(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Buổi tối, Minh Dư gọi điện thoại cho Thịnh Minh Hoài.
Hoạt động nghiệp dư của Đại thiếu gia nhà họ Thịnh phong phú, buổi tối luôn phải xem hai bộ phim mới đi ngủ, giờ này anh chắc đã dùng xong bữa tối sau đó đến phòng xem phim.
Nhưng gọi hai cuộc điện thoại qua, anh cũng không nhận. Được lắm, thật là đủ kiên cường.
Minh Dư vứt điện thoại đi ngủ, đầu chìm sâu trong gối. Sau đó lại đến Thanh Hải chơi hai ngày, trằn trọc qua mấy nơi, không chơi nổi nữa mới mang vali quay về.
Khi đến thành phố S, đã là đêm khuya.
Mọi thanh âm buổi tối đều im lặng, cô nhẹ nhàng chân tay về nhà, vali hành lý ném ở phòng khách. Đang định lén lút lên lầu về phòng, đã bị bóng người đứng ở bậc thang doạ nhảy dựng.
"Bên ngoài chơi vui không?" Thịnh Minh Hoài mặc áo ngủ đứng trước mặt cô. "Anh làm em sợ muốn chết!"
Minh Dư vỗ nhẹ bộ ngực, nhìn anh chậm rãi đi xuống bậc thang, cách mình càng ngày càng gần. Anh vừa tắm rửa xong, hương sữa tắm trên người rất nồng,
Minh Du cười hì hì dán lên, ôm lấy eo anh: "Anh nhớ em sao? Biết hôm nay em về, cố ý đứng ở đây nghênh đón em?"
Anh làm gì biết hôm nay cô sẽ về.
Vốn dĩ chỉ muốn xuống lầu uống nước, lại không nghĩ đến bị cô ôm lấy. Thân thể mềm mại dán lên, suýt thì anh không đứng vững, một tay đỡ lấy eo của cô, ôm người lên phía trên.
"Em ngã bây giờ." Anh nói.
“Em không sợ, có anh ở đây mà.”
Minh Dư thò lại gần, muốn hôn, lại bị bàn tay anh đè đầu lại, tiếng nói lười biếng: "Dơ muốn chết, cách xa anh ra chút."
Cô mới từ Quý Châu trở về, ngồi máy bay mấy tiếng. Thời tiết nóng, trên đường chuyển hành trình bôn ba ra mồ hôi, Minh Dư cúi đầu nghe, không có mùi lạ, những có tác dụng tâm lý cũng cảm thấy mình dơ.
Cô còn cọ lên người Thịnh Minh Hoài: "Không sao, em là cục cưng thúi của anh, muốn dơ thì dơ cùng nhau. Thịnh Minh Hoài, đã lâu không gặp, em rất nhớ
anh, anh có nhớ em không?"
Thịnh Minh Hoài sợ cô ngã xuống: "Còn không trở về phòng?" "Không bật đèn, em không nhìn thấy, anh ôm em đi."
Thịnh Minh Hoài chỉ ôm cô đến cửa cầu thang, Minh Dư lại túm người vào trong. Chờ đến khi anh phản ứng lại, người đã bị đẩy về phía vách tường với khí thế ngất trời.
"Anh trai, anh có phải quá mệt nhọc hay không, phản ứng này không đủ nhanh nha." Cô còn cười.
Nhón chân hôn anh, ngại không với đến còn muốn dẫm lên mu bàn chân của anh, tay anh thuận thế đỡ eo cô lên.
Thịnh Minh Hoài thường xuyên nghi ngờ cô rốt cuộc có phải làm từ nước hay không, thịt trên người làm sao có thể mềm như vậy, mềm như nước.
Khi môi răng giao triền, nói không rõ ai càng quá mức hơn. Trong không khí vô cớ bị người khác thêm lửa, độ ấm trên người chợt cất cao theo.
Nụ hôn của cô rất gấp gáp, kỹ thuật lại tinh tiến rất nhiều, biết câu lộng như thế nào anh sẽ càng hưng phấn, giữa răng tràn ra tiếng rên rỉ càng là thuốc kích thích tình ái.
Anh bóp eo cô, muốn kéo ra, cuối cùng lại dán chặt hơn. "Ưm…" Anh hừ nhẹ.
Cô được như ý nguyện mà hôn được anh, đầu lưỡi câu ra chỉ bạc, dính ở khoé môi giống như yêu tinh.
“Thịnh Minh Hoài, anh rất nhớ em.”
Rõ ràng anh không trả lời, cô lại đưa ra kết luận như vậy. Thịnh Minh Hoài phủ nhận: “Anh không có…”
"Không có sao?" Vẻ mặt Minh Dư cười xấu xa, vặn mông cọ cọ: "Không đúng thì làm sao nó lại hưng phấn như vậy."
Chỉ mới hôn nhau, anh đã có phản ứng rồi.
Không uống được nước, một nụ hôn kiểu Pháp nếm được nước bọt thơm ngọt trong miệng cô, nhưng anh lại càng khát.
Một đoàn lửa trong cơ thể bị đốt rất mạnh.
Không phải giận cô đi mấy hôm, mà khi nhìn thấy cô trở về, vui vẻ lớn hơn phẫn nộ, gấp không chờ nổi mà ôm cô vào trong ngực.
