"Cộc... Cộc... Cộc... "
Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Du cựa mình tỉnh dậy cô rất ghét vì bị đánh thức bất ngờ. Cô bực bội ra mở cửa, thành tam ca của cô đang đứng đợi trên tay còn cầm sủi cảo và sữa tươi có lẽ mới mua bữa sáng cho cô. Hạ Du dựa vào tường, nhìn Hạng Vũ lẩm bẩm:
"Tam ca à, ca biết bây giờ mới là sáng sớm không? "
Hạng Vũ mỉm cười, giơ túi sủi cảo và sữa tươi lên nói với cô:
"Anh mang bữa sáng đến cho em. Không lẽ em chê sao? Vậy anh đi về nhé. "
Hạ Dụ kéo Hạng Vũ vào trong phòng, cô lải nhải:
"Đã mang đồ đến anh còn không cho em ăn? Từ bao giờ Hạng Vũ lại ác độc thế? Anh biết rõ với em, ăn là trên hết mà. "
Cô kéo Hạng Vũ vào phòng, rồi đi vào làm vệ sinh cá nhân một cách rất thoải mái. Cô cũng không quá câu nệ với họ, Hạng Vũ nhìn phòng của Hạ Du anh khẽ lắc đầu nghĩ:
"Con bé này, bừa bộn quá. "
Giày hôm qua cô đi, thả lung tung trên sàn nhà chăn đệm thì lung tung chưa xếp lại. Hạng Vũ đặt sủi cảo và sữa xuống bàn, anh bắt đầu dọn lại phòng giúp cô cũng có thể đây là một thói quen từ lúc bắt đầu quen cô. Hạ Du từ nhà vệ sinh bước ra, cô cũng quen với cảnh này chỉ nhàn nhã ngồi trên ghế mở hộp sủi cảo và sữa tươi ra. Hạng Vũ dọn xong ngồi cạnh cô, anh cứ nhìn cô Hạ Du đành phải ngước lên nhìn anh:
" Tam ca anh vẫn còn giận em sao? "
Hạng Vũ lừ mắt với cô:
"Hừ vẫn còn nhớ đến ca có giận em hay không sao? Lúc đòi đi hùng hổ lắm mà. "
Hạ Du giả mếu máo:
"Tam ca ơi, em xin lỗi. Đừng giận em, do em bốc đồng mà. Anh tha lỗi cho em. "
Hạng Vũ vỗ đầu cô:
"Ngốc quá anh giận em làm gì, anh có chuyện muốn nói với em. "
Nghe thế Hạ Du nghiêm túc lại:
"Hạ Đồng lại yêu cầu gì sao? "
Hạng Vũ mỉm cười đầy tán thưởng:
"Không hổ là con gái Hạ Lương, suy đoán rất nhanh. Chính xác là Hạ Đồng, yêu cầu anh giết em với một cái giá rất trên trời."
Hạ Du cười đầy mỉa mai:
"Mạng của Hạ Du đây mà chỉ đáng vài đồng bạc sao? "
Hạng Vũ cười, tỏ ra thần bí nói:
"Anh có cách này, em xem có được không. "
Hạ Du tò mò:
"Gì đó anh? "
Hạng Vũ thì thầm vào tai cô:
"Em cứ như trước, anh sẽ nhận lời ông ta. Giả vờ rằng em đã chết, sau đó để em ra nước ngoài một thời gian. Sau khi em đủ lông đủ cánh quay lại, đòi lại toàn bộ những gì đáng ra thuộc về em. "
Hạ Du trầm ngâm suy nghĩ:
"Nếu bây giờ mình có thể lấy lại những gì thuộc về mình, liệu mình có tìm lại được anh ấy không? "
Nhìn Hạ Du trầm ngâm, Hạng Vũ biết cô lại nghĩ đến ai anh nhẹ giọng:
"Tiểu Du à, cũng mười mấy năm rồi em chưa quên được cậu ta? "
Hạ Du lắc đầu:
"Chuyện gì em cũng có thể, nhưng riêng chuyện đó em không làm được. "
Hạng Vũ nhíu mày:
"Tại sao không thể? Có gì là không thể? "
Hạ Du không nói gì nữa, cô không muốn tiếp tục vấn đề này. Ăn xong cô đứng lên thay đồ, nhìn Hạng Vũ:
"Đi mua sắm với em chứ? "
Hạng Vũ buồn cười nhìn cô:
"Sao không bảo là, có đi làm osin của em không? Sao em không rủ nhị ca hai đại ca hoặc tứ đệ ý. "
Hạ Du liếc anh:
"Nhị ca và đại ca đã ra nước ngoài sáng nay, tứ ca thì đi làm. Làm gì còn ai mà anh bảo em rủ họ. Anh có đi không? "
Hạng Vũ nhún vai:
"Hạ tiểu thư đã lên tiếng, thì hạ thần không thể cãi. "
Hạ Du gật đầu, cô đeo cặp kính đen lên mắt quay lại hất mặt với Hạng Vũ:
"Let go. "
Đi một vòng quay trung tâm thương mại, Hạ Du dừng lại trước một bộ váy dạ hội màu đen trễ vai dài ngang gối dưới eo cuốn bằng vải voan bồng bềnh nhìn rất đẹp. Hạng Vũ thấy cô cứ nhìn cái bộ váy đó, liền trêu cô:
"Thích thì cứ mua thôi em. "
Hạ Du cười nhạt nhìn Hạng Vũ:
"Không phải trêu em, em đã thích em sẽ mua. "
Rồi cô bước vào trong cửa hàng, vừa chạm vào bộ váy thì có một giọng nói từ sau vang lên:
"Bộ váy này là tôi đã chọn trước rồi, phiền cô để lại cho tôi. "
Hạ Du không buông tay, liếc nhìn cô gái đó có nhiều nét hao hao giống cô. Nếu nhìn từ xa thì sẽ thấy là rất giống cô, nhưng cô nhận ra cô gái đó không giống cô mấy.
