Duy Nhất Là Em

Chương 313




Tần Vân Lương liên quan đến vụ án giết người, bị tạm giam.

Sau hôm hắn bị bắt giữ, đội hình sự tiến hành thẩm vấn hắn, đội phó Triệu Đằng Phi đích thân hỏi cung, Chu Tiêu giúp đỡ.

“Vào khoảng 10 giờ 50 phút tối ngày 28 tháng Mười hai, tức là lúc Tần Minh Lập rơi xuống lầu, anh đang ở đâu?”

Đêm qua Tần Vân Lương đã gặp luật sư, vì đã có tính trước nên hắn rất tự tin, giọng điệu trả lời cảnh sát cũng khá thoải mái: “Ở biệt thự Hoa Nam.”

Trong lòng Triệu Đằng Phi thầm chửi thằng chó này, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ kiên nhẫn như cũ: “Đương nhiên chúng tôi biết anh ở biệt thự Hoa Nam, tôi hỏi là cụ thể anh đã ở đâu?”

Tần Vân Lương lại không kiên nhẫn được nữa, giọng điệu phách lối: “Không phải các người đã hỏi rồi à, tôi ra bên ngoài biệt thự để gọi điện, bà Ba nhà họ Tần có thể làm chứng cho tôi.”

Nói dối không chớp mắt, lại còn lý lẽ hùng hồn như thế đấy.

Triệu Đằng Phi đẩy tờ giấy A4 có đóng dấu ở trước mặt sang cho Tần Vân Lương: “Đây là lịch sử cuộc gọi của anh, 20 phút trước và sau khi Tần Minh Lập bị ngã, anh không hề nhận hoặc gọi một cuộc điện thoại nào.”

Tần Vân Lương nhìn lướt qua, chẳng thèm nhìn kỹ, thái độ không quan tâm: “Có thể là bà Ba nhìn nhầm, cho là tôi đang gọi điện thoại, mà tôi lại quên mất đúng đoạn đó. Một ngày tôi nhận được nhiều cuộc gọi như vậy, làm sao mà nhớ được là giờ nào với giờ nào.” Hắn hỏi lại: “Thế thì có vấn đề gì không, tôi ở bên ngoài chơi điện thoại không được à?”

Chối sạch sành sanh, tố chất tâm lý của người nhà họ Tần đúng là không tầm thường.

Triệu Đằng Phi cũng không ngạc nhiên khi thấy hắn có thái độ này, từ tốn nói tiếp: “Đúng là Tô Phục đã nhìn nhầm, chúng tôi đã lấy lời khai của cô ta hai lần. Cô ta nói lúc ấy trời tối quá nên không xác định được có phải đã thấy anh ở dưới tầng hay không.”

Tần Vân Lương nhíu mày: “Cho nên?”

Triệu Đằng Phi nhìn thẳng vào mắt hắn: “Cho nên chứng cứ ngoại phạm của anh không được thành lập, anh có thời gian gây án.”

Sắc mặt hắn hơi thay đổi, nhưng vẫn một mực phủ nhận: “Tôi không đẩy anh ấy.”

Triệu Đằng Phi nghe rồi hỏi tiếp: “Nếu anh đã không đẩy anh ta, vậy thì trong khoảng thời gian đó anh đã ở đâu?”

Tần Vân Lương gần như đáp luôn không cần nghĩ ngợi: “Tôi khát nước nên vào bếp uống nước.”

“Có ai có thể làm chứng cho anh không?”

Tần Vân Lương xì một tiếng không kiên nhẫn. “Tôi đi uống nước còn phải có người làm chứng à?”

Triệu Đằng Phi bình tĩnh truy hỏi. “Nói cách khác, anh không có bằng chứng?”

Tần Vân Lương đặt tay lên bàn, chiếc còng tay tì xuống mặt bàn, hắn nhoài lên phía trước: “Đồng chí cảnh sát, anh tưởng tôi không hiểu luật pháp à, tôi chỉ có chứng cứ tự thân chứ không có chứng cứ gián tiếp, cùng lắm chỉ là không cung cấp được chứng cứ ngoại phạm của mình, nhưng điều này không thể nói lên tôi chính là hung thủ được. Việc cảnh sát các anh cần làm chính là tìm ra chứng cứ tôi là hung thủ, chứ không phải để cho tôi tìm ra chứng cứ tôi không phải là hung thủ.” Hắn ngồi thẳng người lại, dựa ra phía sau, khóe miệng hắn nhếch lên, giọng điệu khiêu khích: “Thế bên cảnh sát các anh có chứng cứ không?”