Buộc chặt, lại buộc chặt, muốn hợp hai làm một.
Minh Dư rất vừa lòng với phản ứng này của anh. Tiểu biệt thắng tân hôn, rời đi mấy ngày, quả nhiên anh rất dễ dàng khuất phục.
Biết rõ anh đã cương cứng, cô lại không gấp như lúc vừa rồi, mà ôm lấy cổ anh hỏi: "Muộn như vậy chưa ngủ anh định làm gì."
Cô không nói trước cho anh việc mình sẽ về, một câu vừa rồi chỉ là vui đùa. “Uống nước.” Anh hơi cứng, như là khó chịu đến cực điểm.
Nghẹn mấy ngày, thật sự không quá thoải mái. Đuôi mắt đè nặng cảm xúc nồng đậm, thấp giọng thúc giục cô đi ra ngoài.
"Không cần, không phải anh trai muốn uống nước sao." Cô câu lấy cổ anh, dùng gương mặt thanh thuần nói lời yêu mị: "Chỗ em có, anh có muốn uống hay không?"
Ực.
Trong bóng đêm rơi xuống một tiếng nuốt nước miếng.
Phần lớn nhất kiến chung tình đều là thấy sắc nảy lòng tham. Minh Dư với Thịnh Minh Hoài chính là như vậy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đã không rời được tầm mắt.
Khí chất và diện mạo hotboy của Nhất Trung của thành phố đều đứng đầu.
Người khác đều cảm thấy Thịnh Minh Hoài thuộc về loại người có cảm giác vừa đểu vừa đẹp, bởi vì thoạt nhìn quá lạnh quá ngầu, không dễ theo đuổi.
Nhưng Minh Dư cảm thấy anh rất gợi cảm, gợi cảm từ trong ra ngoài, đặc biệt là khi nuốt nước miếng, lúc hầu kết hoạt động run rẩy nổi lên.
Cô ngửa đầu ngậm lấy viên hầu kết kia của anh: "Anh trai, làm không?"
Ngoài cửa có tiếng vang rất nhỏ, nhưng khi Thịnh Minh Hoài đẩy cô vào phòng tắm đã bị bao phủ.
Người bị hôn đến mức mơ mơ màng màng.
Anh chế trụ cánh tay lộn xộn của cô, đè trên cửa phòng tắm. Đuôi mắt nhếch lên, ánh mắt lãnh đạm mang theo một khí chất không dễ lừa gạt.
Cô lại còn đang cười, vì vậy anh cúi đầu, cắn cô giống như trước đó, phun ra hơi thở làm nóng cổ cô: "Trở về là bởi vì nhớ anh, hay là muốn ngủ với anh?"
Vấn đề rõ ràng như vậy.
Minh Dư e thẹn mà nói: “Ai da, đây không phải đều giống nhau sao.” Sắc mặt của Thịnh Minh Hoài lại trầm xuống.
Khi vòi hoa sen tưới ra nước, Minh Dư đã ngốc luôn. Quần áo trên người ướt đẫm, anh đóng cửa phòng tắm lại, nói với cô: "Nghĩ kỹ rồi hắng ra."
?
??????
-
Trước khi Minh Dư trở về, anh hẹn với Quách Gia Dịch chơi bóng một lần. Thường xuyên chơi bóng đều là mấy người kia, nhưng ngày đó lại gặp được Trần Diên Húc.
Quan hệ của hai lớp vẫn luôn khá tốt.
Thịnh Minh Hoài và Trần Diên Húc đều là học sinh được các giáo viên treo trên miệng, so sánh lẫn nhau, nhưng lại luôn là Thịnh Minh Hoài hơn một chút.
Ngay cả các bạn học đều thường so sánh hai người bọn họ.
Thành tích học tập của Thịnh Minh Hoài rất tốt, luôn đứng đầu niên cấp, Trần Diên Húc là lão nhị vạn năm.
Luận thành tích và bề ngoài, thật ra anh ta đều không so được với Thịnh Minh Hoài, nhưng anh ta có sở trường nghệ thuật đặc biệt, lại không giữ khoảng cách, phân rõ giới hạn với nữ sinh như Thịnh Minh Hoài, cho nên rất được nữ sinh hoan nghênh.
Quách Gia Dịch thường nói: "Nếu là cậu muốn làm người, thu bộ dáng chó kia của cậu lại, nói không chừng nhân khí ở trước mặt nữ sinh có thể đè được cậu ta đấy."
Thịnh Minh Hoài phần lớn là chơi với nam sinh, dụng ý của những nữ sinh tiếp cận anh quá rõ ràng, anh không làm được chuyện muốn từ chối lại mập mờ này, nên dứt khoát treo mặt lạnh xa cách.
Lúc ấy anh còn mắng Quách Gia Dịch có bệnh. Anh sao phải tức giận, cũng không muốn tranh thứ này với Trần Diên Húc.
Cho đến khi Minh Dư chuyển đến.
Cho đến khi Minh Dư nói muốn theo đuổi anh.
Thịnh Minh biết khi đó Trần Diên Húc thân thiết với cô, thường xuyên dùng danh nghĩa lớp trưởng chăm sóc bạn học mới để giúp cô, đưa cô đi làm quen với vườn trường, giảng đề và hỗ trợ ôn tập cho cô.
Sau một tháng, cô thấy được anh ở trên sân bóng, thường xuyên quan tâm chăm sóc chỗ ngồi kia.
