Duyên Nợ Ba Sinh

Chương 13




Khóe môi Cảnh Thần hơi run rẩy, liếc Phong Tế một cái: “Tế, việc này với tình yêu đích thực sao đi chung với nhau được, em rất tò mò quá trình nha. Nhất là trong vụ này ông chồng yêu quý của em đóng vai trò gì, em tò mò lắm.”

“Tiểu Thần xác định anh có làm gì sao?” Phong Tế cười rất ôn nhã, tuy nụ cười này ở trong mắt Cảnh Thần chính là biểu hiện của phúc hắc điển hình.

“Nếu không phải anh ra tay, căn bản Đường Dương không có khả năng kết hôn với Bạch Yến Vũ, trước đó không lâu hắn còn nghĩ hết biện pháp hỏi thăm tin tức của em từ mẹ.” Cảnh Thần nhìn cảnh sắc hai bên đường, khóe môi hơi nhếch lên, tâm trạng rất tốt, “Đừng nói A Tế vì Đường Dương vẫn chưa chết tâm, nên mới… hửm?”

Nói tới đây, Cảnh Thần xoay đầu lại, nhướng mày nhìn Phong Tế đang chuyên tâm lái xe, trong mắt đầy nghiền ngẫm. Ông chồng nhà cô hẹp hòi bao nhiêu, sao cô không biết.

“Tiểu Thần, hắn và Bạch Yến Vũ không phải ‘tình yêu đích thực’ à, là tình yêu đích thực hẳn nên ở bên nhau.” Phong Tế dừng xe lại, tháo dây an toàn của hai người, cười nói, “Được rồi, nhanh chóng mua đồ còn về nhà, về nhà rồi lại nói với em, được chứ? Bây giờ, vẫn nên lấp đầy cái bụng của mèo con tham ăn mới là việc quan trọng nhất.”

***

Nhà trọ củ hai người đã thông nhau, Cảnh Thần ngồi trên sopha, vẻ mặt thỏa mãn ợ một tiếng. Đây là nhà của cô và Phong Tế, cô cũng không cần chú ý hình tượng gì, dáng vẻ cô có chật vật, xấu xí hơn đi nữa, Phong Tế cũng đã thấy qua.

Phong Tế mang một đĩa hoa quả từ trong bếp ra, có loại cô yêu thích như dâu tây và nho, cũng có táo cô không thích.

Cảnh Thần nhíu mi, ăn miếng táo Phong Tế đút tới bên miệng, làm nũng, “Tế, em thật sự không thích mùi vị của táo.”

“Ăn hai miếng nữa, tiểu Thần ngoan.” Giọng điệu của Phong Tế mang theo sự dụ dỗ, nét mặt dịu dàng, nhìn cô ăn 3 miếng táo mới lấy loại khác cho cô ăn.

Cảnh Thần hung hăng cắn miếng dâu tây trong tay cho hả giận, giống như cắn Phong Tế, tuy biết anh làm vậy là vì muốn tốt cho cô nhưng chỉ kén ăn một chút có sao đâu! Hơn nữa chỉ khi ăn hoa quả cô mới kén ăn thôi, lúc ăn cơm cô đâu có kén chọn.

“Tiểu Thần đừng dỗi mà.” Phong Tế ngồi xuống bên cạnh cô, rút một tờ khăn giấy lau ngón tay dính nước dâu của cô, “Lớn vậy rồi mà vẫn như trẻ con. Chẳng phải em không thích nhất cảm giác các ngón tay dính bẩn à, còn cố ý ăn đến mức nước dâu dây dính đầy tay.”

Cảnh Thần mếu máo xoay đầu sang chỗ khác không để ý tới anh, Phong Tế cười khẽ, ôm cô vào lòng, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Tiểu Thần có muốn biết tại sao Đường Dương và Bạch Yến Vũ kết hôn không?”

