Duyên Nợ Ba Sinh

Chương 19




Phong Tế nghe vậy lập tức ngồi dậy, ôm chặt cô vào lòng, nét mặt bất đắc dĩ lại cười khổ cưng chiều nói, “Tiểu Thần em không thể xuyên tạc ý anh.”

“À____” Chữ này Cảnh Thần nói một cách du dương kéo dài, cô tựa vào lòng Phong Tế, giương mắt nhìn anh, “Thì ra là em ‘xuyên tạc’ ý anh hả?”

Nụ cười khổ trên mặt Phong Tế càng sâu, anh biết nếu không thỏa mãn lòng hiếu kì của cô, đừng nói đêm nay, về sau chắc một thời gia dài anh đều phải đi tắm nước lạnh.

“Tiểu Thần, hôm nay anh đã sa thải một tổng giám đốc sáng chế, người này đã làm trong công ty 4 năm.”

“Sau đó…” Cảnh Thần ý bảo anh tiếp tục nói, “Sẽ không cẩu huyết như em tưởng chứ?”

“Đúng là cẩu huyết như em tưởng.” Một bàn tay của Phong Tế cẩn thận ôm Cảnh Thần, tay còn lại lén lút sờ những nơi mẫn cảm của cô, lại bị cô đập một cái phải rụt lại.

“Tiểu Thần!” Phong Tế cực kỳ đáng thương gọi tên cô, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói mà bị mất toàn bộ phúc lợi sao? Câu nói đó cũng không có ý gì nhưng cô cố tình vì câu nói đó mà tranh cãi với anh.

Đây là kết cục của việc không áp dụng phu cương, nhưng anh vui vẻ chịu đựng, khó trách đám anh em kia lại nói anh sợ vợ.

Cảnh Thần làm bạn với anh hơn 70 năm, đời này là người anh tìm kiếm suốt 14 năm, cho dù ‘sợ vợ’ thì sao?

Chỉ vì anh yêu cô nên mới cho cô quyền lợi đó.

Thật ra đàn ông và phụ nữ cũng không có gì khác nhau, thời điểm anh ta yêu bạn, bạn làm gì cũng đúng, khi anh ta không còn yêu bạn thì bạn làm gì cũng sai.

Kiếp trước, Phong Tế cũng không phải không gặp được cám dỗ, chẳng qua anh giữ vững được lập trường của mình mà thôi.

Mà bây giờ ngoại trừ Cảnh Thần, ai anh cũng không muốn hết.

Ngoài Cảnh Thần, còn ai có thể biết được, anh thích gì, anh đang nghĩ gì không?

Ngoài Cảnh Thần, còn ai có thể mặc kệ anh ra sao, đều luôn ở bên anh không?

Nếu anh không phải cậu út của nhà họ Phong, thì anh chẳng có tài sản nào cả, ngoài Cảnh Thần, còn có người phụ nữ nào không oán không hận luôn ở bên anh không?

Kiếp trước Phong Tế cũng không được thuận buồm xuôi gió, nửa đời trước lúc lập nghiệp rất khó khăn, Cảnh Thần vẫn luôn bên anh bất kể giàu nghèo.

Có những lúc, hai người phải ở gian nhà chỉ có 15m2, mỗi ngày có thể ăn cháo đã là hạnh phúc rồi. Dù khó khăn như vậy nhưng cô cũng không rời bỏ anh.

Cho nên anh mới không rời bỏ cô. Cho nên kiếp này mới tốn 14 năm tìm kiếm cô.

Tình cảm đều là tương đối, không có trả giá, sao có thể tìm được tình cảm đích thực.

Cảnh Thần chống lại ánh mắt thâm tình và mang theo khẩn cầu của Phong Tế, vốn cũng chẳng tức giận gì, cô lườm anh một cái, nói: “Đường Dương sử dụng mỹ nam kế với vị tổng sáng chế kia, muốn trộm tư liệu gì, phải không?”

“Phụt____” Nghe đến ba từ mỹ nam kế Phong Tế nhịn không được bật cười, hai người họ quả nhiên là vợ chồng, suy nghĩ cũng giống nhau. Tay anh lại đưa ra sau lưng cô tiếp cận cái mông dịu dàng vỗ về từng chút từng chút, lần này Cảnh Thần không ngăn cản, khiến anh nhẹ nhàng thở ra, “Cũng không biết có phải dùng Mỹ nam kế hay không, hình như Chung Vấn là học muội của Đường Dương, nghe nói ban đầu họ từng yêu nhau, về sau chia tay. Không biết chừng lần này là tình cũ không rủ cũng đến.”

“Gần đây Chung Vấn và Đường Dương có gặp mặt mấy lần, sau đó…” Giọng Phong Tế trở nên lạnh lùng mang theo vài phần trào phúng, “Gần đây Chung Vấn phụ trách kế hoạch điện tử, có không ít nội dung bị rò rỉ ra ngoài, đồng thời đã có công ty dùng nữa. Hôm nay Chung Vấn lại trình bản kế hoạch này lên, em nói xem nếu hiện tại anh dùng kế hoạch đó thì sẽ có kết quả thế nào?”

