Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh

Chương 44: Trả thù




Tại một căn nhà hoang hẻo lánh. Nơi đây là vùng đất hoang vu, ít ai lui tới.

Trong căn nhà hoang ấy Ngải Tịch bị trói cả hai chân tay ra sau ghế. Cô còn bị một bịt mắt bởi một loại vải lụa màu đen. Miệng cô cũng được bịt chặt lại bằng băng keo. Sau khi thuốc mê đã hết công dụng Ngải Tịch cũng dần dần tỉnh lại. Cô chỉ thấy tất cả đều là màu đen, tay chân không cử động được cũng chẳng thể la lên được. Cô nghe thấy tiếng mở cửa ra, một âm thanh bước chân đang tiến đến chỗ cô.

Một bàn tay dựt thẳng băng keo trên miệng cô ra rồi đến vải bịt mắt. Ngải Tịch mở đôi mắt ra thì thấy một cô gái đội mũ đen che kính cả mặt đứng trước cô dùng ánh mắt căm hận nhìn cô từ dưới lên. Ngải Tịch cảm thấy thân hình cô ta rất quen nhưng không tài nào nghĩ ra được. Bỗng cô ta cất lời: " Sao vậy? Không nhận ra tôi nữa à? ".

Ngải Tịch ngạc nhiên: " Mạn Kì Sa? ". Dù cho cô ta có dùng nón che đi gương mặt thế nào nhưng giọng nói của cô ta Ngải Tịch vẫn không thể nào quên được. Cô nhìn cô ta chăm chú.

Mạn Kì Sa cười gian ác một tiếng. Ngải Tịch tiếp tục cất lời: " Cô làm gì vậy? Mau thả tôi ra! ".

" Thả cô? Cô nghĩ tôi điên hay sao mà cất công bắt cô đến đây rồi lại thả cô ra? ". Mạn Kì Sa nhìn cô như hận không thể ngay lập tức giết cô.

Kí ức Ngải Tịch nhanh chóng ùa về. Lúc nãy đang đứng trước cửa tập đoàn, cô còn đang vui vẻ nói chuyện với Hắc Mộc Thần đợi anh tới đón thì bỗng từ đâu một chiếc xe chạy tới rồi dùng thuốc mê bịt miệng cô lại nhanh chóng kéo cô lên xe, ý thức cô dần dần mất đi rồi chìm vào hôn mê. Khi tỉnh lại thì gặp Mạn Kì Sa. Giờ cô cũng biết thì ra cô ta đã bắt cóc cô! Nhưng mà khi không bắt cô làm gì? Nghĩ vậy Ngải Tịch liền hỏi: " Cô bắt tôi làm gì? ".

Mạn Kì Sa nâng cầm cô lên rồi gỡ chiếc nón đen ra. Cả một gương mặt bị bỏng đầy hình thù ghê tợn hiện ra khiến Ngải Tịch la lên thất thanh.

" A! ". Cô nhắm chặt đôi mắt lại, hoảng sợ với gương mặt này của Mạn Kì Sa.

Mạn Kì Sa cười như không cười nhìn cô: " Sợ à? Nếu không phải vì cô tôi có ra nông nổi này thế không? ". Cô ta gầm lên.

Ngải Tịch nghe vậy thì dẹp bỏ đi sự sợ hãi mà quay lại nhìn cô ta thắc mắc: " Mạn Kì Sa cô bị điên à? Tuy tôi có nghe được nhà cô bị phóng hỏa nhưng liên quan gì tới Ngải Tịch tôi chứ? Cũng đâu phải tôi cho người phóng hỏa! ".

Mạn Kì Sa buông tay nâng cầm cô ra. Đứng thẳng dậy nhìn Ngải Tịch.

" Đúng! Không phải là do cô phóng hỏa nhưng vì cô nên có người mới phóng hỏa. Hại tôi thành ra bộ dạng thế này đây! ".

" Ý cô là gì? ". Ngải Tịch nhíu mày nhìn cô ta.

Mạn Kì Sa bắt đầu kể hết mọi chuyện lại diễn ra như thế nào vào một đêm.

...

Mạn gia.

Chát...

Tiếng một bạt tay váng xuống gương mặt non nớt của Mạn Kì Sa. Trên mặt cô ta có hằng rõ năm dấu tay. Dấu tay đó là do Mạn Kì Lâm váng xuống. Ông là ba Mạn Kì Sa, Mạn chủ tịch của Mạn thị.