Lúc ấy còn có bạn học nói đùa, nói Thịnh Minh Hoài thật giỏi, chỉ dựa vào một khuôn mặt đã đào góc tường của Trần Diên Húc.
Loại lời nói này nghe vào rất khó chịu.
Đừng nói Minh Dư và Trần Diên Húc không có gì, cho dù Trần Diên Húc có ý tưởng nhưng anh ta không theo đuổi. Nam nữ độc thân cũng không cần phải nói lời khó nghe như đào góc tường.
Nếu ngày đó ở trên sân bóng, Trần Diên Húc không nói câu: "Nếu không phải cậu, Minh Dư vốn dĩ thuộc về tôi." Căn bản Thịnh Minh Hoài lười phản ứng lại anh ta.
Trần Diên Húc còn nói: "Một tháng khai giảng kia đều là tôi ở cạnh cô ấy, nếu không phải ngày đó cô ấy dỗi tôi, cô ấy căn bản sẽ không đi xem bóng."
Cùng ngày không chơi được cầu, người thật sự đã đánh nhau.
Trong khoảng thời gian này, hoả khí của Thịnh Minh Hoài rất nặng, anh còn đâm về phía họng súng.
Đến Quách Gia Dịch ở phía sau cũng ngốc luôn.
Phải biết rằng Thịnh Minh Hoài là hơi ngầu, nhưng các nam sinh đều thích chơi cùng anh, không mang thù, làm chuyện gì cũng đáng tin cậy, ngày thường nơi đùa châm chọc đều không thấy anh tức giận.
Đánh người như vậy vẫn là lần đầu.
Khi đến tiệm thua mua thuốc trầy da, Quách Gia Dịch không nhịn được hỏi một câu: "Cậu còn định tiếp tục với Minh Dư? Tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng trên danh nghĩa, đây mẹ nó chính là loạn luân."
Thịnh Minh Hoài tâm phiền ý loạn.
Người ngồi trên bậc thang, khoé môi lạnh như băng mà banh thẳng, mặt trầy da anh cũng không muốn quản.
Mấy ngày nay anh suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng nói ra chỉ có một câu. "Thật sự không được, quay về tớ sẽ đoạn tuyệt quan hệ bố con của Lão Thịnh."
…
Minh Dư tắm rửa thật lâu, có lẽ cũng không quá lâu, chỉ là anh xuống lầu uống nước rồi lại đi lên, đầu óc rất loạn, nghĩ nhiều thứ, thời gian cũng trôi qua rất lâu.
Nhưng quay về phòng, khi nhìn thấy bóng dáng mờ ảo chiếu trên kính phòng tắm, trong đầu vẫn nghĩ đến cô.
Mở cửa, Minh Dư vậy mà còn ướt thân ngồi ở kia. “…”
“…”
Bốn mắt nhìn nhau vài giây.
Biểu cảm của Minh Dư từ bức người thay đổi thành ấm ức: "Anh còn dám trở về."
“… Đây là phòng anh.” Anh nói.
"Giúp em tắm rửa." Cô mở hai tay ra: "Không tắm rửa cho em thì em không ra ngoài, anh ngủ cũng bất an…"
Lời nói còn chưa nói xong, anh đã túm cô lên. Một nụ hôn cường thế thuận thế áp xuống.
Người yêu cũng được, anh em cũng được, là cô trêu chọc anh trước, nếu cô không đi, anh cũng sẽ không buông tay.
Thịnh Minh Hoài nâng nâng cái ót của cô, tiến công càng thêm cường thế: "Cho nên là muốn sao?"
Anh cảm nhận được sự đáp lại của cô.
Váy mỏng ướt đẫm kề sát thân thể, đường cong nhìn không sót thứ gì. Khi bị đè trên đường, phía sau lưng đột nhiên lạnh run một trận, trước ngực lại là một mảnh lửa nóng.
Tay anh sờ lên theo tuyến eo, ngón tay linh hoạt cởi bỏ áo ngực vướng bận, vừa hôn vừa kéo khoá của váy ra, lột sạch thân trên. Nâng nhũ đoàn no đủ trước ngực lên, năm ngón tay buộc chặt, bóp đến mức da đầu cô tê dại.
“Hửm?” Hắn hỏi.
Nhưng mà trả lời anh chính là một tiếng rên rỉ, sắc mặt Minh Dư ửng hồng. “Ưm hừ…”
Sự tiến công mãnh liệt không kịp phòng ngừa đột nhiên này làm trái tim cô kinh hoàng, cảm giác ấm áp tê dại bên tai làm cô ngửa ra sau, đầu chống vách tường, nộn nhũ đã nắm ở trong tay anh lại còn đập vào lòng bàn tay anh. Núm v* bị ấn xuống xoa nắn, nhận được sự trấn an lớn hơn nữa.
Khi dòng điện chạy qua làn da, dẫn đến giữa chân đều đang phát run, cô dường như sướng đến khóc.
Ngón chân và thần kinh đều cuốn: "A… Thật thoải mái…"
Cô khóc lóc cọ hông nóng bỏng của anh: “… Thịnh Minh Hoài.”
Tiếng la nũng nịu của thiếu nữ tràn ngập dụ dỗ, khát vọng cầu xin người khác thao lộng viết trong ánh mắt.
