Em Chỉ Rung Động Khi Yêu Anh

Chương 127: Ngoại truyện: Hai bảo bối




Bệnh viện.

Cầm tờ giấy siêu âm trên tay mà cả thân người Ngải Tịch trở nên run rẩy, cô..cô không tin được vào kết quả siêu âm này.

Vì hôm nay Ngải Tịch đột nhiên muốn đi siêu âm xem thử là trai hay gái và để cho Hắc Mộc Thần một bất ngờ lớn nên nhân lúc anh trở về Hắc Thị cô liền tự đi đến bệnh viện kiểm tra.

Nào ngờ, khi cầm kết quả siêu âm trên tay mà cô nửa ngày trời vẫn còn bất động..

Biệt thự Tuyệt Tình.

Khi Hắc Mộc Thần về tới nhà đã là chập tối, anh thay giày vào rồi rảo bước lên phòng xem Ngải Tịch thế nào rồi, vừa mở cửa ra đã thấy cô đứng trước ban công mà ngắm ánh trăng có vầng sáng rực, chiếu rọi lên mấy ngôi sao đang nhấp nháy.

Nhìn thấy bóng lưng của cô thế này trái tim Hắc Mộc Thần lại mềm nhũn ra, anh chậm rãi bước tới rồi vòng tay ôm lấy Ngải Tịch từ đằng sau thật chặt vào lòng.

Ngải Tịch đang miên man suy nghĩ gì đó nên không nghe thấy tiếng bước chân của anh, khi cảm nhận được mùi xạ hương quen thuộc xộc vào mũi cô mới ý thức được, khóe môi cong lên ý cười dịu dàng rồi chậm rãi xoay người lại, áp gương mặt vào lồng ngực nghe tiếng tim đập thình thịch của Hắc Mộc Thần rồi cất giọng thì thào: " Công việc hôm nay có tốt không? ".

Gương mặt đẹp như tạc của Hắc Mộc Thần chôn vào phần cổ Ngải Tịch rồi hít thật sâu một hơi mùi hương dễ chịu thơm ngây ngất của cô, cất giọng thâm trầm: " Cũng tạm, chỉ là hôm nay hơi nhiều việc, lát nữa phải còn xử lí mấy văn kiện chất như đống núi ".

Hắc Mộc Thần thở dài một hơi rồi tiếp tục: " Một lát nữa em cứ ngoan ngoãn ngủ trước đi, nhớ phải uống một ly sữa đấy! Không cần đợi anh! ". Nói rồi không đợi Ngải Tịch lên tiếng anh hôn lên cánh môi mềm mại của cô vô cùng sủng nịch rồi bước ra ngoài, cô nhìn theo bóng lưng vững chãi của anh mà đột nhiên cong khóe môi cười hạnh phúc.

Khoảng một lát sau Ngải Tịch rón rén bước đến thư phòng, trong túi cầm một tấm giấy gì đó rồi cất gọn vào trong túi, liếc mắt qua khe cửa thì thấy Hắc Mộc Thần đang cặm cụi gõ gõ mấy ngón tay lên bàn phím vô cùng thuần thục và nhanh nhẹn, ánh mắt dán chặt lên màn hình vi tính không rời nửa giây, lần đầu tiên Ngải Tịch ngắm nghía anh làm việc như vậy quả thật là xôn xao rạo rực trong lòng. Quả nhiên dáng vẻ nghiêm túc làm việc của đàn ông là sự quyến rũ chết người, hơn nữa còn là gương mặt góc cạnh rõ ràng của Hắc Mộc Thần lại càng khiến Ngải Tịch say mê nhìn anh không rời mắt. Mái tóc màu đen huyền rủ xuống vầng trán cao, cặp mắt sắc bén như cá voi sát thủ không chớp mà nghiêm túc nhìn vào màn hình, sống mũi cao anh tuấn, hàng chân mày hơi nhíu lại một chút, gò má góc cạnh rõ ràng vô cùng tuấn tú, đôi môi mỏng hơi mím lại, yết hầu nam tính gợi cảm nhô lên đầy khêu gợi.

