Duyên Nợ Ba Sinh

Chương 9




Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân đứng ở một bên nghe Phong Tế nói thế, đưa mắt nhìn nhau cười, hai người có thể khẳng định Phong Tế có ý với con gái mình.

Nhưng cho dù Phong Tế có tốt hơn Đường Dương thì hai người cũng không thể nhanh chóng thừa nhận Phong Tế như vậy.

Bởi vì Cảnh Thần và Đường Dương còn có hôn ước hơn nữa Cảnh Thần lại rất yêu Đường Dương. Cho dù hai người họ muốn Cảnh Thần và Đường Dương hủy hôn thì vẫn phải được Cảnh Thần đồng ý!

Tuy từ sau khi bị thương, thái độ của Cảnh Thần với Đường Dương hơi khác lạ, nhưng không ai nói rõ cô thực sự không yêu Đường Dương nữa, hay chỉ đang giận dỗi với Đường Dương thôi!

Đứa con gái này không làm cho họ yên tâm được.

Huống chi hôn ước này cũng khó mà giải trừ. Sự việc liên quan đến hai gia tộc, tập đoàn của hai nhà, liên quan đến lợi ích của rất nhiều người, làm sao đơn giản thế.

Phong Tế muốn theo đuổi con gái họ thì phải được Cảnh Thần đồng ý, phải nghĩ biện pháp hủy hôn mà không ảnh hưởng đến thể diện Cảnh gia rồi hẳn nói!

Mà bên kia Đường Dương đau lòng cho Bạch Yến Vũ, cầm tay cô ta đỡ cô ta đứng dậy.

“Yến Vũ, em không cần làm thế. Theo anh trở về, anh sẽ xử lý chuyện này thật tốt, em không cần lo lắng.”

“Anh Đường.” Bạch Yến Vũ hai mắt rưng rưng nhìn Đường Dương anh tuấn cao lớn bên cạnh.

Cô ta yếu ớt gọi Đường Dương khiến hắn càng đau lòng. Ánh mắt hắn nhìn Cảnh Thần bất thiện, chẳng phải như nhìn vị hôn thê của hắn, mà như nhìn kẻ thù.

“Cảnh Thần, em tự giải quyết cho tốt, đừng tùy hứng….. Hừ!” Đường Dương ngoan độc nói, dẫn Bạch Yến Vũ và ba cô ta rời đi, thậm chí khi đi qua Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân cũng không thèm chào hỏi.

Ánh mắt Cảnh Hoằng Hi âm trầm, Đường Dương này nghĩ hắn và Cảnh Thần đã đính hôn rồi, liền vô tư lự hử? Hiện tại hai người còn sống mà hắn còn không để hai người họ vào mắt, nếu bọn họ… không biết Đường Dương còn đối xử Cảnh Thần thế nào đây!

Nhưng trước kia Đường Dương luôn biểu hiện rất tốt, tại sao bây giờ lại trở nên tự cao không có đầu óc thế? về điểm này Cảnh Hoằng Hi nghĩ mãi cũng chẳng ra.

Nửa tháng tiếp theo, ngày nào Phong Tế cũng đến Cảnh gia thay thuốc cho Cảnh Thần, mỗi lần đến anh đều mang theo một ít quà cáp, tuy không phải quý giá nhưng lại được lòng mọi người, bởi vì tất cả đều là thứ Cảnh Thần thích.

Mà trong nửa tháng này, Đường Dương lại hoàn toàn biến mất, không nói đến việc tới thăm Cảnh Thần, một cú điện thoại cũng không có. Đối với việc này Phạm Niệm Chân thở dài một tiếng không thèm để ý nữa, mà Cảnh Hoằng Hi nhận được một ít tài liệu, cười lạnh không thôi.

Hiện tại hai vợ chồng đều rất cảm ơn sự xuất hiện của Phong Tế, ít ra bởi vì anh, con gái bảo bối của bọn họ không vì sự lãnh đạm của Đường Dương mà tâm tình không tốt, ngược lại mỗi ngày đều mong chờ Phong Tế đến.

Hai vợ chồng ông cũng nghi hoặc vì sao con gái lại nhanh chóng không thích Đường Dương nữa, dù sao cô cũng ở bên Đường Dương 4 năm, Đường Dương trong lòng Cảnh Thần có vẻ chiếm một vị trí rất lớn. Nhưng khi nghĩ đến Đường Dương không xứng với con gái mình, hai vợ chồng cũng không suy nghĩ nhiều.

