Sáng hôm sau.
Hàng mi cong cong của Ngải Tịch khẽ chuyển động. Cô mở đôi mắt trong veo ra, bị ánh sáng của phòng bệnh chiếu thẳng vào mà vô thức che tay lại.
Cô ngồi dậy tựa vào đầu giường. Lúc này mới để ý đến có một gương mặt đang ngủ say kế bên cô còn nắm thật chặt tay cô.
Hắc Mộc Thần ngồi ngủ không thoải mái lắm, đầu anh áp xuống bàn tay mềm mại của cô rồi cọ cọ.
Gương mặt anh lúc này có vẻ như đã nhiều ngày không ngủ, vẻ mệt mỏi hiện rõ ràng trên đấy. Ngải Tịch lòng quặn đau mà khẽ dùng ngón tay vuốt đôi chân mày anh.
Cô thương anh nhiều hơn cả, nhưng mà..nỗi đau trên người cô chưa thể xóa mờ đi được. Đứa con của cô và anh, đã không còn nữa.
Ngải Tịch có nên trách Hắc Mộc Thần hay không? Trách nếu anh không gây tai họa cho Mạn gia thì Mạn Kì Sa sẽ không tìm cô trả thù, và như thế con của cô sẽ không mất đi.
Như vậy cô có nên hận nên oán anh không? Khi hôm qua cô sà vào lòng Hắc Mộc Thần rồi nức nở, giây phút đó cô thật sự rất muốn chất vấn anh mọi chuyện. Nhưng..nghe giọng nói dịu dàng và cái ôm ấm áp ấy cô lại không nỡ. Cứ thế mà cô khóc trong lòng anh, Ngải Tịch không phải một người phụ nữ mạnh mẽ. Cô cũng yếu đuối, cũng sợ hãi, cũng cần được cảm giác an toàn. Vào khoảnh khắc Ngải Tịch áp gương mặt nước mắt đầm đìa vào vòm ngực vững chãi của Hắc Mộc Thần thì cô hoàn toàn dựa dẫm vào anh..
Nhìn vẻ mệt mỏi trên gương mặt Hắc Mộc Thần lúc này cô không khỏi khó chịu trong lòng. Cô không biết phải nên đối mặt với anh ra sao nữa. Hiện tại cô đang rất rối, cô mệt mỏi về mọi chuyện..
Ngải Tịch ngắm anh một lát rồi lặng lẽ rút tay ra bước xuống giường. Cô lấy chăn đắp lên người Hắc Mộc Thần. Sau đó, khẽ đặt đôi môi khô khốc của mình hôn lên trán anh rồi im lặng rời đi..
...
Hắc Mộc Thần ngủ không thẳng giấc mà vô thức tỉnh lại. Anh cảm nhận được hơi ấm từ cái chăn mềm mại trên người mình. Nhưng anh bỗng tá hỏa, giường bệnh trống trơn, không thấy Ngải Tịch đâu cả. Anh vội luống cuống ra khỏi phòng thì vừa đúng lúc gặp Trần Hoa Minh Nhất và Cố Thường Ngạn đi vào. Cô nhìn thấy bộ dạng hớt ha hớt hải của Hắc Mộc Thần liền hỏi: " Có chuyện gì vậy? ".
Cố Thường Ngạn cũng đưa mắt nhìn Hắc Mộc Thần rồi cùng thắc mắc với câu hỏi của Trần Hoa Minh Nhất.
" Ngải Tịch không thấy đâu nữa! ". Giọng nói lo lắng của Hắc Mộc Thần vang lên.
Vừa bước ra khỏi phòng bệnh liền gặp y tá. Hắc Mộc Thần kéo tay cô ta lại rồi nóng lòng hỏi: " Cô gái trong phòng này đâu? ".
Cô y tá nhìn vẻ mặt của anh vô cùng đẹp trai thì cô ta liền đỏ mặt, nhưng giờ này vẻ mặt anh như đang tức giận, cô ta hơi hoảng mà lắp bắp nói: " Tôi chỉ.. thấy..thấy.. cô ấy.. vừa ra..khỏi bệnh...viện khoảng một tiếng trước..sức khỏe của cô ấy chưa ổn định... nên.. ".
Cô ta sợ hãi mà không nói nên lời. Hắc Mộc Thần, Trần Hoa Minh Nhất và Cố Thường Ngạn mất kiên nhẫn cùng nhau đồng thanh quát lớn: " Nói mau! ".
Cô y tá vội tiếp tục lời nói còn đang dang dở: "..Nên..tôi..chạy...chạy..theo gọi lại..mà cô..ấy lên...xe rồi..rồi...rời đi..mất rồi! ".
Sau khi nghe cô ta nói vậy thế là cả ba người họ nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Vừa lên xe anh liền gọi đến biệt thự Tuyệt Tình, dì Vân liền nhận máy: " Sao vậy cậu chủ? ".
Hắc Mộc Thần gấp gáp hỏi: " Ngải Tịch có về biệt thự không? ".
Dì Vân trả lời ngay lập tức: " Không ạ! ".