Mục Hồng bên cạnh hết lời khuyên ngăn chồng tha cho con gái.

" Kì Lâm, ông làm gì vậy hả? Khi không lại đánh nó!? ". Nói rồi bà quay qua xem xét dấu tay trên mặt Mạn Kì Sa. Cô ta khóc không thành tiếng mà một tay ôm gò má sưng đỏ.

Mạn Kì Lâm giận dữ lên tiếng: " Nếu không phải tại nó Mạn thị có bị thu mua dẫn đến phá sản không? ".

Lúc này Mạn Kì Sa mới quay lại nhìn ông, thắc mắc hỏi: " Ba nói vậy là có ý gì? Con làm gì mà liên lụy Mạn thị? ".

Mạn Kì Lâm ngồi xuống sofa, đập tay lên bàn một cái chát! Khiến hai mẹ con Mục Hồng và Mạn Kì Sa bỗng rùng mình một cái. Ông nhìn Mạn Kì Sa bằng ánh mắt giận dữ.

" Nếu mày không đụng vào người phụ nữ của Hắc Mộc Thần thì có xảy ra chuyện này không? Mày đừng tưởng tao không biết mày lấy xe đâm vào người phụ nữ của hắn ta! Sau đó Hắc Mộc Thần cho người điều tra thì phát hiện ra mày làm. Hắn ta giận dữ mà trút giận lên Mạn thị, trực tiếp thu mua Mạn thị! Mày nói chuyện này có phải có công lao của mày hay không? ".

Mạn Kì Sa há hốc mồm kinh ngạc: " Cái gì? Hắc Mộc Thần? Sao có thể chứ..sao có thể? Rõ ràng con đã bỏ chiếc xe đó rồi cơ mà, sao anh ta lại có thể tìm ra được..? ".

Mạn Kì Lâm nghe vậy thì còn tức giận, gầm lên dữ dội: " Bây giờ Mạn thị phá sản rồi! Tất cả là nhờ ông lao của đứa con gái bất hiếu như mày đấy Mạn Kì Sa! Biến! Biến khỏi đây cho tao! Khụ..khụ..". Nói xong ông ho dữ dội.

Mục Hồng tiến đến vỗ vô lưng ông. Mạn Kì Sa đầm đìa nước mắt rồi định đi khỏi nơi đây. Ai dè vừa ra khỏi cửa thì bỗng căn biệt thự này bốc khói lên. Lửa cứ lan ra không ngừng, ba mẹ cô ta đã hứng trọn khói bụi trong nhà. Mạn Kì Sa muốn quay lại cứu họ nhưng vừa bước vào thì một vật bốc lửa từ trên rơi xuống trúng ngay mặt cô ta làm bỏng cả gương mặt. Cô ta liền thét lên đau đớn, vẫn gượng dậy vào thì thấy một bóng lưng đàn ông xuất hiện. Anh ta cầm xăng đổ xung quanh nhà rồi tiến đến bên cạnh ba mẹ Mạn Kì Sa đang bị cháy rọi trong đó thì hả hê mà nói: " Tất cả là do mấy người tự chuốc lấy! Khi không lại để con gái mình dây vào Ngải Tịch làm gì? Hơn nữa cô ấy còn là người phụ nữ của Hắc Mộc Thần, do mấy người không biết dạy dỗ cọ thì đừng có trách. Cứ từ từ chết đi, tôi sẽ tìm Mạn Kì Sa đi chung với mấy người! ". Nói rồi anh ta đi ra khỏi đây.

Vậy là một căn biệt thự chỉ trong chốc lát cháy thành tro cùng với tiếng kêu thấu trời của người làm không kịp chạy đi do cửa đã bị khóa hết.

Mạn Kì Sa nằm phía sau cánh cửa nên anh ta không thấy được. Cô ta căm hận mà gắng gượng đi khỏi đây. Nhất định cô ta sẽ báo thù.

Khi cô ta thoát khỏi đám cháy thì suốt ngày phải trốn chui trốn nhũi bởi cả gương mặt đã bị hủy hoại.

Cô ta từng ngày từng ngày theo dõi Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần, chờ đợi thời cơ nhất định sẽ hành động.

Kí ức của Mạn Kì Sa dừng lại nơi đây.

Ngải Tịch bỗng không nói nên lời, thì ra người gây tai nạn cho cô là cô ta. Vậy Hắc Mộc Thần đã trả thù cho cô mà sai người phóng hỏa sao?

