đều yếu đi rất nhiều.
Tuyến phong cảnh này rất nhanh làm cho mọi người xôn xao không nhỏ, ngay cả da mặt của Minh Dư dày như vậy cũng cảm thấy ngượng ngùng. Thời gian nghỉ ngơi sắp kết thúc, huấn luyện viên mở miệng đuổi người đi, bọn họ cũng không thể tiếp tục đứng đó.
"Ai, WeChat em gửi anh đã đọc chưa."
Trước khi đi, Minh Dư duỗi tay túm ống quần của anh. Chân nam sinh rất dài, cô ngồi ở dưới, ngẩng mặt nhỏ nhìn anh. Loại góc độ này nhìn xuống dễ dàng làm người toát ra hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Hầu kết của Thịnh Minh Hoài lăn lộn hai cái, sau khi đưa đồ uống cho cô, chính mình cũng bắt đầu cảm thấy khát nước: "Chưa."
Thật ra anh không cần xem, cũng biết cô gửi cái gì. Nội dung tin nhắn mấy ngày nay cô gửi dường như là nhất trí, đơn giản chính là mua coca, hoặc là càng lộ liễu hơn chút.
Minh Dư bĩu môi, nhỏ giọng nói câu không thú vị.
Căn nhà Minh Thành Huệ kia vốn dĩ cô muốn đi ở, nhưng một tháng quân huấn này ở túc xá càng tiện hơn, cô liền không đi.
Còn về Thịnh Minh Hoài, lịch sử trò chuyện một tháng này đều là Minh Dư gửi đơn phương, anh căn bản không trả lời.
Dưới loại tình huống này, cô bây giờ tùy tiện gửi một icon Thịnh Minh Hoài đều có khả năng cho rằng cô muốn ngủ anh.
Cho nên sau khi kết thúc quân huấn, Minh Dư cũng không hỏi anh, tự mình đến chung cư thu dọn phòng.
Sau khi nhập mật mã, cửa đã bày ra hai đôi dép bông, Minh Dư cảm thấy có chút không thích hợp.
Căn nhà có ba phòng một sảnh, diện tích không lớn, nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, đồ trang trí trong nhà đều đã làm tốt, thậm chí tủ lạnh đều nhét đầy thức ăn.
Nguyên liệu nấu ăn tươi mới, trái cây, cùng với đồ uống và rượu. Trên bàn còn đặt một lọ hoa tươi, ngửi rất thơm, không giống giả.
Sau khi cô buông ba lô, lập tức đi về phía phòng ngủ, đi ngang qua phòng tắm nghe thấy có tiếng nước, vừa vặn bên trong có người mở cửa đi ra.
"Thịnh Minh Hoài?" Minh Dư có chút nghĩ không ra: "Sao anh lại đến đây."
Anh nhấc chân đi ra ngoài, tóc đen ướt dầm dề dán trên da đầu, còn chưa lau, cái trán lộ ra càng thể hiện ngũ quan lập thể.
Quân huấn một tháng, làn da trắng lạnh của anh dường như không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, cơ bắp thoạt như càng thêm tinh tráng.
"A." Anh buộc một cái khăn tắm, thần sắc tự nhiên mà nhìn thoáng qua cô: "Trở về tắm rửa một cái."
Nói xong, anh đi về phòng ngủ.
"Mấy thứ bên ngoài đều là anh mua sao?" Cô đi theo sau, vốn dĩ cô cũng muốn vào xem phòng ngủ.
Anh hỏi: "Em chỉ thứ gì."
“Dép lê, còn có hoa ở trên bàn, đồ vật trong tủ lạnh.”
Cô đứng trước tủ quần áo, muốn nhìn xem nữ sĩ Minh có chuẩn bị quần áo giúp cô hay không.
Minh Dư từ nhỏ đến lớn đều mặc váy, váy dài, váy ngắn, váy hai dây, dường như đều có đủ loại kiểu dáng. Chân cô rất dài, vừa thon vừa trắng, cho nên váy ngắn chiếm phần lớn.
Lúc này mặc chính là váy dài thuần sắc, chỉ che đến căn đùi, vừa lúc lộ ra đôi chân thon dài.
Mở tủ quần áo ra, nhưng lại trống không.
"Tìm cái gì." Người phía sau đã mặc xong quần áo, nhìn cô đứng trước tủ quần áo, lập tức lại đi qua.
Minh Dư thở dài: "Tìm quần áo, em định cuối tuần dọn đến đây ở, nhưng không nghĩ đến mẹ em không chuẩn bị cho em."
“Anh có.”
“Hửm?”
Minh Dư quay đầu lại, bỗng nhiên đụng vào trong lồng ngực của anh. Không biết Thịnh Minh Hoài đi đến gần như vậy từ lúc nào, bóng dáng cao lớn gắn vào trước mặt, vừa ngẩng đầu, đã gửi được hơi thở nồng đậm trên người anh.
Hương sữa tắm thật sạch sẽ, dính hormone của nam sinh, cỗ nhiệt khí hợp lại đây đã trở nên vô cùng dụ hoặc.
Trong tay Thịnh Minh Hoài câu lấy một cái váy lụa hơi mỏng, xoa căn đùi của cô, ren mềm mại chạm nhẹ vuốt ve làn da, làm cô rùng mình.
Minh Dư run lên một chút, hai chân dường như đứng không vững, anh rất nhanh đỡ lấy eo cô, thậm chí dùng chân cứng cỏi hữu lực kẹp cô ở giữa.
Tình yêu bằng lòng làm người ta trở thành tù nhân.
Bị anh bao lấy, cô bị nhốt trong không gian hẹp hòi, hô hấp trở nên không quá thông thuận.
Cô không quá dám ngước mắt, cảm quan khác đã bị phóng đại. Chỉ biết anh cúi đầu, cỗ nhiệt khí kia cũng gần, từng đợt nhè nhẹ quấn quanh đến đây, dường như muốn chui vào ốc nhĩ của cô.
“Anh có chuẩn bị, em có mặc không, hửm?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");