Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh

Chương 38: Em đang mang trong mình giọt máu của anh!




Bầu không khí lúc này giống như ngừng lại. Cả ba người nhất thời sững sờ. Trần Hoa Minh Nhất lấy lại bình tĩnh đầu tiên, vội hỏi vị bác sĩ.

" Bác sĩ, ông nói..ông nói Tiểu Tịch có thai rồi? ".

Vị bác sĩ khá ngạc nhiên. Ông tin chắc rằng trong ba người này chẳng ai biết cô gái nằm bên trong phòng bệnh kia đã mang thai.

Ông gật gật đầu: " Đúng vậy. Mọi người không biết sao? Cô ấy có thai được hai tháng rồi. Nhưng nhờ thể chất cô ấy tốt nên tai nạn lần này không ảnh hưởng đến đứa bé. Đợi sau khi cô ấy tỉnh lại thì bồi bổ một chút là được ".

Hắc Mộc Thần nãy giờ im lặng sau khi nghe ông ta nói vậy thì xen vào: " Vậy tôi vào thăm cô ấy được chứ? ".

Vị bác sĩ gật đầu rồi cùng các y tá rảo bước đi thật nhanh.

Nói thật, đây là lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm ông làm bác sĩ mà bị hù dọa như thế. Lúc đi ông còn không ngừng lấy tay vuốt vuốt mồ hôi trên gương mặt.

" Sợ chết mất! Cậu ta như muốn ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy! ". Vị bác sĩ quay qua nói với y tá mà mặt mày không một hột máu.

Hắc Mộc Thần cùng Cố Thường Ngạn và Trần Hoa Minh Nhất bước vào phòng bệnh.

Ngải Tịch lúc này nằm trên chiếc giường trắng tinh. Sắc mắt cô yếu ớt hẳn đi. Trên đầu còn quắn một vải băng trắng. Bình truyền nước đang từng giọt, từng giọt nhĩu vào người cô.

Hắc Mộc Thần đi tới ngồi bên cạnh cô, đưa bàn tay của mình ra nắm lấy bàn tay ngọc ngà ấy đưa lên mặt anh rồi dịu nhẹ hôn vào.

Cố Thường Ngạn và Trần Hoa Minh Nhất trong khung cảnh này còn bị ăn cẩu lương!

Họ nhìn nhau rồi lắc đầu bất lực!

Trần Hoa Minh Nhất có ý muốn đợi Ngải Tịch tỉnh lại rồi mới rời đi nhưng Hắc Mộc Thần đã nhanh chóng từ chối: " Không cần đâu, cô về nghỉ ngơi đi! ".

Trần Hoa Minh Nhất một mực không chịu. Hắc Mộc Thần bèn nhướng nhướng mắt với Cố Thường Ngạn. Anh nhanh chóng khuyên cô: " Nhất Nhất à, chúng ta về trước đi. Ở đây cũng có Mộc Thần chăm sóc cho cô ấy rồi. Em đừng lo lắng! ".

Trần Hoa Minh Nhất hết cách cũng đành rời đi.

Lên xe, cô thở dài một hơi.

Cố Thường Ngạn thắt dây an toàn cho cô rồi hôn lên trán cô một cái đầy yêu thương: " Sao em lại quen biết Ngải Tịch? ".

" Cô ấy là bạn thân của em. Nói đúng hơn là chị em tốt nhất. Chúng em từ nhỏ lớn lên bên nhau. Đột nhiên cô ấy lại bị tai nạn thế này, em đau lòng không kém! ".

Cố Thường Ngạn xoa đầu cô: " Yên tâm đi, có Mộc Thần bên cạnh cô ấy không sao đâu. Hơn nữa cô ấy còn mang thai rồi. Em nên vui mừng đi chứ? ".

" Em vui mừng hơn ai hết cả. Vì nếu tiểu bảo bảo sinh ra em sẽ làm mẹ nuôi! ". Nghĩ nghĩ như vậy khiến Trần Hoa Minh Nhất tươi tắn hẳn lại.

Cố Thường Ngạn ghé sát vành tai cô, cắn khẽ một cái, giọng điệu trêu chọc: " Vậy..em làm mẹ ruột đi! ".