Hạ Du nhàn nhạt nhìn cô ta, xong cô quay sang hỏi cô nhân viên đang khó xử đứng đó:
"Cô ta có đặt bộ váy này rồi? "
Cô nhân viên đó nhìn cô gái kia đang ra hiệu cho mình, run rẩy lên tiếng:
"Dạ cô ấy có đặt trước rồi. "
Nghe xong câu đó, Hạ Du lên tiếng:
"Quản lý đâu? Tôi muốn gặp quản lý. "
Cô nhân viên đó run rẩy không ngừng, một phụ nữ hơn 40 tuổi đi ra cung kính:
"Chào quý khách, tôi là quản lý của cửa hàng. Cô đây có gì không hài lòng? "
Hạ Du gật đầu:
"Không phải không hài lòng, mà là rất không hài lòng luôn. "
Quản lý cửa hàng hỏi:
"Có gì cô cứ nói ạ. "
Hạ Du chỉ thẳng vào cô nhân viên kia:
"Là cô ta, không trung thực rõ ràng cái váy dạ hội này còn nguyên đây chưa ai đặt. Mà cô ta dám nói là có người đã đặt. "
Quản lý cửa hàng cung kính:
"Tôi đã biết, tôi sẽ xử lý. Để bù đắp lỗi của cửa hàng, chúng tôi xin gửi tặng cô cái váy đó và thẻ VIP của cửa hàng. "
Hạ Du đưa ngón tay trỏ lên khẽ lắc:
"Thẻ VIP thì tôi xin nhận, nhưng váy... "
Cô ngừng lại quay sang nhìn cô gái kia, nói tiếp:
"Tặng lại cô. Chắc cô cũng thích nó lắm nên mới dùng cách này để dành lấy. Chi bằng tôi tặng lại cho cô là xong. "
Rồi cô lại nói với quản lý:
"Cô có thể chuyển thẻ đến nhà tôi được chứ? Giờ tôi có việc không thể đợi. "
Quản lý cửa hàng gật đầu:
"Tất nhiên là được, cô cứ để địa chỉ lại lát sẽ có nhân viên đưa đến cho cô. "
Hạ Du gật đầu, quay lại nói với Hạng Vũ:
"Ghi địa chỉ nhà anh. "
Hạng Vũ không nói gì, anh gật đầu đưa địa chỉ cho quản lý rồi đi theo cô ra ngoài.
Để lại gương mặt sợ hãi của cô nhân viên và tức giận của cô gái kia.
Hạng Vũ cười:
"Lời nói đầy sức sát thương của em vẫn không giảm. "
Hạ Du nhún vai:
"Em không định dành chi, như mà do nhìn cô ta không thuận mắt nên chỉnh tí. "
Hạng Vũ đăm chiêu nói:
"Em không sợ cô ta giống em thế sẽ gây hại cho em? "
Hạ Du khinh bỉ anh:
"Nếu thân thuộc với em, thì sẽ nhận ra em và cô ta không giống nhau. Đừng bảo anh không nhận ra. "
Hạng Vũ liếc cô:
"Em nghĩ anh ngu thế sao? "
Hạ Du gật gù:
"Anh rất ngu. "
Bất chợt một tiếng gầm gừ sau lưng cô:
"Hạ Du em thích chết? "
Hạ Du không khách khí đáp lại:
"Không nhé, em đang yêu đời. "
Cứ thế suốt đường đi, cả hai cứ vui đùa với nhau.
Từ đằng xa, một thân hình cao lớn đang nhìn cô tay anh ta cầm điếu thuốc lẩm bẩm:
"Nhìn thật giống, hay đúng là cô ấy? "
Rồi anh ta gọi điện cho một người:
"Alo, Hy. "
"... "
"Điều tra cho tôi một người. "
"... "
"Người con gái hôm nay đi với Hạng Vũ. "
"... "
"Cứ điều tra đi, xong tôi nói cho. Nhớ rõ ràng nhé, từ bé đến giờ. "
"... "
"Được tôi đợi tin cậu. "
"... "
"Tạm biệt! "
Gọi điện xong anh dập điếu thuốc đi. Ra xe thì thấy có người ngồi trong xe, anh ta vẫn bình thường ngồi vào trong xe. Vừa ngồi vào thì một thân hình lao vào anh ta, nũng nịu:
"Anh hôm nay có người bắt nạt em. "
Anh ta lãnh đạm:
"Ngồi thẳng dậy, nhớ những gì chúng ta giao kết. "
Cô ta bĩu môi, ngồi lại. Đúng cả hai giao kết khi cần sẽ như tình nhân còn lại không được xen vào cuộc sống của nhau. Nhưng cô không chịu, cô muốn mình được bước vào cuộc sống của anh. Nhưng khó quá. Xe lăn bánh, hai người trong xe mỗi người một suy nghĩ khác nhau. Không khí trong xe im lặng đến đáng sợ, không ai nói gì với nhau.
~còn tiếp ~