Em Có Phải Người Năm Đó?

Chương 12: Nhớ mãi không quên




Uyển Vân đang ngồi dưới phòng khách, bà không ngủ được nên ngồi đọc ít sách về y học. La Thiên con trai của bà, vì lúc trước làm việc quá sức nên dẫn đến mệt mỏi và từ bé thằng nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh. Tuy bác sĩ đã nói nếu không có gì kích động tới La Thiên thì sẽ không sao, nếu mấy năm trước không xảy ra sự việc kia thì có lẽ bà cũng quên mất con trai bà bị bệnh tim. Sau sự việc đó, gia đình bà phải đưa La Thiên ra nước ngoài chữa bệnh. Từ sau khi La Thiên tái phát bệnh tim, bà Uyển Vân đã bắt đầu đọc sách về y học cách chăm người bị bệnh tim và những vấn đề xung quanh.

Sau khi đọc tài liệu, La Thiên đi xuống nhà uống nước. Thấy mẹ mình còn đang ngồi đọc sách anh liền đi tới, đặt lên bàn sách của mẹ một cốc nước ấm:

- Mẹ còn chưa ngủ sao? Muộn rồi đó.

Uyển Vân bỏ quyển sách trên tay, lấy ly nước ấm trên bàn. Nói:

- Mẹ chỉ đọc tí thôi. Con chưa ngủ sao?

La Thiên ngồi xuống đối diện bà, mỉm cười:

- Con vừa đọc tài liệu xong, chuẩn bị ngủ đây.

Uyển Vân gấp sách lại, nắm tay con trai nói:

- Con phải chú ý sức khỏe, đừng có làm việc quá sức nghe chưa. Con còn chưa khỏi bệnh đâu.

La Thiên gật đầu:

- Con biết rồi, mẹ yên tâm con biết giữ sức khỏe của mình. Mẹ cũng phải giữ sức khỏe đó.

Uyển Vân gật đầu, bà với tay lấy một cái hộp nhỏ trên mặt tủ sách đưa cho La Thiên:

- Cho con, hôm nay chủ tiệm bánh thuê quán của nhà mình khai trương. Cô bé ấy cho mẹ một phần bánh. Ngon lắm, nên mẹ để dành cho con. Mai con có thể ăn sáng với nó.

La Thiên mỉm cười nhận lấy hộp bánh, nói:

- Dạ, con cảm ơn mẹ. Mai mẹ cứ ngủ thêm, không phải lo bữa sáng cho con đâu.

Uyển Vân mỉm cười nói:

- Ừ, mai mẹ không dậy sớm. Hôm nay mẹ đi lại nhiều hơi mệt, con đi ngủ sớm đi.

Uyển Vân nghe lời con trai, đi lên phòng mình. Chỉ còn 1 mình La Thiên ngồi lại bên bàn sách đăm chiêu suy nghĩ.

Một lúc sau La Thiên cũng đi lên phòng, trước khi lên cậu cũng không quên cầm túi bánh lên phòng. Anh muốn thưởng thức bánh này trước khi ngủ, đọc tài liệu cả buổi tối anh cũng hơi đói. Mà bánh thì không nên để qua đêm.

Tại một quán bar lớn nhất thành phố, Minh Luân đang ngồi trên quầy bar ở giữa quán. Tay lắc lư ly whisky, hôm nay trôi qua với anh ta không quá may mắn. Sáng thì không lấy được hợp đồng, tối lại bị từ chối người con gái đó từ chối gặp mặt. Hôm nay tâm trạng Minh Luân thực sự rất tệ, mọi người xung quanh không ai dám lại gần anh ta. Tô Sương đến nơi thì anh ta đã ngà ngà say, Tô Sương đi tới lay người anh ta:

- Anh Luân, sao anh lại say như thế này. Anh đừng uống nữa, mai anh còn phải đi công tác đó.

Minh Luân nhìn thấy Tô Sương liền nhíu mày:

- Ai kêu cô tới đây?

Tô Sương lấy ly rượu trong tay Minh Luân, nói:

- Quản lý quầy bar thấy anh say quá, nên gọi em tới đưa anh về. Đi về thôi, dì đang chờ anh.

Minh Luân gạt tay Tô Sương ra nói:

- Cô tránh ra, cô về nói với bà ta không phải giả nhân giả nghĩa. Bà ý chỉ muốn danh con trai trưởng của tôi thôi, đừng tưởng tôi không biết bà ta nghĩ gì.