Anh hơi thất vọng với câu trả lời của dì Vân rồi liền cúp điện thoại. Sau đó Hắc Mộc Thần phi như bay mà đi về hướng căn hộ của cô.
Trần Hoa Minh Nhất ngồi không yên mà gọi điện thoại cho Ngải Tịch nhưng không ai nhận máy cả. Cố Thường Ngạn bên cạnh cô cũng an ủi vài phần: " Chắc cô ấy về nhà rồi! Đừng lo lắng nữa! ".
Chẳng mấy chốc chiếc xe dừng lại căn hộ của Ngải Tịch.
Hắc Mộc Thần bước xuống xe trước rồi đến mở cửa.
Anh nhấn chuông nhưng không ai ra mở cửa. Nhìn đến cần bấm mật khẩu mới mở cửa được.
Chiết tiệt! Anh không biết mật khẩu ở đây. Lần đó anh đến nơi này là do Ngải Tịch mở cửa, hơn nữa lúc ấy anh không hề muốn quan tâm nên chẳng để ý đến mật khẩu. Vội quay qua Trần Hoa Minh Nhất hỏi: " Cô biết mật khẩu không? ".
Trần Hoa Minh Nhất ấp a ấp úng: " Tôi không biết! Mỗi lần đến đây đều do Tiểu Tịch ra mở cửa. Trước nay tôi vẫn không biết mật khẩu nơi này..".
Quả thật nói ra cô cũng có chút ngượng ngùng. Vì cô và Ngải Tịch là bạn thân nhiều năm nhưng từ trước đến bây giờ cô vẫn không biết mật khẩu của căn hộ này. Có lần cô đã hỏi nhưng Ngải Tịch lại thần thần bí bí rồi nói: " Bí mật! ". Trần Hoa Minh Nhất thấy cô không muốn nói cũng không hỏi thêm nữa.
Cố Thường Ngạn bèn xen vào: " Mộc Thần! Cậu bấm thử ngày sinh nhật của Ngải Tịch xem! ".
Hắc Mộc Thần liền bấm một dãy số nhưng lại không đúng. Đây là ngày sinh nhật của cô nhưng sao lại sai?
Vậy thì mật khẩu rốt cuộc là gì chứ?
Trần Hoa Minh Nhất nghĩ nghĩ rồi vội nói: " Mộc Thần! Anh xem Ngải Tịch có ngày nào là đặt biệt của cậu ấy không? ".
Hiện giờ Trần Hoa Minh Nhất cũng đang rối rắm mà nghĩ xem rốt cuộc Ngải Tịch đã đặt mật khẩu là gì.
Hắc Mộc Thần liền bấm thêm một dãy số nữa nhưng vẫn không đúng. Cố Thường Ngạn bèn hỏi: " Cậu bấm ngày gì vậy? ".
" Ngày chúng tôi yêu nhau! ". Nói ra câu này vẻ mặt của Hắc Mộc Thần đã có chút thất vọng.
Sau một hồi bấm hết tất cả ngày tháng mà ba người họ có thể nghĩ ra đều sai hết.
Trần Hoa Minh Nhất vò đầu bức tóc, bỗng sựt nhớ ra gì đó bèn có hi vọng rồi khẩn cấp nói: " Hắc Mộc Thần, vậy anh xem thử ngày sinh nhật của anh thế nào? ".
Hắc Mộc Thần liền bấm ra một dãy số nữa.
Anh gần như là đặt hi vọng vào lần này, lúc bấm ra tay anh vẫn còn run run. Ai ngờ..
' Cạch ' một tiếng, cảnh cửa mở ra. Trần Hoa Minh Nhất ngạc nhiên mà không nói nên lời.
Cố Thường Ngạn bên cạnh hí hửng xen vào: " Không ngờ cô ấy lại đặt sinh nhật của cậu làm mật khẩu đấy Mộc Thần à! Quả là có phúc thật đấy! ".
Hắc Mộc Thần nhất thời sững người ra bởi câu nói của Cố Thường Ngạn nhưng vội nhớ đến mục đích bây giờ rồi rảo bước thật thanh vào nhà.
Cả ba người nhanh chóng tiến lên phòng của cô. Vừa mở cửa ra thì thở phào nhẹ nhõm, bóng dáng Ngải Tịch hiu quạnh đứng trước cửa sổ. Cô nghe tiếng động cũng quay đầu lại thì bắt gặp ba người họ, nhưng nét mặt cô vẫn điềm tĩnh như thường, nếu quan sát kĩ thêm một chút sẽ phát hiện ra sự ngạc nhiên trong đôi mắt của cô.
Hắc Mộc Thần tiến đến ôm lấy cô vào lòng, lo lắng hỏi: " Sao em lại tự ý về nhà vậy hả? Có biết anh lo thế nào không? ".
Trần Hoa Minh Nhất đứng ở cửa cũng liền góp ý: " Đúng đấy Tiểu Tịch! Cậu làm bọn mình hú hồn một phen đấy! ".