Trần Hoa Minh Nhất ngớ ngẩn nhìn anh. Cố Thường Ngạn bật cười.

" Ý của anh là, chúng ta sinh một đứa đi! Cho có đôi có lứa với con của Ngải Tịch và Mộc Thần! ".

Hiểu ra ý của Cố Thường Ngạn, Trần Hoa Minh Nhất đỏ hết cả mặt lên, cô đánh vào người anh một cái: " Anh mượn cỗ máy thời gian của Doraemon đấy à? Chúng ta chỉ vừa mới ưm...ưm hôm kia thôi! Hôm nay anh lại muốn có con?! ".

Cố Thường Ngạn cười ha hả, ánh mắt nhìn cô đầy dục vọng: " Chuyện ưm..ưm mà em nói là gì vậy hả? Anh không hiểu lắm..hay là, em nhắc lại cho anh nghe đi! ".

Trần Hoa Minh Nhất nhận ra lời nói của mình hoàn toàn khiêu khích ý ham muốn của Cố Thường Ngạn. Cô đỏ hết cả mặt lên, vừa quay qua thì liền bị Cố Thường Ngạn hung hăng chiếm lấy đôi môi.

Tay Cố Thường Ngạn bắt đầu mò vào trong áo cô, không ngừng nắn bóp.

Trần Hoa Minh Nhất rên một tiếng rồi thích thú mà quấn tay lên cổ Cố Thường Ngạn.

...

Trong phòng bệnh.

Hắc Mộc Thần đã chăm chú nhìn Ngải Tịch từ lúc anh bước vào tới bây giờ. Bàn tay anh lưu luyến đặt trên bụng cô.

Lúc nãy khi nghe bác sĩ nói cô đã mang thai. Ngải Tịch đã mang con của Hắc Mộc Thần anh. Có trời mới biết khi vừa nghe tin đó anh sắp nhảy cẫng lên vì vui mừng. Lòng anh lúc đó có cái cảm giác rất lạ, nó rộn ràng mà tưng bừng không thôi!

Chăm chú nhìn gương mặt trắng bệch đã dần ửng hồng lại do bình truyền nước vào người của Ngải Tịch. Anh kìm lòng không đậu mà hôn lên đôi môi của cô.

Ngải Tịch khẽ ' ưm..ưm ' nhẹ nhưng vẫn không mở mắt. Lúc nãy bác sĩ đã nói do tác dụng của thuốc mê nên đến tối cô mới tỉnh lại được. Hắc Mộc Thần rời khỏi đôi môi cô, đặt nụ hôn dịu nhẹ lên trán cô. Vừa buông ra thì tiếng điện thoại của anh reo lên.

Hắc Mộc Thần bật chế độ im lặng sợ ảnh hưởng đến Ngải Tịch rồi bước ra khỏi phòng bệnh, ấn nút nhận máy.

" Đại ca! Em vừa điều tra được chiếc xe đó là của Mạn Kì Sa. Cô ta theo dõi Ngải Tịch đã từ lâu, chờ đến khi có cơ hội liền nhanh chóng lao xe đến rồi tông vào Ngải Tịch ".

Giọng nói của người đàn ông bên đầu dây bên kia vang lên.

Hắc Mộc Thần nhếch môi, giọng nói và ánh mắt của anh đã hoàn toàn lạnh lẽo, không còn vẻ ấm áp như vừa mới ở với Ngải Tịch nữa.

" Mạn Kì Sa! Cô ta giỏi lắm nhỉ? Nếu cô ta đã muốn đấu với tôi vậy tôi đành chiều tới cùng. Cậu biết phải làm gì rồi chứ? Khang Dụ! ".

Khang Dụ không hề suy nghĩ gì mà thẳng thừng đáp: " Vâng! Em sẽ khiến cả nhà cô ta sống không yên ổn! ".

Khang Dụ đã theo Hắc Mộc Thần nhiều năm, đương nhiên quá hiểu rõ từng câu từ của anh rồi. Hắc Mộc Thần muốn ai sống thì người đó sẽ sống, còn nếu anh muốn ai đó chết..thì người đó có trốn lên trời xuống đất anh đào ba thước đất anh cũng tìm ra bằng được!

