Sau một ngày bận rộn mọi người đóng cửa hàng và đã ra về, trong cửa hàng chỉ còn Hạ Du ở lại để quyết toán sổ sách và nguyên liệu cho ngày mai. Hạ Du đang dọn dẹp đằng trước để đi ra sau xem nguyên liệu cho ngày mai thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, cô nghĩ là khách liền lên tiếng:
- Xin lỗi quý khách, cửa hàng đã đóng cửa. Xin quay lại ngày mai.
- Tôi tới gặp em.
Nghe tiếng nói Hạ Du ngước lên nhìn, người tới là Minh Luân. Hạ Du nhíu mày:
- Anh Luân tới tìm tôi có việc gì không?
Minh Luân đứng nhìn cô nhàn nhạt lên tiếng:
- Không nỡ mời tôi vào quán ngồi sao?
Hạ Du đứng lại, nhìn Minh Luân đưa tay chỉ cái bàn gần cửa sổ nói:
- Anh Luân đã tới thì xin mời ngồi, tôi vào lấy nước mời anh.
Minh Luân không khách khí ngồi xuống, nói:
- Có thể cho tôi thêm một phần bánh ngọt không?
Hạ Du đi ra tủ bánh nhìn 1 chút, lấy bánh tiramisu Xoài cuối cùng trong tủ bánh mang ra cho Minh Luân. Hạ Du kéo ghế ra ngồi đối diện Minh Luân nhìn anh ta, Minh Luân cũng từ tốn ngồi ăn bánh uông trà. Hạ Du cũng không lên tiếng nhàn nhã ngồi lật sách xem. Minh Luân ăn xong vẫn không lên tiếng chỉ nhìn thẳng Hạ Du, cô thấy thế gập sách lại lên tiếng:
- Anh Luân không phải đến đây chỉ để ăn bánh thôi à? Ăn xong rồi thì xin mời về cho tôi còn nhiều việc phải làm lắm.
Lúc này Minh Luân mới lên tiếng:
- Em nhận lời La Thiên làm cố vấn thực phẩm cho Thiên Hạ?
Hạ Du ngồi thẳng nhìn Minh Luân:
- Chuyện đó phải hỏi La tổng của công ty anh chứ? Sao lại hỏi tôi.
Minh Luân nhấp một ngụm nước:
- Tôi biết đó là em, em từ chối lời làm cố vấn của La Thiên đi. Tôi tìm cho em việc khác tốt hơn.
Hạ Du đứng lên thu dọn đồ trên bàn:
- Tôi đi làm vì tôi thích, không cần anh Luân quan tâm tới. Anh chỉ cần giữ đúng lời hứa năm đó của chúng ta là được. Còn bây giờ ăn xong rồi thì xin mời anh đi về cho tôi còn có việc phải làm.
Minh Luân nhíu mày nói:
- Em nhất định phải đối đầu với tôi?
Hạ Du cũng không yếu thế nhìn thẳng Minh Luân hỏi:
- Đã bao giờ chúng ta đứng cùng hướng? Từ ngày đó thì chúng ta xác định là đối đầu với nhau rồi. Giờ thì phiền anh đi về cho, tôi không có dư thời gian cho anh.
Minh Luân vẫn bất động đứng đó, nhìn Hạ Du thật sâu. Sau đó để lại 1 tờ danh thiếp và nói:
- Có chuyện gì cứ tới tìm tôi, lời tôi nói năm đó vẫn không thay đổi.
Hạ Du đưa lại tờ danh thiếp nói:
- Cảm ơn anh Luân quan tâm, nhưng tôi nói rồi tôi không cần sự giúp đỡ của anh. Những vấn đề này năm đó chúng ta đã nói rõ ràng nói, tôi không muốn nói lại vấn đề đó.
Không đợi Minh Luân trả lời Hạ Du trực tiếp quay người đi vào bên trong, Minh Luân cứ đứng đó nhìn theo hướng Hạ Du rời đi. Minh Luân biết năm đó để lại ấn tượng rất không tốt về anh trong lòng Hạ Du, nhưng Minh Luân không thể làm khác năm đó không làm như thế chưa chắc gì bọn họ đã bình an trôi qua. Bao nhiêu năm nay Minh Luân chưa hề ân hận vì năm đó đã làm như thế, anh thấy mừng vì anh đã có thể làm gì đó. Thôi cứ để Hạ Du và mọi người nghĩ sai về anh, anh sẽ trong bóng tối âm thầm bảo vệ Hạ Du cũng được. Hôm nay Minh Luân tới để khuyên Hạ Du đừng làm cố vấn cho Thiên Hạ vì Minh Luân biết mấy lão già kia sẽ không bỏ qua cho Hạ Du, dù La Thiên có bảo vệ cô cỡ nào cũng sẽ không tránh được bất trắc. Nhưng cả La Thiên và Hạ Du đều không nghe lời khuyên của anh, thôi Minh Luân anh sẽ tự có cách bảo vệ 2 người đó vậy.
Lúc sau, Hạ Du đã xong việc và chuẩn bị ra về thì không thấy Minh Luân đâu. Cô biết anh đi từ lúc nào vì cửa có gắn chuông gió, chỉ cần đẩy nhẹ sẽ vang tiếng kêu. Hạ Du thật sự không muốn gặp Minh Luân nên mới yêu cầu La Thiên đừng tiết lộ danh tính, thế mà vẫn bị phát hiện. Hạng Vũ mà biết chắc anh ấy sẽ làm ầm lên mất, ai trong thành phố này cũng biết Hạng Vũ cực ghét Minh Luân. Hai người họ như nước với lửa gặp nhau ở đâu sẽ cãi nhau ở đó thật là đau đầu, Hạ Du đóng cửa quán xong đi bộ ngược lại về nhà. May là nhà cô cách không xa cửa hàng thời gian còn sớm nên cô đi bộ về xem như luyện tập sức khỏe luôn, Hạ Du không hề hay biết có 1 chiếc xe đi đằng sau cô từ lúc cô ra khỏi cửa hàng. Hạ Du về đến nhà liền tắm rửa thay đồ, ngày nào cũng bận rộn và tất bật từ sáng tới tối. Nhưng Hạ Du vẫn rất vui vì công việc mọi thứ đều ổn, Hạ Du nhìn lên bức ảnh để trên bàn. Trong bức ảnh là 1 nhà 4 người, người phụ nữ xinh đẹp thì bế 1 đứa bé gái tầm 4 tuổi, còn người đàn ông trung niên thì nắm tay đứa bé 7 tuổi. Cả nhà nhìn vào ống kính và cười rất tươi, Hạ Du nhìn tấm ảnh đó mỉm cười:
- Ba, mẹ, chị hai hiện tại con đang rất hạnh phúc. Mọi người ở trên trường phù hộ cho con nhé.
Bên dưới khu nhà cạnh gốc cây có 1 chiếc xe ô tô đứng dưới tán cây, bên cạnh xe có 1 thân ảnh đang đứng đó nhìn lên căn phòng vừa tắt điện. Tay người đó cầm một điếu thuốc nhả nhẹ ra 1 làn khói, ánh mắt anh ta trầm ngâm như có điều suy nghĩ. Một lúc lâu sau chiếc xe từ từ rời đi.
~ Còn tiếp ~