Thịnh Minh Hoài lại không nóng nảy nhập bộ, chỉ hỏi: “Trả lời vấn đề vừa rồi anh hỏi đi.”
Sau khi cô mặc váy trắng ướt đẫm giống như không có tác dụng, thịt hồng nhạt lộ ra, hai tay của anh nhéo núm v* của cô, bị đùa bỡn đến thẳng tắp, chiếu ra màu đỏ thẫm mê người. Màu lông khu vực tam giác phía dưới như ẩn như hiện.
Thịnh Minh Hoài không chút để ý mà khiêu khích hai viên anh đào hồng kia, một bên dùng dương v*t đĩnh kiều đi đâm hoa tâm của cô: "Trở về là bởi vì muốn gặp anh, hay là muốn ngủ với anh?"
Cách quần lót, vật cứng lửa nóng đang đỉnh lộng vừa lúc chọc đến âm đế của cô, kích thích đến mức cô nghẹn yết hầu lại nói không nên lời.
Dưới mấy phen trêu đùa, cửa huy*t của cô đã ướt đẫm, thanh dịch nhão dính từ giữa chân chảy ra.
Minh Dư nhìn thấy bộ dáng này của Thịnh Minh Hoài, tự nhiên cảm thấy d*m dật.
Ngũ quan của anh vốn dĩ đã đẹp, anh đĩnh đẹp trai, tóc đen môi đỏ, làn da trắng đến kỳ cục.
Bây giờ bị nước làm ướt nhẹp, đôi mắt đều mạo hơi ẩm, nhưng nhìn ánh mắt của cô, rất giống như muốn bị người nướng.
Minh Dư nói đúng sự thật nói: “Đều… Đều có…”
Eo cô bị câu lấy, dương v*t thẳng tắp để đến mức giữa chân cô tê dại, tay anh vòng qua eo, bắt lấy thịt mông co dãn vô cùng kia. Giống như xoa cục bột, bàn tay to dùng sức xoa bóp.
Cô kéo âm cuối ừ một tiếng: "Muốn gặp anh, cũng… ưm hừ… cũng muốn… ngủ với anh…"
"Anh trai, em thật thoải mái, a… anh thật biết niết…"
Cô rất ít khi thể hiện cảm nhận của chính mình như vậy. Lúc này cô rên rỉ thành tiếng, mềm dính đáng yêu như mèo con.
Minh Dư mở to mắt, gương mặt phiếm hồng thở dốc nghiễm nhiên đã lâm vào tình triều, lại không cam lòng yếu thế hỏi: "... Vậy còn anh? Là muốn gặp em hay muốn chơi em?"
“Em sẽ biết thôi.”
Bốn chữ đơn giản, lại làm da đầu cô nổ tung. Thịnh Minh Hoài rưới vòi hoa sen xuống.
Thật sự cái gì anh cũng biết, giống như một tay già đời linh hoạt.
Cô nháy nháy mắt, trên người đã bị lột sạch, anh xoa xoa sữa tắm sờ eo lưng của cô, sau đó vòng đến trước ngực, ôm lấy cô ở phía sau: "Đừng nhúc nhích, giúp em tắm rửa."
"Cục cưng, ngực em thật mềm." Anh dán ở trên lưng, nụ hôn mềm nhẹ dừng ở sau cổ, động tác trên tay cũng nhẹ nhàng theo, lại làm người ta càng khó chống đỡ.
Cô nâng mông, khó chịu đến mức hừ ra tiếng, anh lại dùng tay chụp: "Chờ một chút, đừng nóng vội."
"Đỡ cho tốt, tách chân ra." Anh quay người lại, để mặt cô về hướng mình: "Nên rửa phía dưới…"
Khi nói lời này, khuôn mặt thanh tuấn cũng không có biểu cảm dư thừa, chỉ là khi ánh mắt quét đến phía dưới, bỗng chỗng chuyển ám giống châm dục hoả u lãnh.
Sau đó đốm lửa này đã đốt đến mảnh đất mẫn cảm nơi riêng tư của cô.
Môi mỏng của cô vừa mềm vừa lạnh, nhưng đầu lưỡi vươn ra lại rất nóng, mạnh mẽ hữu lực, cuốn lấy hoa huy*t của cô đều run lên.
Thịt mềm trong ngoài đều bị anh liếm sạch, huy*t mềm tung bay, d*m thủy trộn cùng nước chảy ra từ vòi hoa sen vào trong miệng anh, theo động tác mút vào mà nuốt xuống.
Cô sướng đến mức cao trào vài lần.
…
Khi cô còn chưa đi ra khỏi dư vị cao trào, người đã được ôm đến phòng ngủ.
Đỉnh đầu đột nhiên có một ánh đèn cam u ám, Minh Dư bảo vệ ngực mình theo bản năng, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ.
“Không phải muốn nhìn anh sao? Bây giờ sợ cái gì.”
Anh đặt người ngã xuống giường, bắt lấy mắt cá chân túm người dưới thân mình, hai ray chống ở nách tai cô, ánh mắt dính đến trước ngực cô: "Vừa rồi đã nhìn thấy hết rồi."
Lọt vào trong tầm mắt chính là mắt đen dính đầy ý cười của anh, dục hoả ở đuôi mắt dường như không có nửa điểm dấu hiệu biến mất, nhìn dưới thân cô một lát, càng ngày càng nóng bừng bừng.