Ha ha, đúng là tay lão làng, hiểu biết cũng nhiều đấy. Chẳng trách thái độ lại phách lối thế, thì ra là biết cảnh sát không có chứng cứ trực tiếp nên không sợ hãi.

Triệu Đằng Phi không đấu mắt với hắn mà tiếp tục nói: “Đúng là chúng tôi không có bằng chứng chứng minh anh là hung thủ, nhưng tôi có bằng chứng cho việc anh đã biển thủ 23 tỷ của Tần Thị.”

Tần Vân Lương lập tức thu lại nụ cười, sắc mặt trầm xuống: “Đây là chuyện riêng của nhà họ Tần chúng tôi, có liên quan gì tới vụ án này?”

“Đương nhiên là có liên quan.” Triệu Đằng Phi nhìn kẻ tình nghi vừa thay đổi sắc mặt ngồi đối diện: “Vào lúc ba giờ chiều hôm Tần Minh Lập bị ngã, anh và anh ta đã cãi nhau ầm ĩ trong điện thoại, nguyên nhân chính là vì 23 tỷ này.”

Tần Vân Lương dửng dưng: “Thế thì đã sao?”

“Tần Minh Lập vừa bị Tần Hành tước quyền nên cần gấp một cơ hội để xoay chuyển, vừa đúng lúc anh ta biết chuyện anh tham ô tiền vào túi riêng, thế là muốn báo cáo lên Tần Hành để ghi điểm với ông ta. Anh biết chuyện đó nên muốn thương lượng với anh ta.” Triệu Đằng Phi thong thả uống một ngụm nước rồi tiếp tục: “Cuối cùng bàn bạc không thành công nên anh muốn giết người diệt khẩu mà đẩy anh ta từ trên cao xuống.”

Tần Vân Lương cười lạnh, dửng dưng dựa vào lưng ghế, sau đó nói với giọng vừa ngả ngớn vừa kiêu căng: “Cảnh sát bây giờ đều là biên kịch nghiệp dư à? Giỏi bịa chuyện thế?” Hắn nheo mắt liếc Triệu Đằng Phi: “Đừng nói với tôi những điều các người nói chỉ là suy đoán, các người có chứng cứ trực tiếp không?”

Chắc hắn đã thống nhất với luật sư và xác nhận cảnh sát không có bằng chứng trực tiếp để kết tội.

Triệu Đằng Phi là người tốt tính, nhưng gặp phải một kẻ đã giết người còn phách lối đến mức này, thì anh ta chỉ muốn đánh cho một trận: “Thời gian gây án anh có, động cơ giết người cũng có, anh là đối tượng tình nghi lớn nhất.”

Tần Vân Lương mặt không đổi sắc, nói: “Vậy thì chứng minh người bị tình nghi là tôi có tội đi.”

Mẹ nó chứ!

Trong phòng giám sát cạnh phòng thẩm vấn, Thang Chính Nghĩa không nhịn được mà chửi một câu: “Mẹ nó thật quá ngỗ ngược.”

Tưởng Khải nhìn qua lớp kính sang phía bên kia: “Ỷ vào việc chúng ta không có chứng cứ trực tiếp chứ sao.”

Luôn có loại tội phạm chui qua lỗ hổng của luật pháp như thế này!

Tức chết đi được! Thang Chính Nghĩa ngoái lại: “Đội trưởng, anh thấy có khả năng Tô Phục và Tần Vân Lương thông đồng với nhau không?” Anh ta như bị Sherlock Holmes nhập, ra cái vẻ cao thâm bí hiểm: “Anh nhìn đi, Tô Phục đứng ra làm chứng cho hắn, rất có thể hai người bọn họ thông đồng với nhau rồi.”

Hoắc Nhất Ninh ngồi xuống, nhìn sang phòng thẩm vấn với ánh mắt lười biếng, anh ta cầm chiếc bút trong tay, hờ hững nói: “Nếu như họ thông đồng với nhau, thì khi Tần Vân Lương bị bắt, Tô Phục sẽ là tòng phạm. Cậu cảm thấy Tô Phục sẽ ngốc tới mức kéo cả mình xuống nước sao?”

Thang Chính Nghĩa không rõ lắm, nhưng boss Thời Cẩn nói Tô Phục là kẻ rất gian trá, chắc là không ngu, sau đó đội trưởng còn nói: “Tần Vân Lương chưa đủ tư cách liên minh với Tô Phục.”