Hai người cho rằng trước đó Cảnh Thần còn trẻ nên bị Đường Dương mê hoặc, chứ không thật sự yêu hắn. Mà lần này bị thương, vì Bạch Yến Vũ, mà Cảnh Thần và Đường Dương ầm ĩ mâu thuẫn, vừa vặn Phong Tế rất ưu tú lại xuất hiện bên cạnh cô vào lúc này…

Hai vợ chồng cảm thán, con gái nhà mình cuối cùng cũng trưởng thành, hai người cũng rất vừa lòng với Phong Tế. Trải qua chuyện của Đường Dương, Phạm Niệm Chân cũng để bụng, bắt Cảnh Hoằng Hi mời thám tử tìm hiểu sinh hoạt cá nhân của Phong Tế. Không tra còn đỡ vừa tra hai vợ chồng chỉ có thể cảm thán, vận may của con gái mình tốt quá.

Phong Tế không chỉ là thanh niên giữ mình trong sạch mà còn là một thanh niên vĩ đại! Khoan nói đến việc anh không dựa vào Phong gia, từng bước đạt được như hôm nay mà anh còn là ông chủ đứng sau tập đoàn nổi tiếng.

Cảnh Hoằng Hi cũng biết Phong Tế rất thật lòng, nếu Phong Tế không muốn cho ông biết, dù ông có thuê thám tử giỏi thế nào thì cũng không tra được chuyện này. Phải biết rằng chuyện Phong Tế là ông chủ tập đoàn lớn mọi người trong nhà họ Phong đều không biết một chút tin tức nào.

Sau này Cảnh Hoằng Hi và Phong Tế đơn độc gặp mặt thương thảo cái gì đó, tuy nội dung cặn kẽ Phạm Niệm Chân không rõ lắm, nhưng nhìn hai người tươi cười, bà đã biết hai người đã đạt thỏa thuận nào đó mà hai người đều rất vừa lòng.

“Tiểu Thần, hai người họ thật sự rất yêu em.” Trong phòng ngủ của Cảnh Thần, Phong Tế nói với Cảnh Thần đang gối đầu lên đùi anh đọc sách, “Về sau phải hiếu thuận với bọn họ hơn nữa.”

Kiếp trước vì chiến tranh nên ba mẹ hai người đều mất sớm, mà kiếp này Phong Tế có cha mẹ và hai anh nhưng quan hệ rất bình thường. Cho nên tình yêu thương của Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân dành cho Cảnh Thần làm Phong Tế rất cảm động.

Lúc đầu chỉ vì Cảnh Thần không muốn hai người họ đau lòng nên anh mới không trực tiếp bắt cóc Cảnh Thần mang đi, mà lựa chọn đi đường vòng. Khi biết Cảnh Hoằng Hi điều tra mình, và cuộc nói chuyện hôm nay giữa hai người, Phong Tế mới chân chính thừa nhận hai người là ba mẹ của Cảnh Thần, đồng thời cũng là ba mẹ anh.

Phong Tế là người bao che khuyết điểm, chỉ cần được anh thừa nhận, là người trong phạm vi bảo vệ của mình thì anh tuyệt đối sẽ bảo vệ họ thật tốt. Anh có năng lực này, cũng có thực lực này.

“Anh và ba nói chuyện gì đấy?” Cảnh Thần lười biếng hỏi.

Hiện tại cô rất tự nhiên gọi ba mẹ. Cô là Cảnh Thần cũng là Cảnh Thần trước kia. Trên thế giới này không có khả năng có hai người hoàn toàn giống nhau, tuy Cảnh Thần cảm thấy có lỗi với vợ chồng Cảnh Hoằng Hi, nhưng cô sẽ không buông tha sinh mệnh này, huống chi còn có Phong Tế bên cạnh.

“Bác trai đồng ý cho hai chúng ta ở bên nhau, nhưng anh phải giải quyết chuyện hôn ước giữa em và Đường Dương cho tốt, còn phải khiến em đồng ý ở bên anh. Bọn họ sẽ không ép em, anh cũng không thể ép buộc em.” Đối với Phong Tế mà nói, hai điều kiện sau không tính là gì. Bất quá điều này cũng chứng minh vợ chồng Cảnh Hoằng Hi yêu thương Cảnh Thần không giữ lại chút nào, đối với họ hạnh phúc của Cảnh Thần mới là quan trọng nhất.

“Tế, chắc chắn anh đã sớm bắt đầu kế hoạch, nếu không Đường Dương cũng không thể ngay cả một cú điện thoại cũng chẳng gọi trong nửa tháng nay.” Cảnh Thần khẳng định nói

Dù Đường Dương bất mãn với Cảnh Thần, nhưng vẫn luôn mơ ước tài sản của cô, làm sao có thể nửa tháng chẳng liên lạc gì với cô, còn không có bất kỳ khắc phục nào?

Phong Tế cúi đầu xem vết thương trên gáy Cảnh Thần, vết thương đã gần khép lại, tóc cũng đang mọc ra.