“…” Cảnh Thần cảm thấy không còn gì để nói, cuối cùng hỏi, “Việc ấy thật sự do Đường Dương gây ra sao? Em cảm thấy hắn hẳn không ngốc thế đâu?”

Hắn có thể sắp xếp nhiều người ở Cảnh thị như vậy, Cảnh Hoằng Hi dùng ba năm cũng không thể loại bỏ hết đám người đó, lẽ nào Đường Dương lại mắc sai lầm sơ đẳng như thế! Cảnh Thần thoáng không tin, nhưng sự việc này lại xảy ra.

“Cho dù không phải kế hoạch của hắn thì chắc chắn cũng liên quan đến hắn”. Phong Tế thản nhiên nói, sau đó cố tình hạ giọng hà hơi bên tai cô, “Bà xã, giờ chúng ta nói chuyện khác được không? Anh muốn em, cho anh, được không em?”

Cảnh Thần nhìn anh bằng ánh mắt quyến rũ, nhưng miệng vẫn không buông tha anh: “Sao vậy, chẳng phải anh cảm thấy em không đủ tình thú sao?”

“Bà xã đại nhân, anh sai rồi, được chưa.” Giọng điều anh rất vô lại, hành động lại bất đắc dĩ, trực tiếp ôm Cảnh Thần đi đến phòng tắm, “Ông xã tắm cho em, em tha thứ cho anh đi.”

“….”

Trong lòng Cảnh Thần khinh bỉ Phong Tế, anh tắm cho cô, chỉ có thể càng tắm càng mệt thôi!

Nhưng mệt cũng chả sao, có thể hưởng thụ là được.

Cảnh Thần vòng tay ra sau gáy anh, dùng sức một chút để đầu anh cúi xuống, hai người cứ thế hôn nhau, vừa kích tình vừa triền miên.

***

Thời gian trôi qua rất mau, chẳng mấy chốc đã qua nửa năm, sắp đến ngày Cảnh Thần và Phong Tế kết hôn.

Trong quán bar, Phong Tế bất đắc dĩ ngồi trên sopha nhìn hai người đàn ông có vẻ mặt xem kịch vui: “Mình nói nè, các cậu định chuốc mình say thật à, gọi nhiều rượu vậy? Đừng quên rằng mai là hôn lễ của mình, mình không muốn lên trang nhất với nội dung ‘Chú rể không đến tham gia hôn lễ vì say rượu’ đâu.”

“Phong đại thiếu, cậu sắp từ bỏ cuộc sống độc thân rồi, không uống sao được!” Ngồi bên cạnh Phong Tế là một người đàn ông hớt đầu húi cua, gương mặt không tính là đẹp trai, nhưng lại mang nét cương nghị và đậm chất nam tính, vỗ vai Phong Tế nói.

“Xin lỗi, mình không thể uống rượu.” Phong Tế nghiêng người sang một bên, để tay người kia tuột khỏi vai anh, anh nâng kính mắt nói, “Lát nữa mình còn đi đón bà xã về, phải lái xe đấy.”

“Không vui gì cả, Phong Tế này!” Ngồi đối diện anh là một người đàn ông có đôi mắt đầy quyến rũ khó phân biệt nổi nam hay nữ, trêu chọc nói, “Biết rõ hôm nay gọi cậu tới là vì chúc mừng cậu thoát khỏi cuộc sống độc thân mà, cậu lại nói không uống rượu?”

“Hiện tại rượu bị quản rất chặt, các cậu cũng đừng gây chuyện.” Phong Tế nhún vai, gọi người phục vụ đến đổi một bàn bia thành đồ uống không chứa cồn.

“Có bà xã và không có bà xã khác nhau quá trời đúng không, Nhan Tứ?” Người đàn ông có ánh mắt quyến rũ nói với người ngồi bên cạnh Phong Tế, “Trước kia khi chúng ta đi uống rượu, lần nào cũng là Phong Tế uống nhiều nhất, giờ lại không động một giọt nào.” Nhìn khóe miệng Phong Tế giật giật, hắn lại vội vàng lắc đầu, “Đừng, cậu đừng nói gì cả. Cho dù cậu không lái xe được, gọi điện bảo tài xế đến không được sao? Cậu không uống còn bắt bọn tôi phải uống nước trái cây với cậu?” Hắn bưng ly nước màu cam lên, thoáng chán ghét nhíu mày.

Nhan Tứ ngồi bên cạnh Phong Tế cười khẽ một tiếng, hiển nhiên anh ta cũng tán thành lời nói của Lam Phong.

Phong Tế nho nhã quăng cho anh ta ánh mắt hình dao: “Tiểu Thần không thích mùi rượu.”

“Cậu thật sự trở thành người sợ vợ rồi.” Nhan Tứ thở dài một tiếng, ra vẻ cuối cùng cũng xác nhận được chân lý.

Phong Tế nhe răng cười: “Cho tới bây giờ mình cũng chưa phủ nhận điều đó.”