Mạn Kì Sa tiếp tục nói thêm: " Sao nào? Không thắc mắc tại sao tôi không tính số với Hắc Mộc Thần mà đến tìm cô à? ".

Ngải Tịch ngước lên nhìn cô ta, không nói lời nào. Giọng nói thương cảm của Mạn Kì Sa vang lên: " Bởi vì tôi yêu anh ta! Tôi yêu anh ta mù quáng! Cô biết không Ngải Tịch! Khi anh ta nói với tôi tất cả chỉ là giao dịch thì tôi vẫn yêu! Nhưng mà..tất cả là vì sự xuất hiện của cô mới khiến cho anh ta hại tôi ra như vậy. Mạn thị phá sản, ba mẹ chết trong đám cháy. Gương mặt tôi thành ra như vậy cô nói tôi không tìm cô tính sổ thì tìm ai đây? ".

Ngải Tịch lập tức xen vào: " Xem như là tôi nợ cô được không? Chỉ cần cô thả tôi ra tôi đồng ý bù đắp cho cô..".

Lúc này cô thật sự rất lo cho đứa con trong bụng mình. Nếu cô ta làm hại đến đứa bé thì cô không biết phải ra sao..

Nhưng suy nghĩ lại nếu không phải vì cô Hắc Mộc Thần sẽ không làm như vậy, dù cho Mạn Kì Sa có gây tai nạn cho cô như thế nào đi chăng nữa thì ba mẹ cô ta, người làm trong nhà cô ta đều vô tội. Họ không hề liên quan đến việc này. Nhưng chỉ vì một lỗi lầm của Mạn Kì Sa đã khiến bọn họ phải mất đi tính mạng. Như vậy thì không công bằng chút nào..

Còn nói về Mạn Kì Sa. Cô ta chỉ là yêu Hắc Mộc Thần một cách mù quáng nên mới đụng vào Ngải Tịch. Tất cả chỉ là vì cô ta quá yêu anh.

Hắc Mộc Thần lại vì Ngải Tịch mà giận dữ, trút giận lên hết cả Mạn gia. Kéo theo bao nhiêu sinh mạng vô tội đi theo..

Quả thật nếu nói về tình về lí Ngải Tịch cũng không thoát khỏi trách nhiệm.

Mạn Kì Sa cười chua chát: " Tôi chết thì tôi cũng phái kéo theo cô chết chung! Một xác hai mạng của cô, cô thấy thế nào? ".

Ngải Tịch bất ngờ nhìn cô ta, sao cô ta lại biết cô có thai chứ? Chuyện này chỉ có bốn người là cô, Hắc Mộc Thần, Trần Hoa Minh Nhất và Cố Thường Ngạn biết thôi. Ngoài ra không ai nữa.

Mạn Kì Sa tiếp tục bổ sung: " Ngạc nhiên lắm vì sao tôi biết cô có thai với Hắc Mộc Thần à? Nhưng mà..tôi sẽ không nói cho cô biết đâu! Tôi sẽ để cô cắn rứt không tìm được đáp án mà xuống mồ cùng với đứa con của cô! ".

Ngải Tịch sợ hãi: " Cô muốn làm gì? Tôi cấm cô làm hại đến con tôi! ".

Mạn Kì Sa cười tà ác rồi đi đến gần đó lấy một cây gậy dài đủ cao tới bụng cô ta. Ngải Tịch hốt hoảng la lên: " Đừng..đừng...A! A! ".

Mạn Kì Sa không tiếc thương mà dùng gậy đâm thật mạnh vào bụng Ngải Tịch. Cô ta đâm không ngừng lại, ánh mắt cô ta giận dữ mà lực ở cánh tay càng mạnh hơn, cùng lúc đó Ngải Tịch đau thương la lên không ngừng.

Máu đỏ chảy xuống ướt đẫm cả đôi chân trắng noãn và chiếc váy Ngải Tịch. Bụng cô lúc này đau quằn quại. Cô sắp kiệt sức mà ngất đi.

Mạn Kì Sa sau khi thỏa mãn cơn tức giận thì liền lấy một cây dao từ trong người ra. Giơ lên, ánh sáng từ con dao ấy chiếu thẳng vào mặt Ngải Tịch. Con dao đang với tốc độ chầm chầm của Mạn Kì Sa đi đến bụng cô...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.