Cô liếc xuống theo đoàn lửa kia, áo tắm dài trên người anh cũng chưa cởi, chỉ là bị nước của vòi hoa sen làm ướt nhẹp, kề sát trên cơ bụng, phác hoạ ra hoa văn làm huyết mạch của người ta phun trào.
Lều trại dưới nửa thân phát ra tín hiệu nguy hiểm, theo tầm mắt của anh đi xuống, bỗng nhiên rung động, đỉnh quần lót làm quy đ*u tròn trịa kiều đến càng to.
"Tự mình lấy ra hay là anh đến?"
Anh không vui mừng nhưng cô biết, một khi anh chủ động, cô đã không có chút sức lực chống cự nào.
Minh Dư mở to đôi mắt ướt dầm dề. “Cho nên là chơi anh sao?”
“Thịnh Minh Hoài, anh là cầm thú sao?”
Cô lên án từng tiếng. Dư vị sau khi sướng, khẽ nhếch cái miệng nhỏ như cá mắc cạn, hít từng ngụm oxi một.
"Em biết anh nhớ em, nhưng anh không nói, em sẽ dỗi. Anh phải nói nhớ em, mới có thể chơi em."
Cô túm đai lưng áo tắm dài của anh, thật ra cổ áo đã sớm hỗn độn, lộ ra ngực gầy nhưng rắn chắc.
Màu da của anh hơi trắng, hoa văn cơ bắp rất đẹp, mỗi một chỗ trên người đều tản ra khí chất thiếu niên bồng bột tinh thần phấn chấn.
Nhấc chân, ngón chân trắng nõn đạp vào thứ nóng bỏng giữa háng, cô nghe được tiếng rên rỉ thoải mái.
"Mấy ngày nay không để ý đến em, có làm chuyện xấu ở bên ngoài hay không? Đừng gạt em, anh em bên cạnh anh đều là nhãn tuyến của em."
Thịnh Minh Hoài nói không có, nhưng cô không tin, anh đè chân lộn xộn của cô xuống, phần hông căng đầy nhiệt khí: "Có ở bên ngoài làm chuyện xấu hay không, không cảm nhận được sao?"
Anh cười nhẹ: "Những thứ đó đều là để lại cho em."
"Thật sao? Em muốn thử một lần mới biết được có phải đang gạt em hay không."
Cô rất dễ dỗ, nhưng nếu không dỗ được, cách chơi người cũng nhiều. Ngày thường ở bên ngoài anh đã biết rõ, chỉ là lúc làm thật, cô rất ít chiếm thượng phong như vậy.
Chân bộ mát xa ở dưới háng anh, dương v*t gắng gượng lại căng lên hơn phân, quy đ*u mượt mà đang kích thích chọc ra từ trong khe quần, phần đầu cực độ sắc tình dán ở bụng phun ra thanh dịch.
Minh Dư mở to hai mắt nhìn, không nhịn được sợ hãi mà nuốt nước miếng.
Đã cứng hơn nửa tiếng, Thịnh Minh Hoài cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, nắm chân cô kẹp ở trên eo mình, bụng dưới hướng lên trên đỉnh đầu. Quần lót kéo xuống, dương v*t hoàn toàn được phóng ra để trên hoa huy*t mềm nát của cô.
“Ưm”
“A…”
Khi ở phòng tắm, âm huy*t sớm bị khuếch trương rất mềm, khe thịt cất giấu cái miệng nhỏ đỏ bừng còn đang mở ra, phun ra d*m dịch mê người. Khi quy đ*u chọc lên, đã hãm đi một nửa, tê tê dại dại kẹp vào, như nuốt như phun.
“Quá… Quá lớn…”
Cô chen chân vào muốn đá anh, hai tay bắt lấy khăn trải giường, mị nhãn như tơ đáng thương càng làm người muốn hung hăng ức hiếp cô.
Thịnh Minh Hoài thuận thế cúi đầu ngậm lấy núm v* run rẩy của cô. Người còn uốn gối quỳ ở mép giường, hơi thở thô suyễn ướt nóng nghiễm nhiên động tình, vùi đầu ở trước ngực cô luật động, tay đã nhanh nhẹn mà cởi áo tắm dài trên người ra.
Cửa huy*t toát ra d*m thủy không ngừng tưới trên quy đ*u, mã mắt bị kích thích đến mấp máy, phần hông đỉnh đầu, côn th*t thật lớn lại rơi vào trong một chút.
Cô đã sắp khóc ra tới: "... Đau quá, hu hu hu, Thịnh Minh Hoài anh nhẹ một chút."
Phần đầu côn th*t bị kẹt ở cửa huy*t, cô đau đến mức co rút không ngừng, thịt mềm bên trong vẫn luôn đẩy nó ra ngoài.
Quá lớn, cô không nuốt vào được.
Sự khó chịu của Thịnh Minh Hoài không thể ít hơn cô, chịu đựng xúc động hung hăng thao lộng cô, đành phải rút phần đầu ra, ma sát ở dưới khe thịt: "Em sắp làm anh điên rồi."
Sau khi rời đi, huy*t nhỏ đáng thương lại cố ý vô tình mà mút quy đ*u của anh vào, anh tức giận đến mức dùng dương v*t đánh cửa huy*t không thành thật kia của cô. Lại dùng sức đỉnh đầu, hung hăng chọc vào âm đế của khe thịt.