“Anh không làm gì cả, tiểu Thần. Đường Dương ở công ty đang chuẩn bị tham gia đấu thầu một công trình, cho nên hắn rất bận rộn.” Ngón tay Phong Tế xuyên qua tóc cô, động tác rất dịu dàng, bởi vì nhắc đến Đường Dương mà ánh mắt anh lộ ra tia sắc bén, “Hơn nữa bên cạnh hắn còn có vị Bạch Yến Vũ tiểu thư kia, đương nhiên Đường thiếu gia vui đến quên cả trời đất, quên luôn vị hôn thê này rồi.”

“Bạch Yến Vũ ở cùng Đường Dương?” Cảnh Thần nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Phong Tế. Cô và Phong Tế có ảnh hưởng lớn vậy sao, Đường Dương dám đưa người tổn thương cô đến làm trong công ty hắn?

“Tiểu Thần, nơi này là thế giới thật, không giống thế giới do em tưởng tượng ra, cũng không giống trong phim truyền hình.” Phong Tế cúi đầu hôn lên trán cô “Trước khi em bị thương Bạch Yến Vũ đã làm trong công ty Đường Dương một tháng rồi. Cô ta vốn là em gái trà nước, nhưng một tuần sau được Đường Dương điều đến bên người làm trợ lý.”

Cảnh Thần nghe vậy trợn cả hai mắt, do đó Đường Dương đã sớm quen biết Bạch Yến Vũ rồi, hai người cũng sớm cấu kết với nhau? Khó trách ngày đó thái độ của Đường Dương lại kì quặc thế, động lòng với Bạch Yến Vũ từ lâu nên mới đau lòng ấy mà.

Cảnh Thần mang ánh mắt hóng chuyện, đứng dậy, nhìn Phong Tế nói: “Vậy Bạch Yến Vũ có nhận lời Đường Dương không?”

Trong phim Bạch Yến Vũ phải 3 năm mới tiếp nhận Đường Dương, bây giờ thì sao? Có phải Bạch Yến Vũ đang diễn “Bạch liên hoa’ ở công ty hay không? Ngày đó tuy cô ta cúi đầu, Cảnh Thần không nhìn thấy ánh mắt và nét mặt cô ta, nhưng cô có thể cảm giác được trên người cô ta toát ra sự oán hận và không cam lòng.

Nói tới, rốt cuộc làm sao mới có thể chậm chạp như Đường Dương, hoàn toàn không cảm giác được luồng oán hận mãnh liệt kia nhỉ!

“Không nhận nhưng cũng không từ chối.” Phong Tế dùng khăn ướt lau tay, sau đó lấy táo trên bàn gọt vỏ, cắt thành từng miếng nhỏ đút Cảnh Thần.

Cảnh Thần cau mày sau khi ăn vài miếng liền lắc đầu từ chối không ăn nữa. Phong Tế chỉ hai ba ngụm đã giải quyết hết phần còn lại của quả táo. Trong các loại trái cây, Cảnh Thần tương đối không thích táo, nhưng táo lại có thành phần dinh dưỡng khá cao, do đó mỗi ngày Phong Tế đều bắt cô ăn một ít.

“A, Bạch Yến Vũ đang chơi trò mập mờ với Đường Dương à? Hay phải nói là, cô ta muốn treo Đường Dương như vậy?”

“Chắc hẳn hai người đều muốn thế. Bạch Yến Vũ rất hiểu tâm lý đàn ông, nếu nhanh chóng nhận lời Đường Dương, thì cô ta chỉ có thể là tình nhân của Đường Dương mà thôi. Dù sao vị hôn thê của Đường Dương cũng là thiên kim tiểu thư, người bình thường chọn cái gì, lòng cô ta biết rõ.” Phong Tế cười lạnh nói.

Cho nên Đường Dương là loại không bình thường?

“Tế, có phải anh đang ghen không?” Cảnh Thần mặt mày rạng rỡ, ngay cả khi biết cô ưa Đường Dương, Phong Tế vẫn bất mãn với danh hiệu vị hôn phu kia của Đường Dương, nên miệng mới độc thế.

Phong Tế kéo Cảnh Thần vào lòng: “Tiểu Thần là vợ anh, đương nhiên anh ghen rồi. Anh và bác trai đã thương lượng xong, sẽ sớm hủy hôn giữa em và Đường Dương. Sau đó hai chúng ta sẽ xuất ngoại vài năm, không phải em nhận được giấy trúng tuyển bên Mỹ sao?”

Lần này hai nhà Cảnh - Đường hủy hôn, sai lầm đương nhiên là do Đường Dương, nhưng cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến Cảnh Thần. Vì vậy xuất ngoại tránh một thời gian là lựa chọn tốt nhất, vừa vặn chẳng phải Cảnh Thần cũng nhận được giấy báo trúng tuyển ở bên Mỹ à.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.