“Đúng là không nhìn ra nha, Phong Tế.” Lam Phong chớp mắt, thản nhiên cười nói, “Trước đây cậu không có hứng thú với con gái, thậm chí còn bị đồn là gay, hiện tại sao bị con gái nắm trong tay rồi? Xem ra, chị dâu Cảnh Thần nhất định không giống người khác.”

Phong Tế mỉm cười không nói lời nào, ngược lại Nhan Tứ bên cạnh anh lại bưng nước trái cây lên uống một ngụm sau đó nói, “Chị dâu vốn có hôn ước, sao lại ở cùng Phong đại thiếu nhỉ.”

Có tin hóng!

Bị bọn họ thúc giục mấy lần, cuối cùng Phong Tế cũng mang Cảnh Thần tham gia tụ họp nhóm vài lần, Cảnh Thần khiến bọn họ có cảm giác là một cô tiểu thư nhà giàu bình thường, không có gì đặc biệt cả.

Nhưng nghe Nhan Tứ nói vậy, giống như có chuyện gì đó! Lam Phong ngay lập tức ngồi ngay ngắn, vẻ mặt chờ mong nhìn Nhan Tứ, ý bảo hắn tiết lộ.

Nhan Tứ không chút dấu vết nhìn Phong Tế, được anh gật đầu cho phép mới nói.

Thì ra lần trước Chung Vấn phản bội công ty, không phải âm mưu của Đường Dương. Hắn chỉ trùng hợp gặp Chung Vấn vài lần mà thôi, đối với mối tình đầu này, Chung Vấn vẫn không bỏ xuống được.

Lúc trước bọn họ chia tay là do hai người chênh lệch quá lớn, Đường gia không đồng ý cho họ ở bên nhau, nhưng giờ Đường Dương lại cưới Bạch Yến Vũ có thân phận, bối cảnh kém hơn cô ta, sao cô ta có thể cam tâm.

Đường Dương biết Chung Vấn là tổng giám đốc sáng chế của tập đoàn Cảnh Phong nên cố ý tiết lộ cho cô ta việc hắn kết hôn với Bạch Yến Vũ là do truyền thông. Chung Vấn đương nhiên cũng biết, scandal của Đường Dương cô ta cũng chú ý, do đó cô ta có thể hiểu sự lựa chọn của hắn. Trong hoàn cảnh đó, Đường Dương chỉ có thể chọn Bạch Yến Vũ, nếu không sẽ gây bất lợi cho Đường thị.

Scandal là sự thật nhưng nếu không có người đứng sau làm sao có thể làm lớn thế. Mà người đứng sau chính là cậu út nhà họ Phong, chủ tịch kiêm CEO tập đoàn Cảnh Phong, vị hôn phu của Cảnh Thần, Phong Tế. Anh làm vậy chỉ vì muốn Đường Dương kết hôn sớm, chặt đứt mọi khả năng của Đường Dương.

Đường Dương cũng lấp lửng với Chung Vấn, nếu chuyện kia không bị làm to lên, hắn không thể kết hôn sớm thế. Cảnh gia và Đường gia hủy hôn, hắn sẽ thành người tự do, vốn có thể tìm được người phù hợp hơn, nhưng kết quả lại biến thành như vậy.

Ám chỉ của Đường Dương, Chung Vấn đương nhiên hiểu, nên mới phát sinh sự kiện đó.

Sau khi biết chân tướng Cảnh Thần chỉ thở dài, “Phụ nữ ngốc quá.” Sau đó bảo Phong Tế đừng truy cứu trách nhiệm pháp luật nữa. Tuy như thế nhưng thanh danh của Chung Vấn đã mất, cô ta chỉ có thể rời thành phố này, thậm chí không thể làm tiếp trong lĩnh vực sáng chế.

Chẳng qua, tự mình bức mình vào đường cùng, chỉ có thể tự chịu. Nếu đã làm ra chuyện này thì cô ta cần phải chịu trách nhiệm, dù trách nhiệm này, bờ vai hơi gầy yếu của cô ta chắc chắn gánh không nổi.

Sau đó, Cảnh Thần cũng không làm gì, chỉ liệt kê danh sách chuyện cũ phong lưu của Đường Dương trong khi đính hôn với cô, kể cả hiện tại những cô gái hắn đang mập mờ, toàn bộ gửi thư nặc danh cho Bạch Yến Vũ.

Bạch yến Vũ là người phụ nữ có tâm cơ, cho dù giờ đã có long phượng thai, tạm thời lơ là chồng, nhưng chắc chắn có thể dùng việc mang thai mà kéo Đường Dương trở về.

Dù sao vợ Đường Dương mới là gốc rễ để cô ta đặt chân vào nhà họ Đường, vì thế thời gian sau đó, Đường Dương cũng không có thời gian nhảy nhót nữa. Bởi Bạch Yến Vũ mang long phượng thai, Đường Minh Húc đích thân lên tiếng bảo Đường Dương về sau không cần đi xã giao nữa. Do đó ngoại trừ lúc đi làm, những thời gian khác hắn đều cống hiến cho vợ con hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.