Duy Nhất Là Em

Chương 345: Giao thừa rồi, ăn một phần thức ăn chó đa dạng phong phú nào.




Khương Cửu Sênh lại hôn thật mạnh, để lại cho anh và

png Làm xong, cô hỏi: “Anh còn muốn nữa không?”

Thời Cẩn cười đáp: “Vẫn còn muốn.”

Khương Cửu Sênh bình tĩnh: “Vâng.”

Ngược lại, Mạc Bặng lại cảm thấy kì lạ: “Hình như em không kinh ngạc chút nào à.”

Biết ngay Sênh Sênh nhà cô không phải là người dễ dàng bị ăn hiếp thế đâu mà.

Mua dây buộc mình rồi Phó Đông Thanh ơi.

“Chị đẩy lùi các chương trình buổi chiều của em rồi, em cứ yên tâm nghỉ ngơi. Việc trên mạng không cần phải lo.” Mạc Băng đã có chủ ý: “Đợi fan hâm mộ của Phó Đông Thanh làm loạn vụ này lên thì chúng ta sẽ đổ thêm ít dầu.”

“Được ạ.”

Mạc Băng cảm thấy như thế này cũng tốt, sẽ bớt đi những chuyện thị phi: “Em gửi cho chị đoạn vieo đó đi.”

Khương Cửu Sênh ngắt cuộc gọi, bảo Tần Tả gửi clip gốc cho Mạc Băng.

Thế thì cô sẽ tác thành ý nguyện của cô ta thôi. 0

Buổi sáng hôm ấy Mạc Băng có việc nên không có mặt tại phim trường, đầu đuôi sự việc thế nào cô ấy cũng không nắm được. Nhưn0g cô hiểu rõ bản tính của Khương Cửu Sênh, chỉ cần không động đến mình thì cô cũng không chủ động gây sự. Video trên mạng lại bị cắt7 bớt, chứng tỏ là phía Phó Đông Thanh đang giở trò.

Có những lúc, tiếp xúc với những người không quang minh chính đại, cũng không thể quá ngay thẳng được.

Đúng vậy, chỉ cần Phó Đông Thanh ở đó, thiết bị ghi hình mini của Tần Tả sẽ còn dõi theo cô ta. Phó Đông Thanh đã có dã tâm thì hiển nhiên cô phải biết tự bảo vệ bản thân mình, đề phòng trước khi tai họa xảy ra chứ.

“Phó Đông Thanh, ánh mắt của cô nghĩa là gì vậy? Cô là phi tử duy nhất của Viêm Hoằng đế, không phải cung nữ. Khí chất của cô để đâu rồi hả?”

“Cô làm cách nào để lấy được danh hiệu nữ hoàng truyền hình vậy? Bị Sênh Sênh tát một cái đến ngốc nghếch rồi sao? Khí thế đâu? Khí thế đi đâu rồi hả?”

Chiều nay Thời Cẩn vốn định đến khách sạn dự hội nghị nghiệp vụ, nhưng vì Khương Cửu Sênh được nghỉ nên hội nghị nghiệp vụ trở thành hội nghị trực tuyến. Địa điểm làm việc: tại nhà.

Lúc này, vì clip Phó Đông Thanh bị tát nên trên mạng xuất hiện đầy những lời lẽ độc ác. Mỗi người một ý, đặc biệt là fan hâm hộ của Phó Đông Thanh căm phẫn sôi sục dâng trào.

“Hoa Khanh và Định Tây tướng quân đều là những nữ mưu sĩ nổi tiếng hàng đầu của Đại Sở, không phải dạng tiểu thư yếu ớt chưa bao giờ nhìn thấy thế giới, mặt cô đờ đẫn cái gì? Tay run rẩy gì nữa? Không biết diễn thì đổi người khác đến thay, đừng có ở đây lãng phí thời gian và phim nhựa của tôi.”

“Phó Đông Thanh!”

“Cứ như thế đã nhé.” Mạc Băng cúp máy rồi liên lạc với bộ phận xử lý truyền thông của công ty.

Buổi chiều, Khương Cửu Sênh được nghỉ ngơi.

“Xin lỗi đạo diễn.”