Tô Phục là kẻ đi săn nằm trên đỉnh của chuỗi thức ăn.

Không phải đồng phạm à, Thang Chính Nghĩa suy nghĩ rồi nói với giọng không tin nổi: “Vậy Tô Phục trong sạch ư?”

Không phải chứ, nhìn cũng biết mụ ta chính là một con yêu quái đã tu luyện thành tinh.

Thang Chính Nghĩa nhìn kiểu gì cũng cảm thấy cô ta là một con yêu ma quỷ quái, anh ta không hiểu: “Vậy tại sao Tô Phục lại phải làm chứng giả cho Tần Vân Lương? Chẳng lẽ đúng là nhìn nhầm à?”

Đêm tối mịt như thế, Tô Phục có đổi khẩu cung nói là bị hoa mắt thì cảnh sát cũng chẳng làm gì được.

Hoắc Nhất Ninh dùng bút chỉ vào Tần Vân Lương bên kia lớp kính: “Không thể làm đồng minh, nhưng có thể lợi dụng.”

Đồng minh không khôn ngoan bằng lợi dụng.

“Lợi dụng thế nào?”

“Tần Vân Lương đã tham ô hai năm mà Tần Minh Lập không hề phát hiện, thế mà khi anh ta vừa bị tước quyền thì lại nắm ngay được điểm yếu của Tần Vân Lương, không phải quá trùng hợp à?”

Đúng thế, đúng là quá trùng hợp.

Thang Chính Nghĩa dốc hết ruột gan ra suy nghĩ, phải dùng tất cả trí thông minh của anh ta mới hiểu được một chút xíu: “Ý đội trưởng là, điểm yếu này do Tô Phục đưa cho Tần Minh Lập?” Trí thông minh vận hành gấp quá lại tắt máy: “Nhưng vì sao chứ? Tô Phục và Tần Vân Lương đâu có thù gì? Tại sao cô ta lại đưa thóp của hắn cho Tần Minh Lập?”

Hoắc Nhất Ninh khoanh tay, tấm kính một chiều phản chiếu một nửa gương mặt đường nét rõ ràng, anh chỉ ra: “Cô ta không có thù với Tần Vân Lương, người cô ta thù chính là Tần Minh Lập.”

Hả?

Ngất mất ngất mất, từ từ để anh ta tiêu hóa đã.

Hic, anh ta chỉ thấy đau đầu thôi.

Tưởng Khải vẫn đứng ở bên cạnh, thẳng thừng chế giễu Thang Chính Nghĩa đang rối bời không chút nể nang: “Xem cái trí thông minh của cậu kìa, tìm hiểu một chút thế nào là mượn đao giết người đi.”

Mượn đao giết người… Thang Chính Nghĩa cố vắt óc suy nghĩ. À, Tô Phục muốn giết Tần Minh Lập, cho nên đưa điểm yếu của Tần Vân Lương cho Tần Minh Lập để Tần Vân Lương giết người diệt khẩu.

Nhưng mà…

Thang Chính Nghĩa lại thắc mắc: “Vậy tại sao Tô Phục lại phải giả mạo chứng cứ bao che cho Tần Vân Lương, Tần Vân Lương bị bắt thì không phải càng tốt à? Kết án xong là cô ta sung sướng rồi.”

Hoắc Nhất Ninh nghe xong đứng dậy, nói: “Bởi vì Tô Phục cũng có điểm yếu không thể để lộ ra và nó cũng nằm trong vụ án này.”

Thang Chính Nghĩa đứng hình!

M*! Anh ta lại ngu người rồi!

M* nó, tội phạm có IQ cao đang chèn ép trí thông minh của cảnh sát hình sự đây. Thế nhưng hôm trước anh ta có nghe đội phó nói, bàn cờ này hoàn toàn là do Thời Cẩn xếp đặt, Thời Cẩn mới là kẻ thao túng phía sau mà.

Rốt cuộc thì Thời Cẩn là loại yêu quái gì vậy?

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của Hoắc Nhất Ninh đổ chuông, là số máy lạ. Anh nhận cuộc gọi: “Alo.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, yêu ma quỷ quái Thời Cẩn nói: “Tôi là Thời Cẩn.”

Chắc sợ bị nghe lén nên Thời Cẩn không dùng số máy của mình.