Cảnh Thần bĩu môi nhìn Phong Tế, trong mắt toàn là lên án: “Tế, anh lại xấu xa với em thế!”

“Cưng à, em không biết đây là tình thú sao?” Khuôn mặt điển trai của Phong Tế dán lại gần, hôn lên đôi môi cô một cái.

Tuy Cảnh Thần không đồng ý cách nói của Phong Tế, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, nghe anh nói chuyện của Đường Dương và Bạch Yến Vũ ở trong nước.

Hơn một năm trước, vợ chồng chưa cưới lúc đầu còn chưa ra mặt đính hôn đã bị phụ huynh của Cảnh gia và Đường gia đứng ra giải trừ, khi Đường Dương biết được tin này từ ba hắn - Đường Minh Húc, rốt cuộc đột phá phòng tuyến của người giúp việc, bước chân vào biệt thự ven biển của nhà họ Cảnh.

Từ lần trước dẫn hai cha con Bạch gia đến, hắn và Cảnh Thần đã ầm ĩ đến mức không thoải mái, Đường Dương không đến nữa. Sau khi scandal bị phanh phui trái lại hắn có tới đây tìm Cảnh Thần nhưng luôn luôn không thể bước vào, vì Cảnh Hoằng Hi đã dặn dò không cho hắn vào biệt tự Cảnh gia.

Nay hắn có thể bước vào Cảnh gia lần nữa, đương nhiên vì Cảnh Thần đã lên máy bay, Cảnh Hoằng Hi và Phạm Niệm Chân muốn nói chuyện đàng hoàng với Đường Dương, người đã lừa gạt tình cảm của con gái họ.

Lần gặp này tất nhiên tan rã trong không vui, Đường Dương vẫn nói do bản thân uống rượu, là sai lầm mà mọi đàn ông đều phạm phải. Hắn muốn gặp Cảnh Thần, muốn giải thích đàng hoàng với cô, nhưng khi biết cô lên máy bay đi Mỹ, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi Cảnh gia.

Vợ chồng Cảnh Hoằng Hi vừa nhìn đã biết không tin những gì hắn nói, dù sao bọn họ cũng chỉ có cô con gái bảo bối Cảnh Thần, họ muốn bảo vệ cô hắn cũng hiểu được. Chẳng qua… không phải Cảnh Thần rất yêu hắn sao, sao không nói lời nào đã xuất ngoại thế này?!

Ở giữa, rốt cuộc có việc gì xảy ra mà hắn không biết!

Trên đường lái xe về nhà, Đường Dương cẩn thận suy xét những chuyện phát sinh gần đây.

Hình như từ khi Cảnh Thần bị thương đến nay, hắn đã có chút bất thường, không, không phải như vậy, mà phải nói là từ khi gặp Bạch Yến Vũ đến nay hắn đã có chút bất thường. Hắn rõ ràng rất cần Cảnh Thần và Cảnh gia phía sau cô củng cố địa vị của hắn ở nhà họ Đường, nhưng vì sao càng ngày hắn càng đối xử với cô cho có lệ, thậm chí sau khi cô bị thương, mấy tháng cũng không liên lạc với cô!

Hơn nữa từ khi bị thương, Cảnh Thần cũng không chủ động liên hệ với hắn, sao hắn không phát hiện ra chứ! Toàn bộ tâm tư hắn đều đặt trên hạng mục công trình và trên người Bạch Yến Vũ. Tuy rằng Bạch Yến Vũ là mẫu người hắn thích, hắn cũng có cảm tình với cô ta, nhưng hắn sẽ không thể nào buông tha Cảnh Thần - người mang lại lợi ích rất lớn cho hắn tại thời điểm sắp chọn người thừa kế Đường gia.

Rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì?