Ngắm nghía anh một hồi Ngải Tịch mới chậm rãi mở cửa vào trong, bước chân nhẹ nhẹ rón rén khẽ tiến tới bên cạnh Hắc Mộc Thần định hù dọa anh một cái nhưng ngay lập tức đã bị bàn tay anh kéo lại, dù anh đang tập trung làm việc không cần liếc mắt lên nhưng khi ngửi được mùi của Ngải Tịch là Hắc Mộc Thần đã biết cô đang chậm rãi đi tới rồi, ngón tay dời khỏi bàn phím rồi đặt cô ngồi lên đùi mình sủng nịch vòng tay qua eo cô, dịu dàng hỏi: " Sao còn chưa ngủ? ".

Ngải Tịch cười hì hì quấn tay lên cổ anh rồi nhỏ giọng nói: " Không có mùi của anh, em không thể ngủ..".

Ánh mắt Hắc Mộc Thần tràn đầy sự yêu thương nhìn cô, nghe cô thủ thỉ như vậy mà trong lòng anh chảy vô vàn dòng mật ngọt như kẹo, khẽ xoa xoa gò má cô yêu chiều rồi cất giọng thâm trầm: " Em phải nghỉ ngơi sớm, như vậy mới tốt cho bảo bối được! ".

Ngải Tịch xị mặt lại, hàng mi cong dài khẽ run rẩy mà cụp lại, nhỏ giọng buồn hiu nói: " Nhưng dạo này anh thường xuyên thức đêm để làm việc đến sáng ấy, anh không lo cho sức khỏe của mình nhưng em lo mà..Ông xã, nhìn anh như vậy em rất xót lòng..". Mấy từ cuối mà cô nói ra liền hơi ngào nghẹn một chút, khóe mắt cũng hơi ửng đỏ.

Giọng nói mềm mại của cô chui vào tai Hắc Mộc Thần khiến trong lòng anh ngập tràn sự hạnh phúc, mỉm cười dịu dàng rồi nâng gương mặt ép Ngải Tịch phải nhìn vào mắt anh, giọng nói nhỏ nhẹ mà yêu thương của anh chậm rãi vang lên: " Anh phải làm việc mới nuôi em và bảo bối được chứ? Dù công việc có nhiều thế nào thì cũng chẳng gây hại cho sức khỏe của anh, anh biết chừng mực mà, em không cần lo lắng cho anh, cứ ăn uống nghỉ ngơi thật tốt để bảo bối của chúng ta bình an sinh ra là được, không cần để tâm đến thứ gì cả! Mọi việc cứ để một mình anh lo! Ngoan ngoãn đi ngủ đi, biết không? ".

Nghe anh thâm tình nói như vậy mà trong lòng Ngải Tịch cũng có chút ấm áp xen lẫn não nề trong lòng, cô biết dạo này Hắc Mộc Thần rất mệt mỏi, vừa phải chăm sóc chu đáo cho cô hai tư trên hai tư mà còn phải xử lí mọi chuyện ở Hắc Thị, thời gian gần đây anh dường như không nghỉ ngơi nữa, vành mắt đã thâm lên một chút, cứ nhìn anh là cô lại u buồn đau xót, ánh mắt sầu muộn nhìn Hắc Mộc Thần rồi cất tiếng: " Thần, anh có mệt không? ".

Bàn tay Hắc Mộc Thần dịu dàng xoa gò má hồng hào của cô rồi đặt làn môi lên hôn nhẹ lên chóp mũi xinh xắn của Ngải Tịch, cánh tay như gọng kìm mà siết chặt lấy eo cô vào lòng, khiến khoảng cách gần đến nổi cô có thể nghe rõ tiếng tim đập thình thịch của anh, Hắc Mộc Thần suy tư giây lát rồi ra vẻ đắm chiêu lên tiếng.