Hoắc Nhất Ninh cũng trả lại một câu: “Tôi là Hoắc Nhất Ninh.”

Khi Thời Cẩn gọi điện thoại, bao giờ cũng chào hỏi trước, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Tìm được tên sát thủ Tần Vân Lương thuê rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.”

“Nhanh vậy à?” Chưa đến một ngày mà đã bị Thời Cẩn tóm được rồi.

Anh nói nhẹ bẫng: “Dùng chút thủ đoạn.”

Không cần hỏi cũng biết, chắc chắn không phải là thủ đoạn tốt đẹp gì. Bình thường thì quá nửa những cách trực tiếp thô bạo nhanh chóng là theo luật rừng.

Hoắc Nhất Ninh đã quá quen với việc tên này không làm theo quy tắc rồi: “Cảm ơn.”

Thời Cẩn khách sáo: “Không cần cảm ơn, có phải tôi đang giúp anh đâu.”

Hoắc Nhất Ninh cười mắng một câu, suy cho cùng thì tất cả những con thiêu thân này đều do một mình Thời Cẩn xua ra. Bản thân anh ấy thì hay quá, một mình một cõi, đứng nhìn đám nhà họ Tần kia tự giết lẫn nhau.

Tần Minh Lập là trừng phạt đúng tội, hắn giết người, buôn lậu ma túy, chết không có gì đáng tiếc. Còn Thời Cẩn cũng chẳng phải là hạng người lương thiện gì, các tiêu chuẩn đại thiện đại ác của thế tục dường như đều không phù hợp với anh ta, anh ta không phải loại đen trắng rõ ràng mà là vừa đen vừa trắng, vừa chính vừa tà.

Thời Cẩn ngắt cuộc gọi với Hoắc Nhất Ninh, sau đó đi đến phòng thay quần áo.

Sáng nay Khương Cửu Sênh phải bay tới Berlin, cô đang ngồi tìm áo khoác để chuẩn bị hành lý, thấy Thời Cẩn đi vào, cô hỏi: “Mấy giờ bay hả anh? Có kịp không?”

Anh bước đến: “Không phải vội, máy bay là của em, em muốn bay lúc nào thì bay.”

Vì cô vẫn còn đang giả vờ bị bệnh, nên Thời Cẩn đã chuẩn bị máy bay tư nhân, đây cũng là lần đầu tiên Khương Cửu Sênh được hưởng thụ như vậy. “Em có cảm giác bị tổng giám đốc bá đạo bao nuôi.”

Thời Cẩn chỉnh lại: “Tiền đều là của em, là anh được bao nuôi.”

Cô cười.

Anh ôm eo của cô, bế cô đặt lên trên chiếc tủ kính: “Em ngồi đây, anh giúp em chuẩn bị.” Sau đó anh buông cô ra, đi sắp xếp quần áo cho cô.

Mùa này Berlin rất lạnh, Thời Cẩn chuẩn bị chiếc áo khoác dày nhất cho cô.

Khương Cửu Sênh ngồi trên mặt tủ, nhìn anh bận rộn chuẩn bị đồ cho mình mà trong lòng thấy ấm áp, sống mũi hơi cay cay nữa: “Em không muốn mang hành lý nữa, chỉ muốn mang anh đi thôi.”

Thời Cẩn dỗ dành: “Thứ Sáu anh sẽ đi đón em, cố chịu đựng mấy ngày nhé.”

Anh đi qua hôn lên mặt cô một cái, lại nhấc cô sang chiếc tủ bên cạnh, sau đó lấy đồ lót của cô từ ngăn tủ ra và để vào chiếc túi hút chân không sạch sẽ. Động tác của anh từ tốn, anh cúi đầu, hàng mi dài yên lặng rủ xuống, vẻ mặt tập trung.

Chỉ cần nhìn anh như thế này cũng thấy thích mắt.

Bác sĩ Thời nhà cô thật đảm đang.

Cô cười, thuận miệng hỏi anh: “Thời Cẩn, anh nghĩ em có đoạt giải không?”

Thời Cẩn ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt anh rất nghiêm túc: “Có.”

Cô ngồi trên mặt tủ, đung đưa đôi chân thon dài, ung dung nhìn mỹ nhân họ Thời: “Sao anh lại khẳng định như vậy?”

Anh nói: “Anh đi cửa sau nên biết kết quả từ trước rồi.”

Khương Cửu Sênh cạn lời.