Bởi vì công việc bận rộn mà Bạch Yến Vũ lại luôn bên cạnh hắn, cho nên hắn mới ném Cảnh Thần ra sau đầu. Sau khi scandal đầu tiên phát sinh hắn từng nghĩ phải tìm Cảnh Thần giải thích tử tế, ai ngờ… công trình đã xác nhận trước đó lại xảy ra vấn đề.

Đợi hắn xử lý xong, Bạch Yến Vũ lại mang thai. Sau đó rõ ràng hắn đã bí mật dẫn cô ta đi bệnh viện, kết quả vẫn bị truyền thông trắng trợn phơi bày.

Đường Dương không biết rốt cuộc là ai theo dõi hắn, nhưng hắn có thể chắc chắn người này nhất định có thế lực rất lớn. Ở thành phố Hải Thiên, mặc dù Đường gia không được tính là gia tộc đứng nhất nhì, nhưng truyền thông cũng chẳng dám đắc tội với Đường gia. Lần trước phơi bày chuyện hắn và Bạch Yến Vũ đi thuê phòng cũng thôi đi, dù sao trong giới thượng lưu là việc bình thường, cùng lắm chỉ là một đoạn tình cảm phong lưu thôi.

Nhưng việc Bạch Yến Vũ mang thai và đi bệnh viện nạo thai, thậm chí sổ khám bệnh và đơn đồng ý giải phẫu cũng lộ ra ánh sáng, nếu sau lưng không có người, thì sao truyền thông dám làm thế? Nhất là Đường gia đã ra mặt, nhưng truyền thông vẫn không cho mặt mũi, đem chuyện này lên trang nhất 3 ngày!

Việc này cũng không tính là gì, điều làm Đường Dương buồn bực là hắn chưa gặp Cảnh Thần mà hôn ước của hai người đã giải trừ. Giải trừ thì giải trừ, Đường Dương tin chỉ cần hắn gặp được Cảnh Thần sau đó nói vài lời hay, chắc chắn cô cũng sẽ tha thứ cho hắn. Bởi vì Cảnh Thần rất yêu hắn mà!

Nhưng, tuy Đường Dương rõ ràng biết Cảnh Thần đi du học ở Mỹ, lại hao tốn nhân lực và vật lực đáng kể cũng không tìm ra được trường cô đang theo học. Cảnh Thần giống như đột nhiên biến mất vậy, chẳng để lại chút dấu vết nào.

Đường Dương chỉ có thể hi vọng tìm được tin tức của Cảnh Thần từ Phạm Niệm Chân, nhưng Phạm Niệm Chân căn bản không muốn gặp hắn, hắn mất hơn nửa năm cũng không có cách nào tìm được chút tin tức gì của Cảnh Thần từ miệng Phạm Niệm Chân.

Đương nhiên nguyên nhân Phạm Niệm Chân kiên trì, không mềm lòng chỉ có thể trách Đường Dương không xử lý tốt mọi việc. Tuy rất nhiều mặt Phong Tế xuất sắc hơn Đường Dương, nhưng có một chỗ Phạm Niệm Chân không hài lòng, đó là tuổi của anh.

Phong Tế hơn Cảnh Thần 8 tuổi, mặc dù trong giới thượng lưu nam hơn nữ tám tuổi cũng không tính là gì, nhưng Phạm Niệm Chân cảm thấy chênh lệch hơi lớn. Nhưng khi xem bản báo cáo của Cảnh Hoằng Hi, biết ở Mỹ Phong Tế chăm sóc Cảnh Thần chu đáo, bà cũng dần yên tâm.

Mà Đường Dương sau khi ở đó còn dây dưa không rõ với Bạch Yến Vũ, thỉnh thoảng tìm Phạm Niệm Chân hỏi thăm tin tức của Cảnh Thần. Điều này làm Phạm Niệm Chân hoàn toàn nổi giận, bà thổi gió bên gối Cảnh Hoằng Hi, không chỉ liệt Đường Dương vào danh sách đen từ chối qua lại, mà ngay cả Đường gia cũng nằm trong danh sách ấy.