Sau đó tiếng điện thoại tắt dần..

Đêm khuya.

Ngải Tịch khẽ mở đôi mắt ra, hàng mi cong của cô dần dần chuyển động.

Đập vào mắt cô là cả căn phòng đều màu trắng. Còn cả mùi thuốc khử trùng bao trùm.

Hắc Mộc Thần vừa nhìn thấy cô tỉnh liền ân cần hỏi cô: " Em thấy sao rồi? ".

Ngải Tịch tự nhiên nghe câu hỏi của anh thì cảm nhận đầu cô đau như búa bổ.

Cô ôm đầu nức nở.

Hắc Mộc Thần lòng đầy bất an mà nhanh chóng đi gọi bác sĩ. Ông ta nửa đêm đang ngủ ngon lành thì bị lôi đến. Đôi mắt còn lờ mờ mà khám sai lệch trên đầu Ngải Tịch.

Cơn đau khó chịu khiến cô òa khóc.

Hắc Mộc Thần thấy thế thì lớn tiếng quát ông bác sĩ: " Kiểm tra đàng hoàng vào! Ông còn buồn ngủ nữa là tôi cho ông ngủ thật luôn không cần tỉnh lại nữa đấy! ".

Vị bác sĩ nghe thế thì hoàn hồn, vội đưa thuốc cho Ngải Tịch, cô uống vào đã hạ được cơn đau ở đầu.

Ông ta nhẹ nhõm thở phào: " Vì bị thương ở đầu nên cô ấy sau khi tỉnh dậy mới đau như vậy. Nghỉ một lát nữa là sẽ khỏi thôi! ".

Nói rồi Hắc Mộc Thần nhìn ông ta bằng ánh mắt ' nhanh chóng cút ra ngoài ' khiến ông ta mặt mày xanh lét mà không dám nương lại lâu.

Cả căn phòng bệnh chỉ còn Ngải Tịch và Hắc Mộc Thần.

Ngải Tịch nhớ rõ mọi chuyện ở trung tâm thương mại.

Lúc đó bỗng một chiếc xe từ đâu đến tông vào cô. Ngải Tịch choáng váng đầu óc rồi mơ màng thiếp đi. Đến khi mở mắt ra thì ý thức được mình đang ở bệnh viện.

Cô đã bớt đau hơn, lại sợ nhắc đến chuyện tai nạn Hắc Mộc Thần sẽ lo lắng hơn mà níu lấy tay anh: " Em đói quá! ".

Từ sáng đến giờ cô chưa cho gì vào bụng cả, lúc này bụng cô kêu inh ỏi.

Hắc Mộc Thần lấy tô cháu đến, đút từng muỗng ân cần cho cô.

Ăn được chốc lát Ngải Tịch lại bảo dừng, cô không muốn ăn nữa.

Hắc Mộc Thần nhíu mày nhìn cô: " Em phải ăn hết! Không chỉ vì em mà còn có cục cưng của chúng ta nữa! ".

Câu nói này thành công khiến Ngải Tịch đờ người ra, cô..cô nghe lầm sao? Cục cưng? Cục cưng của ai? Cục cưng của cô và anh?

Ngải Tịch nhất thời như bị nghẹn họng mà không thốt ra lời, dùng đôi mắt không tin được mà nhìn anh, trong đó còn có sự nghi ngờ rằng mình đang nghe lầm.

Hắc Mộc Thần hiểu ra vẻ bất ngờ đến nổi không nói nên lời của cô. Lúc nãy khi nghe tin động trời này anh còn sững người ra nói chi là Ngải Tịch?

Hắc Mộc Thần khẽ mỉm cười, nắm lấy đôi bàn tay cô di chuyển xuống dưới bụng cô: " Em không nghe lầm đâu. Em đang mang trong mình giọt máu của anh! ".

Ánh mắt Ngải Tịch rơi vào vùng bụng phẳng lì của cô. Nơi đây, đang chứa một sinh linh nhỏ bé sao? Là con của cô và Hắc Mộc Thần sao?