“A… Thịnh Minh Hoài… Chậm, chậm một chút…”
Kích thích vài cái bên ngoài cơ thể này, làm cô sướng đến mức ngón chân cô căng thẳng. Khăn trải giường bị cô nắm thành một mảnh.
Thịnh Minh Hoài cúi đầu, nhìn thấy người mình yêu dưới thân khó giữ mình cắn môi rên rỉ, đôi mắt đều đang nóng lên.
Côn th*t dưới háng để ở hoa huy*t chảy nước của cô.
Quy đ*u của anh lớn lên rất d*m dật, viên đầu viên não, nhìn hàm hậu nhưng rất to, trên thân lại triền đầy gân xanh.
Rất hung dữ.
Đáy lòng Minh Dư run lên, nhìn đến mức đôi mắt đăm đăm, đã sợ hãi lại chờ mong, muốn biết bị nó xuyên vào là tư vị gì.
Thịnh Minh Hoài nâng mông cô lên, làm cô nhìn rõ ràng hơn, khi phần đầu cực lớn cọ qua khe thịt, lại phun ra dịch ra trước ma sát âm huy*t của cô. Như là muốn ma sát nước bọt của anh vào thân thể của anh.
"Muốn anh đi vào không?"
Anh còn uốn gối quỳ gối ở mép giường, bắt lấy mông cô đỉnh lộng, côn th*t ma sát làm khe hoa nở ra, nhưng lại không đi vào.
Thật ra cô đã không đau đến thế, thậm chí thèm đến mức ăn nó vào.
Giữa chân ngứa đến mức muốn để anh nhanh cắm vào.
Cô nghĩ như vậy, cũng nói ra như vậy: "... Anh đừng cọ nữa, em rất ngứa, mau tiến vào."
Thịnh Minh Hoài cười, không trêu đùa cô nữa. Côn th*t để ở cửa huy*t, vừa cọ vừa cắm mà hạ eo xuống, cuối cùng chen vào một cái đầu.
“Giúp anh cởi ra.” Quần lót của anh còn chưa cởi, chỉ cởi đến bắp đùi. Lúc này bảo cô làm cái gì cũng sẽ đồng ý.
Cô vẫn luôn muốn tận tay cởi quần anh ra, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội. Nhưng giữa chân còn đang chôn đồ vật của anh.
Huy*t nhỏ hàm chứa một cái đầu, bộ dáng đáng thương vô cùng, vừa động, cô lại ngậm càng chặt hơn. Cửa huy*t co rút lại mang đến khoái cảm suýt chút nữa lại làm cô ngã xuống.
Cố tình Thịnh Minh Hoài còn ác liệt xoa eo cô, cười đến vô cùng gợi cảm: "Lên đi."
"Em không dậy được!"
Minh Dư xấu hổ đến mặt đỏ, kẹp côn th*t của anh động cũng không được, không động cũng không được. Cô có thể cảm nhận được huy*t thịt vẫn đang mút quy đ*u của anh, nuốt nước bọt mà mã mắt nhổ ra.
Huy*t nhỏ kia vừa ướt vừa trơn, chỉ là một phần đầu, đã hút đến cả người tê dại.
Thịnh Minh Hoài chịu đựng sự xúc động bắn t*nh, kiên nhẫn mà dỗ cô: "Ngồi dậy đi."
"Cục cưng, cởi ra cho anh, cởi ra anh mới dễ cắm vào."
Anh lôi kéo tay cô đi đến phần hông của anh, câu lấy cái quần lót kia cởi xuống dưới. Nhưng mà khi cô muốn ngồi dậy, Thịnh Minh Hoài lại ôm eo cô đâm vào, dương v*t không kịp phòng ngừa đột nhiên đâm vào nửa căn.
“A… Đau…” Minh Dư cắn anh: “Hu hu hu anh gạt em, đau chết mất.”
Tự Thịnh Minh Hoài cởi quần lót kia ra, ngậm lấy lỗ tai của cô: "Không có cách nào, chỉ có thể để đến lần sau."
"Cục cưng, em chặt quá, thịt bên trong cắn anh thật thoải mái." Hơi thở ướt nóng phả vào bên tai, anh dùng đầu lưỡi liếm cô, hôn từng chút từng chút trên cổ: "Thả lỏng một chút, kẹp anh đến mức cũng hơi đau."
“Hu hu hu anh xứng đáng.”
Côn th*t còn đang chọc vào bên trong, vừa cọ nhục bích khuếch trương, vừa nhẹ nhàng luật động, định cắm nửa căn bên ngoài vào bên trong.
“Ừm, anh xứng đáng.”
Thịnh Minh Hoài dỗ cô, lòng bàn tay lau nước mắt trên khoé mắt của cô, lại hôn đôi mắt và cánh môi cô: "Anh chậm một chút, nhẹ một chút, được không?"
Huy*t của cô thật chặt, mặc dù anh chơi ở phòng tắm rất lâu, cũng làm cô thoải mái vài lần. Nhưng lần đầu tiếp nhận dị vật, vẫn khó có thể đi vào.
Anh đã rất kiên nhẫn, báo cho mình từng lần từng lần, đừng làm hư cô, làm đau cô. Nhưng cô giống như nước vậy, sướng cũng khóc, đau một chút cũng khóc.