Nói xong Minh Luân bất tỉnh nhân sự nằm dài ra bàn ở quầy bar, Tô Sương đau lòng nhìn anh ta như thế. Cô biết từ lúc La Thiên trở lại, Minh Luân đã rất vất vả để tìm khách hàng. Anh suốt ngày bị so sánh với La Thiên, cả 2 đều là anh em họ của nhau. Nhưng chưa lúc nào người lớn trong nhà không so sánh 2 người với nhau, trong mắt người lớn Minh Luân luôn ở sau La Thiên. Từ nhỏ La Thiên đã nổi bật về mọi mặt, nếu không phải mấy năm trước xảy ra chuyện La Thiên buộc phải đi ra nước ngoài điều trị thì giờ chắc Thiên Hà như mặt trời ban trưa ngang ngửa Lôi Thúc của Thượng Hy, Tiêu Lâm của Tiêu Phong và Lục Thị của Lục Tử Dạ.

Nhờ nhân viên đưa Minh Luân đi ra xe taxi đợi sẵn ở cửa, Tô Sương đưa Minh Luân về căn hộ của anh ở gần công ty. Vì bây giờ muộn rồi nếu đưa về nhà, dì sẽ chửi Minh Luân mất. Minh Luân say rướt nằm dài trên ghế sau của taxi. Tài xế chạy rất nhanh vào tới nơi, nhờ có bác tài xế giúp nên Tô Sương mới có thể đưa Minh Luân lên phòng ngủ. Sau khi bác tài xế nhận tiền và rời đi, Tô Sương đi chuẩn bị cho Minh Luân 1 cốc chanh muối để lát uống. Chuẩn bị xong xuôi Tô Sương đi lên tầng vào phòng của Minh Luân đang nằm, Tô Sương ngồi bên mép giường nhìn Minh Luân đang ngủ. Cô đã thích anh ta từ năm 15 tuổi, lần đó bố của Tô Sương dẫn cô sang nhà Minh Luân để bàn chuyện làm ăn. Trong lúc người lớn bàn chuyện làm ăn thì Tô Sương ra ngoài sân chơi, Minh Luân cũng đang ở đó. Lúc đó anh vừa tròn 18 tuổi chuẩn bị thi ĐH, Minh Luân ngồi trên xích đu trắng trong vườn đọc sách. Ánh nắng chiếu sượt qua gương mặt anh, khiến Tô Sương thực sự bị thu hút bởi vẻ đẹp đó. Nhưng vì nhút nhát nên Tô Sương không dám lại gần cô chỉ có thể đứng ở xa và nhìn anh, cô cứ đứng ở đó cho tới khi bố trở ra và dẫn cô trở về. Sau ngày hôm đó, bố hay ghé nhà của Minh Luân hơn và cũng hay dẫn cô theo. Số lần cô gặp Minh Luân ngày 1 nhiều, mọi chuyện rất bình thường cho tới khi Minh Luân hỏi cô:

- Cô thích tôi sao? Ngày nào tới cô cũng đứng nhìn tôi.

Tô Sương run run nói:

- Xin lỗi, em không cố ý

Minh Luân lắc đầu:

- Thôi bỏ đi.

Từ sau hôm đó, Minh Luân hay bâng quơ nói chuyện với cô, cứ như thế cho tới 1 ngày cách đây 3 năm trước. Cũng chính là ngày La Thiên đi nước ngoài chữa bệnh, Minh Luân hỏi cô có muốn ở bên cạnh anh không? Tô Sương vội vàng chấp nhận ngay, dù cô biết trong lòng Minh Luân có người khác. 3 năm bên cạnh Minh Luân, chưa bao giờ anh từ chối cô chuyện gì. Kể cả đôi lúc cô có ngang ngược như thế nào thì Minh Luân đều nhắm mắt cho qua, trong mắt mọi người thì đây là Minh Luân nuông chiều cô. Chỉ có cô biết được là anh không hề quan tâm gì tới mình, anh chỉ quan tâm khuôn mặt cô. Vì cô có nét giống giống người đó.

Đang suy nghĩ liên miên thì Minh Luân trên giường trở mình lẩm bẩm gì đó, Tô Sương nghe thấy chữ " Miên ". Cô mỉm cười chua chát trên mặt là nước mắt.

~ còn tiếp ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.