Em Có Phải Người Năm Đó?

Chương 10: Làm quen người tốt




Sau khi rời khỏi đám cưới, Lãng Nhu đưa Hạ Du tới tiệm bánh của cô, ngày mai bắt đầu khai trương nên cô muốn ghé sang để xem chuẩn bị mọi thứ. Vì có việc nên Lãng Nhu đi trước, Hạ Du ở lại quán một mình, cô muốn tự tay chỉnh sửa lại decor của quán.

Sau một buổi sửa sang lại cuối cùng cũng xong, nhìn quán đã được sửa sang xong. Hạ Du hít một hơi thật sau nói:

- Bắt đầu một hành trình mới thôi nào. Cố gắng lên tôi ơi.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Du cứ nghĩ là khách tới cô không quay lại mà lên tiếng:

- Xin lỗi quý khách, mai quán khứ mới được mở cửa ạ. Hẹn ngày mai gặp lại quý khách.

- Tôi có thể ngồi nhờ một chút không?

Nghe tiếng Uyển Vân, cô quay lại mỉm cười:

- Chào bà La, mời bà vào trong ngồi. Không biết bà qua đây có chuyện gì không?

Uyển Vân đi vào ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, nhận lấy ly trà gừng từ tay nhân viên nói:

- Tôi tiện đường đi qua đây, mai cô khai trương quán à? Chuẩn bị mọi thứ xong hết chưa?

Hạ Du ngồi xuống đối diện Uyển Vân mỉm cười:

- Dạ cũng ổn rồi ạ. Mai có thể mở được quán được rồi ạ.

Uyển Vân lấy từ trong túi ra 1 con mèo thần tài làm bằng sứ mới mua, được gói trong một hộp quà xinh nhỏ nhắn. Đưa cho Hạ Du:

- Tôi tặng quán làm quà khai trương, cô đừng ngại.

Hạ Du mỉm cười nhận quà của Uyển Vân, nói:

- Cảm ơn bà La, bà chờ một chút tôi vào lấy trà bánh cho bà nhé.

Uyển Vân gật đầu, rồi Hạ Du đi vào trong bếp lấy chút bánh trái và đồ uống ra cho Uyển Vân. Uyển Vân cũng không ngại mà dùng thử, dùng xong bà khen ngợi:

- Bánh rất vừa miệng, trà cũng thơm nữa. Tôi ít khi ăn đồ ngọt nhưng bánh rất hợp ý tôi.

Hạ Du nhấp một ngụm trà và nói:

- Cảm ơn bà đã khen, trong bếp vẫn còn bánh. Chút bà mang một ít về ăn nhé.

Uyển Vân gật đầu:

- Tôi sẽ mang về cho chồng và con trai tôi thưởng thức, mà cô cứ gọi tôi là cô Uyển Vân là được. Đừng gọi bà La, tôi nghe không quen cho lắm.

Hạ Du mỉm cười gật đầu, phân phó nhân viên vào gói bánh cho Uyển Vân:

- Được thôi ạ, mai khai trương quán cô ra dự khai trương ủng hộ cháu nhé.

Uyển Vân mỉm cười:

- Bình thường cô cũng hay ở nhà có một mình, cháu không chê phiền thì ngày nào cô cũng ra quán cháu chơi được chứ?

Hạ Du mỉm cười nói:

- Dạ được chứ ạ, cháu ở quán cả ngày. Quán cũng chỉ có thêm 3 bạn nhân viên, cô không chê thì ra đây ăn bánh uống trà ạ.

Uyển Vân mỉm cười:

- Vậy thì làm phiền cháu.

Hạ Du mỉm cười, cô nhấp nhẹ ngụm trà. Ngay từ đầu gặp Uyển Vân thì cô đã thấy hình bóng của mẹ qua bà, bà có sự dịu dàng của người phụ nữ trong gia đình. Cô rất quý bà, bà luôn hiền lành dịu dàng với mọi người xung quanh. Hạ Du thật sự thích bà. Cô cũng rất vui nếu Uyển Vân không ngại sang quán của mình chơi.

Ngồi thêm một lúc, thì Uyển Vân đi về và hẹn gặp lại vào ngày mai. Hạ Du tiễn bà ra tận cửa chờ bà lên xe rồi cô mới trở lại quán để chuẩn bị nốt đồ ngay mai bắt đầu khai trương. Lúc rời khỏi quán đã là 11h đêm, vì không muốn làm phiền Lãng Nhu hay Hạng Vũ nên cô quyết định bắt xe để trở về nhà. Từ tiệm bánh trở về nhà cô cũng không quá xa, nên cô có thể tự về được. Trên đường về cô ngửi thấy mùi đất bốc lên, cô biết trời sắp mưa rồi. Về tới tiểu khu, Hạ Du nhìn thấy một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn đang đỗ trước cửa tiểu khu nhà mình. Hạ Du cũng chỉ nhìn lướt qua rồi cô trực tiếp đi vào bên trong, tiểu khu này rất an ninh người ngoài không thể vào nên Hạ Du cũng không quá để ý.

Về đến nhà, sau khi thay quần áo và ăn uống xong. Hạ Du mang ghế ra ngoài ban công ngồi hóng gió mát. Căn nhà này từ ban công nhìn thẳng ra ngoài đường to, mùa hè ngồi đây rất mát nên cô để một cái ghế đẩu ở đây để có thể ngồi mỗi buổi tối khi đi làm về.

Hạ Du ra ngoài ngồi cầm theo cái ipad và một ly nước, cô hay lướt xem tin tức xem hôm nay có gì đặc biệt không. Thì đập vào mắt cô là tin tưc tại đám cưới hôm nay. Tiêu đề nổi bật " Cô dâu nhà họ Hạ bỏ đi ngay tại đám cưới của mình, để chạy theo tình yêu đích thực của bản thân. Liệu quan hệ hai nhà Vân - Hạ có còn bền vững ".

Hạ Du mỉm cười nói:

- Mọi chuyện vừa bắt đầu thôi.

Điện thoại cô vang lên là Hạng Vũ:

- Alo, anh đang đâu đó?

- ...

- Chạy sang đó làm gì?

- ...

- Anh chê ít việc đúng không?

- ...

- Sang rồi thì để ý quan tâm chị ý 1 tí, chị ý làm sao em lột da anh.

Kết thúc cuộc gọi, Hạ Du nhìn lên trời. Hôm nay trời không quá nhiều mây nhưng có thể mai sẽ mưa, mong là mọi chuyện đều ổn. Nhiều năm sống ở trong khu vực đó, cô đã tự học được cách nhìn trời đoán thời tiết. Những năm tháng đó chưa bao giờ cô quên.

~ Còn tiếp H


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.