Nước phía dưới cũng nhiều như vậy, cuồn cuộn không ngừng mà xô đến đây, cùng thịt mềm ẩm ướt dính dính bên trong quấn lấy dương v*t của anh, vừa hút vừa cắn.
"Cục cưng, em đừng dùng sức hút anh như vậy." Anh thở gấp, có chút tự giễu: "Cứ hút xuống như vậy, anh còn chưa đi vào đã bị em kẹp bắn."
Đồ vật của anh quá cường thế, cứng như sắt.
Đã sớm nghe nói nam cao trung sinh là kim cương, nhưng cô chưa nghĩ đến anh sẽ cứng như vậy, còn rất thô, giống như núi băng gặp lửa, nóng đến mức nước của cô chảy ròng.
Minh Dư chậm rãi thả lỏng dưới nụ hôn của anh, đau đớn qua đi, thay thế chính là cảm giác tê dại kỳ dị.
Âm đ*o dường như trở thành hàng vạn con kiến, đang gặm cô, cắn cô, muốn côn th*t này của cô giúp cô ngắn ngứa.
"Không cho anh bắn." Minh Dư lắc mông, hạ thế bắt đầu đón ý nói hùa với động tác của anh. Đâm sâu một cái, cây côn th*t kia vậy mà bị cô nuốt vào trong.
“A… sâu quá.”
Nói không rõ là thoải mái hơn hay là đau hơn, Minh Dư ôm vai dày rộng của anh, nhão nhão dính dính làm nũng: "Thịnh Minh Hoài, anh động chút đi."
Sau khi anh vùi vào trong, sợ làm đau cô, chỉ nhợt nhạt cọ dọc theo nhục bích, hướng vào trong từng tấc.
Những miếng thịt mềm cuốn lấy dương v*t của anh thật chặt, cảm giác dòng điện từ xương chạy đến da đầu. Anh dùng sức mà nâng eo cô, không nói một lời mà vùi đầu ăn vú của cô, ngậm đầu v* vừa liếm vừa hút, khi khó kìm lòng nổi, hung hăng cắn mấy cái.
Phảng phất chỉ có loại thô bạo này mới có thể giảm bớt cái loại tê mỏi khoái cảm nguyên thủy khi anh tiến vào lần đầu và dục vọng hung hăng đâm chọc của anh.
“A… Đau quá… Thật thoải mái…” Cô đã nói năng lộn xộn.
Cô ngồi quỳ trên đùi anh, căn cự vật kia chọc thẳng vào âm huy*t của cô như vậy, phảng phất đã để ở cửa cung.
Thịnh Minh Hoài áp đảo người một lần nữa, lót một cái gối dưới eo cô, chế trụ đôi tay trảo bừa của cô, mười ngón giao nhau, đè ở đỉnh đầu.
"Muốn anh động như thế nào?" Anh rút ra một chút, lại nhợt nhạt cắm vào. Huy*t thịt bị nhét đầy, môi nhỏ của âm h/ộ bị vạch ra hai sườn, tung bay theo động tác chọc vào rút ra.
Động tác huy*t nhỏ nuốt côn th*t vào làm anh đỏ mắt nóng tai: "Là nhanh một chút, hay là chậm một chút."
Bên tai toàn là tiếng rên rỉ của cô, Thịnh Minh Hoài chưa bao giờ cảm thấy một người chỉ kêu là có thể làm anh bắn t*nh.
“Chậm… Chậm một chút… A…” “Như vậy còn chậm một chút?”
Dương v*t của nam sinh vẫn luôn đâm vào trong, lúc nhanh lúc chậm như là cố tình làm cô cảm nhận sự bất đồng của hai loại tốc độ: "Em rõ ràng thích nhanh một chút, vừa rồi vẫn luôn kẹp anh."
Kỹ thuật trên giường của Thịnh Minh Hoài coi như ưu tú. Mặc kệ là loại nào, cô cũng có thể cảm nhận được khoái cảm che trời lấp đất kia, không có nửa phần làm đau cô.
Huy*t thịt không chịu nổi, bỗng nhiên co rút lại, tưới ra càng nhiều d*m thủy trên dương v*t của anh.
“Từ bỏ… Hu hu hu… Từ bỏ…” Cô đã lên cao trào, dư vị còn chưa tan đi đã bị đâm đến càng hung hăng hơn.
“Từ bỏ? Từ bỏ còn cắn chặt đến như vậy."
Lực eo của anh kinh người, động tác thao lộng dần dần nhanh hơn, không chỉ càng ngày càng sâu, còn muốn va chạm trái phải, mãnh liệt va chạm làm cô muốn trốn về phía sau, lại bị anh dùng sức túm về.
Thịnh Minh Hoài trêu chọc: "Em muốn đâm lên tủ đầu giường sao?"
Anh cúi người, chặt chẽ ôm lấy cô, giống như khoá cứng một con mồi thì sẽ không thả ra. Dương v*t thô to chôn ở trong thân thể của cô, còn đang phóng to hơn, nhét đến mức tràn đầy trong cô, côn th*t thổi mạnh mềm thịt ở đường đi ra ra vào vào, bọt nước bị đâm đến rất vang.
Cả mũi đều là hương tình dục, mùi sữa tắm trên người hai người quấn lấy nhau nhiễm mùi hương của cơ thể, lên men ở trong phòng.