Cô chỉ vừa thuận miệng nhắc đến mà anh đã vội vàng ném ra niềm vui bất ngờ rồi.

Khương Cửu Sênh không nhịn được bật cười: “Vậy lần này em phải chuẩn bị bài phát biểu cảm tưởng thật cẩn thận mới được.”

Thời Cẩn lấy toàn bộ váy mà trước đó cô đã bỏ vào vali ra, đổi thành quần dày. “Cái khác không tính, nhưng nhất định phải nhắc đến anh.”

Khương Cửu Sênh buồn cười nhìn anh lựa hết tất cả những bộ quần áo hơi lộ một chút ra: “Vì sao?”

Anh nghiêm trang nói: “Anh muốn để bạn bè nước ngoài cũng biết em đã có bạn trai rồi.”

Cô rất thích lý do này.

Cô nhảy xuống, chạy tới ôm anh, không chịu buông ra mà cứ quấn lấy anh, anh đi đâu cô ôm theo tới đó.

Thời Cẩn bất đắc dĩ cười xoa đầu cô. “Ngoan, để anh chuẩn bị xong lại ôm.”

Khương Cửu Sênh ngửa đầu, cười hai mắt cong cong. “Không muốn.” Cô ôm eo anh, không chịu buông ra: “Em chưa ôm đủ, phải ôm bù cho năm ngày cách xa nhau.”

Thời Cẩn cúi đầu hôn một cái lên môi cô, anh tạm thời dừng tay, lấy điện thoại ra gọi, một tay anh ôm eo cô, một tay cầm điện thoại: “Tần Trung, hoãn chuyến bay đến chiều tối.”

Bên kia đáp lại ngắn gọn.

Khương Cửu Sênh ngửa đầu, không hiểu.

Thời Cẩn tắt cuộc gọi, ném di động lên mặt tủ, hai tay anh nắm lấy eo cô: “Chỉ ôm em thôi thì chưa đủ.” Anh bế ngang cô lên, đi vào phòng ngủ.

Phải xa nhau năm ngày, anh không nỡ xa cô nên hơi mạnh tay một chút.

Rèm cửa sổ bị kéo lại nên trong phòng hơi tối. Khương Cửu Sênh không còn sức, nằm trong lòng anh, trong chăn rất ấm, cô lười biếng nằm sấp, không muốn động đậy, cũng không buồn ngủ, chỉ là thân thể hơi nhũn ra.

Thời Cẩn gạt sợi tóc trên gò má của cô, cảm xúc còn chưa tan đi, giọng anh hơi khàn: “Em yêu.”

“Dạ.” Hàng mi cô run rẩy, đôi mắt hoa đào cong cong, đuôi mắt hơi ửng hồng.

Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Kinh nguyệt của em lại chậm rồi.”

“Có bao giờ đều đâu.” Cô trở mình, tay rơi ra bên ngoài chăn, miệng lẩm bẩm: “Như thế thì tỷ lệ mang thai sẽ thấp hơn nhiều phải không anh?” Trên mạng nói như vậy mà, những cô gái có kinh nguyệt không đều thường khó mang thai.

Cánh tay lộ ra bên ngoài chăn có dấu hôn của anh, một vết đỏ nhàn nhạt.

Mùa đông ở Giang Bắc lạnh vô cùng, cô không thích bật hệ thống sưởi, mà anh sợ cô bị cảm lạnh nên kéo cánh tay ở bên ngoài của cô vào lại trong chăn. Quần áo ném lung tung trên sàn, da thịt hai người kề nhau, nhịp thở của anh hơi hỗn loạn, anh ôm cô vào trong ngực, nói: “Nếu kỳ kinh của em không đều, tức là không xác định được thời kỳ rụng trứng, cho nên,”

Cô ngẩng đầu: “Cho nên sao ạ?”

Thời Cẩn cười. “Phải tăng tần suất lên một chút.”

Anh kéo cao chăn lên, phủ lên hai cơ thể đang quấn chặt vào nhau của anh và cô.

Thời Cẩn rất biết cách đòi hỏi, Khương Cửu Sênh đối với anh về cơ bản là muốn gì được nấy, hai người giày vò nhau đến hơn ba giờ chiều. Anh không đưa cô đi, đi là không về được, vì anh sẽ đi theo cô mất.