" Mệt thì cũng có đấy, nhưng nếu em hôn anh một cái thì có lẽ sẽ hết mệt một chút! ".

Thật là..

Ngải Tịch đang lo lắng cho anh mà anh còn trêu gẹo cô như vậy, lườm Hắc Mộc Thần một cái rồi hờn dỗi: " Lưu manh! ".

Hắc Mộc Thần bật cười khẽ, mi mắt Ngải Tịch giật giật, cô ngẫm nghĩ giây lát rồi kéo đầu anh lại giữ tay lên hai gò má anh, đặt làn môi mềm mại lên vầng trán của anh hôn thật sâu. Hắc Mộc Thần mỉm cười thỏa mãn hạnh phúc mà nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn dịu dàng của cô, vòng tay vẫn siết chặt lấy eo cô không buông, một lúc sau Ngải Tịch mới rời khỏi trán anh rồi cất giọng trong trẻo mà nghiêm túc nói: " Ông xã, dù cho anh có mệt mỏi đến thế nào nhưng hãy nhớ rằng em luôn ở bên cạnh anh mãi mãi! ".

Khóe môi Hắc Mộc Thần cong lên ý cười, anh áp sát vầng trán trơn bóng của Ngải Tịch vào trán anh rồi dịu dàng lên tiếng: " Còn bảo bối của chúng ta nữa..".

Nghe anh nhắc đến hai chữ bảo bối mà trong lòng cô rộn ràng tưng bừng khó tả, ngẩng lên rồi chớp mắt long lanh nhìn anh: " Ông xã, anh thích con trai hay con gái? ".

Hắc Mộc Thần mỉm cười khẽ rồi lấy tay xoa xoa gò má cô, hôn lên trán cô một cái cưng chiều rồi nói: " Bảo bối của chúng ta là con trai hay con gái anh đều thích cả! ". Nói rồi anh cầm bàn tay trắng trẻo của cô ra hôn nhẹ lên mấy ngón tay thon dài.

Ánh mắt Ngải Tịch xẹt lên tia hạnh phúc, cô nhìn bâng quơ rồi đăm chiêu chậm rãi nói: " Vậy thì..*** *** **** *** được không? ".

Làn môi Hắc Mộc Thần dời nụ hôn lên cần cổ trắng ngần của cô, ngón tay thon lại vô thức cởi mấy cúc áo của Ngải Tịch ra rồi lại dời làn môi mỏng xuống khe ngực sâu hút hồn, hơi thở rạo rực mà như đánh mất lí trí vì cặp ngực mê hồn của Ngải Tịch, miên man mà quên cả để ý đến lời nói có gì đó mờ ám của cô: " *** *** **** ***? ".

Lúc này Ngải Tịch hơi run rẩy bờ vai vì từng nụ hôn vụn vặt của anh rơi khắp nên trên cần cổ trắng ngần, xương quai xanh khiêu gợi và bầu ngực trắng trẻo mềm mại của cô, nghĩ chắc anh vẫn còn chưa thông não vì lời nói ẩn ý của cô nên dứt khoát khai quật đại não của Hắc Mộc Thần, chậm rãi cất giọng: " Ông xã, em đang mang trong bụng hai sinh linh bé nhỏ. Là một cặp long phụng..".

Hắc Mộc Thần đang chôn mặt vào khe ngực cô còn để lại vài dấu vết ám muội, nghe cô nói mà hình như vẫn còn say sưa miên man lẩm bẩm: " Long phụng à?..".

Chợt...

Nụ hôn anh cứng đờ dừng lại, lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô chăm chú, Hắc Mộc Thần mới nghe lầm sao? Đầu óc anh hiện tại đang ong ong không cảm nhận được thứ gì, ánh mắt hiện lên rõ vẻ kích động, giọng nói run rẩy mà lắp bắp hỏi lại: " Em..em..mang long phụng? ".