Sự vui mừng khôn xiết mà nói không nên lời. Ngải Tịch ôm chầm lấy Hắc Mộc Thần

: " Em..em có thai rồi sao? Em làm mẹ rồi ư? ".

Cô kích động đến nổi nói lắp bắp.

Bộ dạng này của cô khiến Hắc Mộc Thần dở khóc dở cười. Lúc này đây anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng vì Ngải Tịch vui mừng khi biết đã mang trong người đứa con của anh. Anh vuốt nhẹ lưng cô, gật đầu chắc chắn: " Đúng vậy. Đứa bé trong bụng em chính là kết tinh tình yêu của chúng ta! ".

Ngải Tịch vui mừng mà khóc đến nơi. Nước mắt cô ướt đẫm bả vai Hắc Mộc Thần. Anh dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt của cô, nụ hôn dần dần kéo đến đôi môi mềm mại.Lưỡi Hắc Mộc Thần khẽ cạy hai hàm răng cô ra. Ngải Tịch không từ chối mà còn ôm chặt lấy anh hơn, dùng đầu lưỡi dịu ngọt của mình quấn lấy lưỡi anh một cách nhiệt tình.

Trong nụ hôn này chứa biết bao nhiêu sự ấm áp, tình cảm mặn nồng giữa hai trái tim đang cùng chung nhịp đập chứ?

Trong phòng bệnh là một đôi nam nữ hôn nhau nồng nàn mà mặc kệ tất cả. Dù trời có sập xuống thì người đàn ông cũng không muốn buông người phụ nữ đang ôm chặt lấy mình ra.

Còn, ngoài phòng bệnh lại là một cảnh khác.

Tần Khuyết dựa cả người vào cửa phòng bệnh. Anh sắp không trụ nổi nữa rồi. Khi vừa biết tin Ngải Tịch gặp tai nạn anh liền bỏ bê hết công việc trong bạch đạo mà nhanh chóng lái xe tới đây. Nào ngờ anh lại nghe những gì không nên nghe, thấy những gì không nên thấy. Từng lời nói của đôi nam nữ trong phòng bệnh đều lọt hết vào tai anh. Không hiểu sao lúc này trái tim Tần Khuyết như có hàng ngàn con dao đâm vào.

Bỗng, một giọt nước mắt rơi trên gương mặt anh tuấn của Tần Khuyết.

Đây là lần đầu tiên anh khóc vì một người con gái.

Anh yêu Ngải Tịch, yêu cô, yêu cô rất rất rất nhiều. Nhưng, sao anh dám thổ lộ tình cảm này đây?

Ban đầu là anh tiếp cận cô vì muốn trả thù Hắc Mộc Thần. Nhưng, anh không ngờ trái tim anh lại dần dần rung động với Ngải Tịch. Tần Khuyết không biết từ bao giờ mà khi ở bên Ngải Tịch anh lại cảm thấy rất ấm áp, những thù hận, sự độc ác của anh đều tan biến hết cả.

Nên từ khi biết chính mình đã yêu cô thì Tần Khuyết không ngừng bảo vệ cô trong thầm lặng. Anh luôn đứng phía sau mà đỡ lấy cô khi cô mệt mỏi. Luôn dùng những bữa ăn ngon để được ngắm nhìn cảnh cô ăn. Trong đáng yêu biết mấy!

Vậy mà, bây giờ người con gái Tần Khuyết anh yêu nhất đã có thai với kẻ thù của anh, Hắc Mộc Thần! Ông trời có phải đã trêu ngươi quá rồi không?

Tần Khuyết lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.

Về đến nhà anh liền bước đến quầy rượu vang uống cạn hết tất cả.

Anh muốn dùng cơn say để quên đi sự đau lòng ấy. Quên đi những cái biểu cảm đáng yêu của Ngải Tịch, quên đi lúc cô buồn bã mà anh sẽ ở bên cạnh cô an ủi cô. Và..quên đi hết tất cả về Ngải Tịch.

Nhưng anh lại không làm được! Tần Khuyết cười chua xót, trên đời này có việc gì mà lão đại bạch đạo như anh lại không làm được cơ chứ?

Ấy thế mà, anh lại không có nổi trái tim của một người con gái duy nhất là Ngải Tịch..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.