“…”

Bốn giờ chiều, những tranh cãi trên mạng còn đang gay gắt thì lại xuất hiện thêm tài khoản Weibo chính thức đăng tải một đoạn clip cắt ghép khác. Nhân viên làm việc tại văn phòng của Khương Cửu Sênh chia sẻ, Weibo chính thức của Thiên Vũ cũng chia sẻ rồi, sau đó nhanh chóng trở thành tin tức nóng hổi.

Clip sau đó được lan truyền nhanh chóng với tốc độ gấp ba lần, tới mức làm người ta cảm tưởng có thể bay lên trời, cùng thượng thần hòa tấu phối nhạc tạo ra thứ âm thanh kì bí mê hoặc lòng người.

Nếu Anh Chủ Động Thì Chúng Ta Không Chỉ Có Quan Hệ Mà Còn Có Cả Con: “Mỗi lần liên quan đến Khương Cửu Sênh đều không phải việc tốt đẹp gì, đúng là có độc.”

Sênh Gia Là Nhất Không Chấp Nhận Phản Kháng Không Phục Thì Im Đi: “Họ chỉ đang quay phim OK? Không biết thế nào gọi là NG sao? Một bộ phận fan hâm mộ hiểu biết kém cỏi thì đã đành, các người coi toàn quân Sênh gia chúng tôi chết hết rồi hay sao? Bớt ném c*t lung tung đi.”

“Xin lỗi đạo diễn.”

“Phó Đông Thanh!”

Phía bên kia, Mạc Băng đã xem xong lập tức gọi điện lại cho cô, ngữ khí có phần nóng vội: “Chị thấy video này còn có thể làm thành một đoạn clip cắt ghép khác được đấy.”

Trong giới showbiz, chiêu trò xã hội của Mạc Băng gần như không có đối thủ, Khương Cửu Sênh không có ý kiến gì: “Thế thì cứ theo ý chị đi.”

“Động tác của cô quá khoa trương.”

“Xin lỗi đạo diễn, làm phiền quay thêm một lần nữa.”

Clip được công khai trên một Weibo chính thức, các bình luận đã lên tới hàng trăm hàng vạn.

Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Ngủ Cùng Em: “Lão tổ tông xưa nay đều không lừa gạt tôi: độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.”

“Đông Thanh, cô ra khỏi ống kính rồi.”

“Thật ngại quá, là sơ xuất của tôi.”

Tốc độ phim đẩy nhanh gấp mấy lần, biên tập lặp đi lặp lại, sau đó phối thêm âm thanh. Có thể nói là màn cắt ghép ma quỷ.

Fan hâm mộ của Phó Đông Thanh hoàn toàn á khẩu, không còn nói được gì nữa.

Tiểu Nữ Bất Lực Không Thể Làm Công Tử Cứng Lên: “Phụ nữ hà cớ gì mà làm khổ phụ nữ cơ chứ, thâm thù đại hận thế nào thì dứt tóc ấy, tát vào mặt là quá đáng rồi đó.”

Không Gầy Năm Cân, Đánh Chết Cũng Không Đổi Biệt Danh: “Biệt hiệu của Đông Thanh nhà các người không phải một phát ăn ngay sao, lần này lại NG đến bảy lần, vấn đề nằm ở ai còn không biết à?”

7Vốn nằm trong dự liệu nên cô thực sự không hề cảm thấy bất ngờ: “Phó Đông Thanh chịu bảy cái tát của em mà không cố thu về được chút5 lợi lộc nào thì mới càng kì lạ hơn.”

Phó Đông Thanh muốn bị đánh.

Hướng gió nói chuyển là chuyển, mũi nhọn nói đổi là đổi. Một tiếng trước, fan hâm mộ của Phó Đông Thanh còn gào khóc thảm thiết, bây giờ thì người nào người nấy im lặng như gà, dùng thực lực để giải thích cho cái gì gọi là không làm thì không chết.

Fan hâm mộ của Khương Cửu Sênh trở nên nóng nảy.

“Ngày đầu tiên cô quay phim hả? Ống kính cũng không biết đường tìm?”