Vừa ẩm vừa dính, buồn đến mức không thở nổi.
Minh Dư dường như là khóc lóc kêu anh: "A… anh chậm, chậm một chút… Thịnh Minh Hoài… quá nhanh… a…"
“A… A a a… đừng, như vậy… Quá nhanh…”
Tất cả các cảm quan đều được mở ra, khoái cảm được phóng đại, khuếch trương vô hạn.
Huy*t thịt bị anh đấu đá lung tung thao lộng, nhũ đoàn cũng bị anh dùng sức xoa nắn, nụ hôn ướt át lưu luyến trên cổ, sau đó lấp kín môi cô: "Em rên bé thôi, mẹ em đã quay về rồi."
?
Ôi vãi?
Thần kinh Minh Dư căng thẳng, không thể tin mà trừng lớn mắt nhìn anh.
Tuy hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, nhưng không dám đảm bảo người trên lầu có thể nghe thấy hay không.
Nữ sĩ Minh Thành Huệ từ trước đến nay đều ngủ muộn, mà ngủ rất thính. "Mẹ em đã về? Sao anh không nói cho em biết!" Cô gầm nhẹ.
Khi vừa trở về, cô cũng không nhận ra, nhưng anh lại không nói một chữ nào. Tên khốn nạn này! Đồ chó!
Tiếng rên rỉ phát ra đều bị anh ăn vào trong miệng, nhục dục được thoả mãn, thân mình cô đều mềm thành nước. Tiếng vang dương v*t chạm vào lại càng thêm rõ ràng.
Đáy mắt Thịnh Minh Hoài hiện lên một ý cười xấu xa: "Không có cách nào, em quá sốt ruột, chưa kịp nói cho em."
"Không phải thích gọi anh là anh trai sao? Bây giờ kêu một tiếng."
Minh Dư hu hu hu kêu, lỗ chân lông trên người đều sướng đến mức nở ra, mồ hôi đầm đìa.
Nơi riêng tư bị anh điên cuồng đâm chọc, động tác càng lúc càng nhanh, cô dường như không chịu nổi, chỉ có thể xin tha: "Anh, anh trai… Chậm một chút… Từ bỏ…"
Côn th*t lửa bóng cọ xát điểm mẫn cảm của cô liên tục, để ở sâu bên trong. Cô thọc vào rút ra đâm cô, tinh hoàn chụp đánh trên huy*t thịt non mềm của cô kêu bạch bạch, chất lỏng chảy ra một giường.
"Nhìn anh." Anh bẻ mặt cô nhìn thẳng mình, góc độ này cũng vừa lúc thấy dương v*t của anh ra vào trong cơ thể của cô: "Biết ai đang làm em bây giờ không?"
“Là… Là anh.” “Tên.”
“A… A… Là… Thịnh, Thịnh Minh Hoài.”
Hiển nhiên, khi cô kêu tên anh đã thay đổi tình huống. Huy*t thịt vốn dĩ bị đâm đến mức không có sức lực chống cự đột nhiên thắt chặt, kẹp đến mức anh suýt thì bắn ra.
Tiếng thở dốc của Thịnh Minh Hoài không ngừng tăng lên, nụ hôn không có kết cấu rơi xuống từng cái một, động tác trên tay cũng không dịu dàng.
Muốn véo cô, xoa cô, hung hăng mà thao lộng cô.
Khoái cảm nhanh như thủy truyền từ đầu bao phủ đến đây, Minh Dư kẹp chặt eo không ngừng kích thích của anh, trợn tròn mắt kêu: "Đừng, đừng mà… A…"
Anh biết cô muốn nói gì. Nhưng căn bản sức tự chủ của anh không đủ, gân xanh trên trán rõ ràng, mồ hôi trên đầu ròng ròng chảy xuống hõm vai của cô.
"Cục cưng, anh ra ở bên trong được không? Anh sắp không nhịn được rồi." Lần đầu tiên kiên trì lâu như vậy, đã là cực hạn của anh.
Quy đ*u đánh vào trên thịt mềm trong huy*t, tiếng rên rỉ của cô đứt quãng, chỉ có thể hừ nhẹ ngầm đồng ý.
Dương v*t vốn chuẩn bị rút ra ở một lần đâm sâu cuối cùng, khi chọc trên thịt mềm ở cửa cổ tử xung, mã mắt nhảy ra một trận khoái cảm tê dại, anh dường như tước vũ khí đầu hàng trong một giây.
Tinh d*ch đặc sệt bắn ra từng làn từng làn, phun trong đường đi nhỏ hẹp, nóng đến mức cửa tử cung của cô co chặt. Khoái cảm thoán động giống như dòng điện, Minh Dư cong eo, khóc nức nở run rẩy trong lồng ngực của anh.
Đại não trống rỗng, như là bị người vứt bỏ trên mặt biển chìm nổi, cho đến khi một bàn tay to vớt cô vào lòng.
"Anh ở trong cơ thể em…" thân hình bóng bỏng ướt át bao vây lấy cô, mang đến cảm giác an toàn lớn lao.
“Thịnh Minh Hoài…”
Làn sóng cao trào không ngừng, cô kêu tên anh từng lần từng lần, anh cũng đáp lại từng câu.
Anh cúi đầu hôn xuống dưới, làm cô run rẩy dưới thân.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");