Việc hợp tác trước đó của Cảnh thị và Đường thị vẫn tiếp tục, nhưng những hạng mục mới Cảnh Hoằng Hi không muốn hợp tác với Đường thị nữa. Cho dù đàn ông trong giới thượng lưu đều phong lưu, song ít nhất vẫn phải chừa chút mặt mũi cho vị hôn thê của mình và gia tộc kia.

Nhưng Đường Dương lại kiêu căng như vậy, sắp xếp Bạch Yến Vũ ở trong nhà trọ đứng tên hắn không nói, sau khi sinh non mời một người đến chăm sóc cũng không sao, song vì sao khi Bạch Yến Vũ đã hết tháng ở cữ, trả phép đi làm, chức vị vẫn là trợ lý của Đường Dương?

Đường Dương không hiểu chuyện, người của Đường gia chẳng lẽ cũng không hiểu chuyện sao?

Truyền thông vẫn chưa công bố việc hai nhà Cảnh - Đường hủy hôn, hắn làm thế không phải tát vào mặt Cảnh gia à!

Kỳ thực vấn đề này khiến Đường Minh Húc cũng rất đau đầu, công ty hợp tác với Đường thị, chủ hạng mục Đường Dương phụ trách yêu cầu Bạch Yến Vũ là người liên lạc giữa hai công ty. Nên không chỉ không thể sa thải Bạch Yến Vũ mà Đường thị còn phải chính thức thừa nhận cô ta là trợ lý của Đường Dương.

Dù sao Bạch Yến Vũ cũng là người Đường Dương thích, trừ những lúc Đường Dương ở Đường gia, hai người có thể nói là sớm chiều ở chung, do đó bị truyền thông chụp được được cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.

Mà gần đây truyền thông đưa tin Đường gia và Cảnh gia hủy hôn. Tất cả đều đưa tin nói cậu út nhà họ Đường - Đường Dương và Bạch Yến Vũ tiểu thư là thật lòng yêu nhau, cho nên Đường Dương mới hủy hôn với cô con gái độc nhất của Cảnh gia, chỉ vì không muốn uất ức Bạch Yến Vũ – cô gái hắn yêu thương.

Truyền thông đào bới thân thế bối cảnh của Bạch Yến Vũ, nào là một cô gái không ngừng vươn lên cố gắng tiến thủ. Tuy gia đình cô ta nghèo khó, nhưng không bị cuộc sống quật bại, ngược lại càng thêm nỗ lực cho cuộc sống thoải mái hơn.

Đủ loại chuyện xưa làm người ta rơi nước mắt khiến mọi người đều tán động Bạch Yến Vũ, đối với hành vi hủy hôn của Đường Dương tuy có người khiển trách, nhưng cũng cảm thấy hắn bằng lòng vì tình yêu mà cố gắng.

Khi truyền thông ùn ùn đưa tin này, Đường gia cũng bó tay, vốn còn muốn Đường Dương theo đuổi lại Cảnh Thần, giờ chỉ có thể cho Đường Dương và Bạch Yến Vũ kết hôn.

Bất quá mặc dù truyền thông có đưa tin thế nào đi nữa, thì cũng không đem Cảnh gia dính dáng vào đó.

Cảnh Thần giơ tay lên véo má Phong Tế: “Ông chồng đại nhân của em ơi, công ty hợp tác với Đường thị do anh đứng tên đúng không, còn có những truyền thông kia đều do anh sắp xếp phải không? Chồng à, càng ngày anh càng hư!”

“Tiểu Thần không thích anh hư sao?” Bàn tay to của Phong Tế nắm lấy tay Cảnh Thần đang đặt trên mặt mình.

“Anh nói xem?” Cảnh Thần nhướng mày hạ giọng nói, “Chồng em sẽ không trở nên ngốc nghếch vào lúc này chứ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.