“Xin lỗi xin lỗi, tôi đứng chưa vững, có thể quay lại lần nữa được không?”

Này Này Này Sờ Vào Đâu Đấy: “Biệt hiệu của Sênh gia nhà chúng tôi là vua tin nóng đấy, ai đấy còn ké đến ba lần, vấn đề nằm ở ai còn không biết à?”

Hoa Sơn Luận Tiện: “Ban đầu, họ Phó nhà các người trả thù không thành nên còn ghi hận trong lòng.”

Mạc Băng cũng không hỏi nhiều mà tìm hướng giải quyết vấn đề: “Chị sẽ liên hệ với đạo diễn Quách xem có lấy được đoạn video gốc không.”

Khương Cửu Sênh nói: “Không cần đâu, em có.”

Bán Buôn Sạc Dự Phòng, Giá Cả Thỏa Thuận: “Bốp bốp bốp, bị tát vào mặt như vậy, còn đau không?”

Nhìn, Ảnh, Đại, Diện, Của, Tôi, Đi: “Đề nghị diễn viên nào đó đổi tên một lần ăn chắc thành bảy lần hỏng.”

Thiếu Nữ Phái Cấm Dục Của Nhà Đông Thanh: “Khương Cửu Sênh muốn mượn công trả thù riêng đây mà, đáng thương biết bao chị Đông Thanh nhà tôi.”

Lý Cương Là Bố Tôi, Tôi Là Lý Ngạnh: “Xuống tay tàn nhẫn, bước vào con đường tối tăm từ bao giờ thế.”

Mạc Băng cũng không lo lắng nữa, phì cười hỏi cô: “Em cho người quay trộm hả?”

Cũng không hẳn là quay trộm, Khương Cửu Sênh thẳng thắn: “Mắt kính của Tần Tả có gắn thiết bị ghi hình mini.” Tần Tả là trợ lý mà trước kia Thời Cẩn đi Lê Thành đưa tới. Cô ta là vệ sĩ chuyên nghiệp, trên người toàn là những thiết bị cao cấp. Khương Cửu Sênh nhìn về phía Thời Cẩn ở bên cạnh, hai người nhìn nhau cười, cô nói: “Em chỉ là mang lòng dạ tiểu nhân để đối phó với tâm địa tiểu nhân thôi.”

Người Vợ Yêu Ôm Bóng Chạy Mất Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo: “Thật ngại quá, Sênh gia nhà tôi tuyệt đối không dễ dàng bị bắt nạt đâu.”

Đàn Ông Của Vương Tiểu Ngũ: “Không thổi thì không đen, nữ hoàng màn ảnh nhỏ Phó Đông Thanh không chen chân vào thật đấy chứ?”

Trên Dưới Nghìn Năm Lịch Sử Cho Chó Ăn: “Cuối cùng thì tôi đã biết tại sao Phó Đông Thanh lại cắt ghép clip của Sênh gia nhà chúng tôi rồi, đạo diễn Quách quả là có mắt lửa con ngươi vàng.”

Hahahahahaha Đồ Ngốc: “Về trên: ác gia ác báo, ví dưới: Ông trời khắc trừng trị kẻ ác già mồm, hoành phi: chuyện nhỏ!”

Vân vân và mây mây.

Lúc trước, những người đứng về phía Phó Đông Thanh trên mạng nhiều đến mức trước nay chưa từng có, vậy mà, khi clip này xuất hiện, fan hâm mộ của Phó Đông Thanh lại không dám lên tiếng bao biện. Bởi vì, đạo diễn Quách Hồng Phi cũng đã chia sẻ rồi!

Và thế là, kĩ thuật diễn xuất kém cỏi của Phó Đông Thanh bị đưa lên trang nhất, đã nổi tiếng bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô | ta bị chất vấn về việc được khen ngợi cũng như khả năng diễn xuất từng được tán dương.

Cứ vậy, Từ Thanh Bách và Tân Tả cùng đi ra ngoài. Nhà ba mẹ Cảnh Sắt ở cách đó không xa, đi xe ô tô chưa tới 20 phút. Tân Tả lái xe, Từ Thanh Bách ngồi ở ghế sau, cả quãng đường chẳng ai nói với ai câu nào.