Trên máy bay riêng, ngoài Khương Cửu Sênh cùng Mạc Băng ra, thì còn có trợ lý Tiểu Ma và Tần Tả, đúng sáu người. Để không quấy rầy Khương Cửu Sênh nghỉ ngơi, Tiểu Ma cùng Tần Tả ngồi ở khoang bên cạnh.

Khương Cửu Sênh vừa lên máy bay là đã nhắm mắt nghỉ ngơi, trông vẻ mặt cô khá mệt mỏi.

Mạc Băng ngồi bên cạnh đắp chăn cho Khương Cửu Sênh, thấy sắc mặt cô không tệ lắm, nhưng không có tinh thần gì cả: “Sao em vừa lên máy bay đã ngủ vậy?”

Khương Cửu Sênh không mở mắt ra, dáng vẻ lười biếng: “Em hơi buồn ngủ.”

Máy bay bị hoãn từ 10 giờ sáng đến 3 giờ chiều, Mạc Băng cũng không phải cô gái chưa hiểu sự đời, sao lại không biết hai người này ở nhà làm cái gì chứ: “Ai bảo hai người không tiết chế cơ.”

Khương Cửu Sênh mở mắt ra, bối rối.

Da mặt cô khá mỏng, không thích hợp đùa cợt, Mạc Băng còn cố ý trêu ghẹo cô: “Kỹ thuật của bác sĩ khoa ngoại rất tuyệt phải không?”

Khương Cửu Sênh im re.

Mặt cô đỏ bừng, đỏ lên cả tai lẫn cổ.

Một người bình thường lúc nào cũng bình tĩnh tự nhiên như cô, mà giờ một cô gái nhỏ tay chân luống cuống. Mạc Băng trêu chọc không biết mệt: “Nói thật đi, có phải bác sĩ Thời ở trên giường rất cầm thú không hả? Từ lúc em qua lại với anh ta, không bao giờ thấy để lộ xương quai xanh nữa, lúc nào cũng có dấu hôn.”

Tuy là nói đùa, nhưng thực sự Mạc Băng cảm thấy Thời Cẩn chính là người như vậy, lòng chiếm hữu của anh ta quá mạnh.

Khương Cửu Sênh không chịu nổi nữa, bèn cười xin tha: “Chị Mạc Băng tốt bụng tha cho em đi.”

Mạc Băng cũng không nói nữa mà cười đầy thâm ý.

Lúc này máy bay cất cánh, hơi xóc nẩy một chút, Khương Cửu Sênh nhíu mày, sắc mặt không được tốt lắm, cô mím môi, sắc môi tái đi.

Mạc Băng hỏi thăm: “Sao thế? Không thoải mái à?”

Khương Cửu Sênh lấy chai nước khoáng ở bên cạnh uống một ngụm, đè xuống vị chua dâng lên trong cổ họng: “Em hơi chóng mặt, buồn nôn.”

Mạc Băng dìu cô ngồi xuống, đặt cái gối tựa sau lưng cho cô: “Em không bị say máy bay mà, hay là lại bị viêm dạ dày?”

Khương Cửu Sênh lắc đầu, lại thấy hơi buồn nôn, cô uống thêm một hớp nước nữa. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Mạc Băng nhìn cô một lúc, cô ấy nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc: “Sênh Sênh, có phải em và Thời Cẩn đang muốn có thai không?”

Khương Cửu Sênh gật đầu: “Vâng.”

Mạc Băng nhắc nhở như vậy khiến cô cũng nghĩ về nó, hàng lông mày giãn ra, mắt sáng lên, hoa đào nở bừng ở đáy mắt, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ trong chớp mắt.

Mạc Băng thận trọng hỏi kỹ hơn: “Kỳ kinh lần trước của em là lúc nào?”

“Ngày 19 tháng trước.” Khương Cửu Sênh cũng không biết cảm xúc bây giờ của mình là gì, như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống: “Nhưng kỳ kinh của em luôn không đều mà.”

Chuyện mang thai này ít nhiều gì Mạc Băng cũng có kinh nghiệm hơn cô: “Chị thấy em mấy ngày nay trông khá mệt mỏi, khẩu vị cũng thanh đạm hơn, khi nào máy bay hạ cánh, chúng ta đến bệnh viện trước nhé.” Mạc Băng để tay lên bụng Khương Cửu Sênh, mỉm cười: “Sênh Sênh, rất có thể em đã có thêm một Thời Cẩn con rồi đấy.”

Khương Cửu Sênh cũng sờ lên bụng của mình, cười: “Nếu thật sự như vậy thì tốt quá.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.