Ngải Tịch từ đầu đến cuối đều quan sát biểu hiện của anh, nhìn gương mặt kinh ngạc mà không che dấu được được sự xúc động hiện rõ ràng trong đáy mắt Hắc Mộc Thần, mỉm cười khẽ rồi gật đầu chắc nịch, sẵn tay lấy từ trong túi ra một tờ giấy kết quả siêu âm, còn có kết luận rõ ràng là 80% Ngải Tịch đang mang thai sinh đôi.

Cả người Hắc Mộc Thần đờ ra mà cầm tấm kết quả trên tay, nhất thời kích động mà không thể thốt ra một chữ, Ngải Tịch..vợ của anh..đang mang cho anh hai đứa con sao?

Lúc này tâm trạng Hắc Mộc Thần cực kì phấn khởi, nụ cười vui vẻ nhất trên môi anh nở ra ha hả, anh đột nhiên đứng dậy ôm chặt lấy Ngải Tịch vào lòng rồi xoay vòng vòng trong sự hân hoan, giọng nói run rẩy mà hạnh phúc vang lên: " Ngải Tịch! Anh..anh thật sự không biết nên diễn tả niềm cảm xúc này như thế nào nữa..anh..anh ".

Giọng nói của anh vì bất ngờ mà tràn ngập xúc động dữ dội nên lắp ba lắp bắp, Ngải Tịch bật cười với bộ dạng này của anh: " Bỏ em xuống trước đã! ".

Lúc này Hắc Mộc Thần mới giật mình bế cô xuống, vì quá kích động mà anh quên mất cô đang mang thai.

Nhìn Hắc Mộc Thần như vậy mà trong lòng Ngải Tịch ngập tràn hạnh phúc, cô choàng tay quấn lên cổ anh rồi nói: " Ông xã, anh có vui không? ".

" Đương nhiên là vui rồi! Anh cực kì vui là đằng khác! ". Hắc Mộc Thần lập tức đáp lời cô không do dự, có trời mới biết khi cầm tấm giấy siêu âm trong tay cùng với lời kết luận mà anh sắp vui mừng nhảy cẫng lên rồi.

Niềm hạnh phúc còn hơn cả một đại dương lúc này đang chảy khắp trong người của Hắc Mộc Thần, từng dòng mật ngọt và xúc động chảy khắp qua các tế bào len lỏi trong cơ thể anh, khẽ cất giọng thâm tình: " Bà xã, anh yêu em! ".

Vừa dứt lời Hắc Mộc Thần liền ngậm lấy đôi môi anh đào của Ngải Tịch, điên cuồng hút hết hương vị ngọt ngào trong khoang miệng cô, sự cuồng dã trong mắt anh thể hiện rõ ràng, không đợi Ngải Tịch có cơ hội phản kháng anh đã bế cô dịu dàng như nâng trứng hứng như hứng hoa lên rồi sải bước tiến về phòng ngủ, nụ hôn trên môi càng cuồng nhiệt mà không dừng lại..

Cuối cùng, từ phòng ngủ truyền ra tiếng gầm nhẹ của người đàn ông và tiếng thở dốc đầy gấp gáp của người phụ nữ, tiếng hai cơ thể va chạm nhau đầy mãnh liệt nhưng lại hết sức dịu dàng, cả tiếng rên rỉ đê mê kiều mị do từng đợt khoái cảm dâng trào và giọng nói thâm tình của người đàn ông xen lẫn nhau phát lên đầy sự gợi tình mà điên cuồng hạnh phúc.

Bầu không khí nhanh chóng được hâm nóng hơi lửa tình, trên bức tường in rõ hai cơ thể đang âu yếm dính chặt lấy nhau trên giường, như thể lúc này có “yêu” bao nhiêu lần cũng không đủ để diễn tả sự xúc động cùng niềm hạnh phúc vô bờ bến này..

[Mọi người có hóng ngoại truyện hai bảo bối của anh chị không nào? Bình luận like đi quý dị ơii!!!]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.