Đến khu biệt thự, Tần Tả không vào cùng anh. Cô cũng không quen thân gì với người nhà họ Cảnh nên không tiện vào trong. Cô nói: “Tôi ngồi trong này chờ nhé.” “Tùy cô.”

Khương Cửu Sênh không buông tay: “Anh đi đâu?”

Anh nói: “Mua thuốc lá.”

Thời Cẩn lắc đầu, hôn lên môi cô một cái: “Không giận em.” Anh đưa tay vào chăn, đặt lên bụng cô, xoa nhẹ: “Mà giận nó.”

Lý trí bảo cho anh biết đây là con anh, ít nhiều gì anh cũng phải yêu thương nó, nhưng Sênh Sênh lại yêu thích nó như thế, thậm chí còn cầu hôn anh vì nó…

Lúng túng rồi chứ gì.

Thấy cô không trả lời ngay, anh giục: “Em đồng ý đi.”

“Em yêu.”

Cô ngẩng đầu, sóng mắt mênh mông: “Vâng?”

Anh nắm tay cô di chuyển lên xuống, hơi thở dần nặng nề. Giọng anh khàn khàn, nhuốm màu nhục dục, nhuốm màu gợi cảm: “Em muốn về nước đăng ký kết hôn hay đăng ký ở Berlin?”

Khương Cửu Sênh vùi đầu vào vai anh: “Về nước đi anh.”

“Sao tay em lạnh thế.” Thời Cẩn nhét hai tay cô vào trong áo mình, bế bổng cô đặt lên giường, đắp chăn cho cô rồi ôm cả người cả chăn.

Khương Cửu Sênh đưa một tay ôm cổ anh, kéo anh lại gần: “Anh còn giận không?”

Anh ngoan ngoãn bước đến, cúi xuống ôm cô.

Cô cười tít mắt, biết anh sẽ nghe lời, cực kỳ dễ dỗ.

Khương Cửu Sênh cười hì hì đặt tay lên tay anh, nắm tay anh xoa nhẹ trên bụng mình, thành khẩn nói: “Nó là con anh, anh không được giận nó.”

Thời Cẩn mím môi, oán trách: “Em thiên vị nó rồi!”

Cô là cả thế giới của anh, cho nên anh cảm thấy thỏa mãn như vừa giành được cả thế giới.

“Anh vui thế á.” Khương Cửu Sênh cười: “Đồ ngốc, chúng ta vốn sẽ kết hôn mà.”

Anh nhấc chăn lên chui vào, nắm tay cô đặt lên bụng mình rồi lần xuống dưới.

Cô cũng không tránh, ngoan ngoãn để anh làm gì thì làm.

Thời Cẩn suy nghĩ một lát rồi nói: “Thế thì em phải đồng ý với anh một chuyện.”

Cô lập tức đồng ý.

Anh không thích có con, cũng không quan tâm máu mủ. Ngược lại, anh còn rất phản đối, anh sợ cô phải hao tổn quá nhiều tinh lực, sợ cô phải chịu quá nhiều khổ sở, sợ cô phải gánh vác sự đau đớn và nguy hiểm mà mọi người mẹ đều phải gánh vác.

Nhưng đứa trẻ này sẽ là đứa con duy nhất của anh, anh sẽ chăm sóc nó, không phải vì máu mủ, không phải vì anh mà chỉ vì nó là con của cô.

Vẫn còn rất nhỏ.

Sau này cô phải chịu khổ rồi.

Cô đi đến kéo tay áo anh: “Thời Cẩn à,” giọng cô mềm mại, có phần ấm ức: 5“Em khó chịu, buổi tối ăn được bao nhiêu đã nôn hết rồi, đói lắm mà không ăn được gì, em không thích đồ ăn bên này.”

B0ác sĩ tâm lý chân đất nổi tiếng Từ Thanh Bách từng nói thế này:

Anh lại lo lắng!

Khương Cửu Sênh đàm phán với anh: “Nhanh nhất thì cũng phải để em quay xong, bộ phim đóng máy đã được không? Em sẽ cẩn thận.”