Bỗng Ngải Tịch đẩy Hắc Mộc Thần ra rồi nhìn về phía Trần Hoa Minh Nhất và Cố Thường Ngạn. Cất giọng nhàn nhạt: " Hai người về trước đi, mình có chút chuyện cần nói với anh ấy! ". Trần Hoa Minh Nhất muốn ở lại nhưng liền bị Cố Thường Ngạn kéo đi không làm kì đà cản mũi. Cả căn hộ này chỉ còn Hắc Mộc Thần và Ngải Tịch.
Lúc nãy khi cô đẩy anh ra anh có chút sững sờ. Sau khi tỉnh lại anh thấy Ngải Tịch như đã thành một người khác. Cô bước đến bên cửa sổ, quay bóng lưng nhỏ nhắn lại với Hắc Mộc Thần. Ánh mắt nhìn về bầu trời xanh thăm thẳm. Âm thanh trầm trầm của cô vang lên: " Tại sao anh lại cho người phóng hỏa Mạn gia? ".
Hắc Mộc Thần chăm chú nhìn cô tư đằng sau, anh đứng cách cô chỉ có ba bước chân mà như xa cách xả một con đường dài. Anh nhất thời sững người lại khi nghe cô hỏi như vậy. Trong đôi mắt sâu thẳm ấy có chút nét e dè nhưng giọng nói của Hắc Mộc Thần vẫn bình tĩnh lạ thường: " Em nói gì vậy? Anh không hiểu! ".
Ngải Tịch đợi anh nói xong mới thở dài buồn rầu nói: " Đừng gạt em nữa! Mạn Kì Sa đã nói hết cho em biết rồi! Chính anh đã sai người phóng hỏa nhà cô ta, thậm chí còn thu mua Mạn thị. Anh làm như vậy là để tính sổ việc cô ta gây tai nạn cho em, không phải sao? Anh nói xem em nên hận hay nên oán trách anh đây? Đúng là Mạn Kì Sa đã sai khi gây tai nạn cho em, nhưng mọi người ở Mạn gia là vô tội mà, cả đứa con của chúng ta cũng không hề liên quan đến mối thù hận này! Em thật sự rất muốn tin việc này không phải do anh làm đâu Thần à! ".
Hắc Mộc Thần không ngờ cô đã biết hết mọi chuyện nhanh như vậy.
" Đúng! Là anh làm! ". Anh thẳng thắng thừa nhận.
Đôi mắt của Ngải Tịch xẹt qua tí buồn bã, nếu như lúc này anh tiếp tục gạt cô thì cô sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra cả.
Bóng lưng cô đơn và mái tóc dài bồng bềnh theo gió mà bay phấp phới của Ngải Tịch chiếu hết vào con ngươi trong mắt Hắc Mộc Thần. Giây phút này anh thật sự muốn tiến đến ôm cô vào lòng nhưng đôi chân cứ như bị giam lại, không cách nào tiến lên.
Đôi mắt Ngải Tịch khẽ nhắm lại, che đi sự suy tư trong đó. Lúc này Hắc Mộc Thần mới lấy lại sự hoạt động ở đôi chân rồi bước đến xoay người cô lại, áp trán mình vào trán cô.
" Tịch! Anh biết em còn đau lòng vì con chúng ta. Anh cũng đau khổ hơn em gấp ngàn lần, nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ bù đắp lại tất cả cho em! Những người gây hại cho chúng ta anh đã bắt những kẻ đó phải trả giá thích đáng cho con chúng ta rồi! Sau này chúng ta vẫn còn cơ hội mà! Em đừng xa cách anh như vậy! Được không? ".
Nói rồi lòng anh kìm không đậu với gương mặt yếu ớt này mà liền đặt lên môi Ngải Tịch một nụ hôn sâu. Cô không phản kháng anh, tay cô nắm chặt tà váy ngăn cho nước mắt trào ra ngoài. Một lát sau Hắc Mộc Thần mới lưu luyến rời đôi môi cô ra. Ngải Tịch lúc này mới đẩy nhẹ anh ra, ngẩng gương mặt thơ ngây lên nhìn anh. Cô cất giọng buồn bã.
" Khoảng thời gian này, em cần được yên tĩnh một mình. Có lẽ em ở lại đây nên sẽ không về Tuyệt Tình. Chúng ta cứ bình tâm lại trước đã, coi như là cho nhau một chút thời gian để nghĩ kĩ lại mọi chuyện đã xảy ra, khi đã suy nghĩ kĩ rồi em sẽ quay về! Được không Thần? ".
Từng lời nói của cô khiến lòng Hắc Mộc Thần nghẹn ngào. Anh không muốn ép cô, lần này đều do anh mà ra, anh nên cho cô thời gian để tiếp nhận việc đứa con đã mất. Hắc Mộc Thần khẽ thở dài, anh hôn nhẹ lên vầng trán cô rồi bước một mạch ra khỏi căn hộ.
Trên căn phòng này không khí lại yên tĩnh như thường, Ngải Tịch quay lưng về phía cửa phòng, mắt vẫn nhìn về xa xăm không có mục đích..