Thời Cẩn lướt ngón tay theo đường lông mày của cô, nói: “Em dừng hết mọi công việc đi, anh cũng không lên bệnh viện nữa, ở nhà với em.”

Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Không cần nghỉ thai sản sớm thế đâu.”

Yêu thích cái con khỉ!

Đến bây giờ vẫn chỉ muốn đấm.

Thời Cẩn cam chịu quay lại, ánh mắt đầy vẻ xót xa, lại thấp giọng dỗ cô: “Em muốn ăn gì anh đi nấu cho.”

Khương Cửu Sênh cười dang tay ra: “Em muốn được anh ôm.”

Thời Cẩn nhíu mày, không đồng ý.

Khương Cửu Sênh chỉ tay vào giữa hai chân mày anh, dỗ: “Ngoan nào, em biết chừng mực mà.” Cô yêu quý đứa trẻ này như vậy, chắc chắn sẽ cẩn thận bảo vệ nó.

Bác sĩ Thời lúc nào cũng sợ bị thất sủng kìa!

Khương Cửu Sênh bật cười: “Em thiên vị nó, thì anh có mắng em không?”

Cô nắm tay Thời Cẩn xoa xoa bụng mình: “Hình như em không đói lắm, không muốn ăn.”

Thời Cẩn khom người, cẩn thận không đè vào cô, tựa cằm lên vai cô ngửi ngửi, nói: “Sênh Sênh ơi, anh đói.”

Vốn dĩ yêu anh nhất mà.

Lúc này Thời Cẩn mới hài lòng: “Em muốn ăn gì để anh đi nấu?”

Khương Cửu Sênh bật cười.

“Vâng.”

Động tác của anh nhẹ lại càng nhẹ, có tức giận, sợ hãi hay bực dọc đến đâu thì cử chỉ vẫn nhẹ nhàng theo bản năng: “Bao lâu rồi?”

Cô nằm trong chăn bị ủ đến nóng người, mặt hơi đỏ: “Năm tuần.”

Anh nói được, buông tay để cô tự làm. Anh nằm bên cạnh cô, thở gấp: “Em cầu hôn với anh, anh vui lắm.” Anh cúi đầu hôn cổ cô, khóe mắt hơi nheo lại yêu mị, niềm vui sướng tràn ngập trong ánh mắt: “Sênh Sênh ơi, anh vui lắm lắm lắm lắm lắm.”

Mặc dù cầu hôn đáng ra là việc của anh, nhưng khi cô đứng trên bục nhận giải thưởng, trước toàn thế giới, hỏi anh có muốn kết hôn hay không, anh có cảm giác linh hồn bị hút đi hết, mạng sống cũng không còn là của mình nữa.

Khương Cửu Sênh nghiêng đầu: “Ừ?”

Anh quay đầu sang, vừa đúng chạm môi vào môi cô, vươn lưỡi ra liếm: “Muốn ăn em.”

Giống như lúc Bác Mỹ đòi ăn thức ăn chó nhập khẩu mà không được.

Khương Cửu Sênh không còn biết nói gì nữa.

Làm gì có chuyện mang thai 5 tuần đã nghỉ thai sản, hơn nữa tố chất sức khỏe của cô lại tốt.

Thời Cẩn khăng khăng: “Mang thai và chuyển dạ đều nguy hiểm, phải đề phòng.” Cứ nghĩ đến những ca sảy thai chảy máu cấp hay chuyển dạ khó sinh là…

Đôi môi hơi lạnh của anh dán vào bên tai cô: “Em gọi chồng đi.”

Cô xấu hổ không nói nên lời.

Cô buông tay.

Anh ngần ngừ, tay7 đã đặt lên nắm cửa rồi nhưng không bước ra.

Không nỡ.

Thời Cẩn cúi đầu, hôn từ trán cô xuống.

Thời Cẩn trịnh trọng nói: “Nhất định phải yêu anh nhất.”

Khương Cửu Sênh ngây người ra.

Nếu nói trong lòng Thời Cẩn có một quả bom không hẹn 0giờ thì Khương Cửu Sênh như một cốc nước ấm, chỉ mấy câu là đã dập được lửa.

Đang update


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.