(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Dạ?" Từ Trăn Trăn quay sang, mồ hôi lăn xuống từng giọt."Sao mặt con tái đi thế này?" Sờ vào tay cô ta thấy lạnh như băng, Từ Bình Chinh lo lắng hỏi: "Con khó chịu ở đâu à?"Cô ta lắc đầu, son môi của cô ta hôm nay là màu rất tươi tắn rực rỡ, nên càng làm nổi bật lên vẻ bợt bạt của sắc mặt: "Con không sao ạ, con căng thẳng quá thôi mà."Từ Bình Chinh vỗ nhẹ vào vai cô ta như an ủi: "Đừng sợ, ông nội, các bác con đều ở đây, còn có ba cũng ở đây này.
Con là con gái của nhà họ Từ chúng ta, không cần hoảng sợ, ba sẽ làm chỗ dựa cho con."Lời nói của Vũ Văn Đàm Sinh cứ ong ong trong đầu cô ta khiến cô ta không thể bình tâm lại được.
Từ Trăn Trăn mím chặt môi, do dự mất một lúc lâu mới nói: "Ba ơi."
"Ừ?"Ánh mắt cô ta nhìn ra xa, muốn nói lại thôi.
Sau khi cân nhắc một lúc nữa, cô ta mới thận trọng hỏi như muốn thăm dò: "Nếu con không muôn đính hôn với Vũ Văn, thì ba có trách con không ạ?"Cô ta bắt đầu thấy sợ hãi.
Người đàn ông tên Vũ Văn Đàm Sinh đó thực sự quá nguy hiểm.
Từ Bình Chinh hơi khó hiểu nhưng cũng không cố hỏi rõ ngọn nguồn.
Ông nhìn cô ta, nói như trút gan trút ruột: "Đương nhiên là không rồi.
Con có quyền được lựa chọn chứ.
Chỉ có điều, ba mong con đừng vì xúc động nhất thời mà làm thế thôi.
Nếu sau khi con suy nghĩ cẩn thận kỹ càng rồi mà vẫn kiên quyết thì ba sẽ luôn ủng hộ con."Dù sao cũng là con gái của mình, nếu con bé đi sai đường, ông cũng không thể không bảo vệ con bé được.
Từ Trăn Trăn như vừa được đại xá, câu nói nghẹn trong lòng buột miệng vang lên: "Con không muốn…"Cô ta còn chưa dứt lời thì giọng nói của bà Đường đã truyền tới qua micro.
Các khách mời chợt yên tĩnh hẳn, chỉ còn chất giọng truyền cảm ấm áp của bà Đường cất lên: "Trước khi cắt bánh gato, tôi muốn mời Trăn Trăn lên đây một chút."Từ Trăn Trăn ngẩng phắt đầu lên, hai bên cánh mũi lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ xíu, dày đặc.
Bà Đường đứng ngay trước mặt, cười rất dịu dàng với cô ta: "Trăn Trăn, lại đây nào."Cô ta cảm thấy tứ chi của mình cứng ngắc, nhất thời quên cả phản ứng."Hôm nay, tôi có một chuyện muốn công bố với mọi người." Bà Đường nói rồi vẫy tay với cô ta như một người cô người bác từ ái vậy; "Trăn Trăn, lại đây."Tất cả mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô ta, giống như hàng ngàn mũi dao treo sau lưng vậy.
Từ Bình Chinh khẽ gật đầu vỗ vào tay cô ta.
Từ Trăn Trăn vô thức nuốt nước miếng một cái, đờ đẫn đứng dậy, chậm rãi bước từng bước qua.
Ở bên trái có một ánh mắt vô cùng nóng bỏng đang nhìn cô ta.
Cô ta biết, đó là của Vũ Văn Đàm Sinh.
Khoảng cách chỉ mười mấy mét thôi nhưng lại giống như đang đi trên đầu mũi dao vậy, nhấc chân cũng khó khăn, toàn thân run lẩy bẩy.
Bà Đường bước tới cầm tay cô ta, kéo về bên mình.
Bà Đường mặc xường xám, từng động tác đều vô cùng nhã nhặn: "Trăn Trăn, con có biết vì sao bác gái thích con như thế này không?"Từ Trăn Trăn lắc đầu.
Ở phía sau, tấm màn chiếu che lên trên trụ đèn La Mã, chiếc bánh kem cao nửa người tỏa ra mùi hương thơm ngọt, hoa tươi bày khắp nơi, rượu đỏ xếp thành kim tự tháp, bà Đường ở bên cạnh cô ta rất dịu dàng nhỏ nhẹ, giống như giấc mộng vậy."Vì con rất giống với một người bạn cũ của bác.
Cô ta tên là Tiêu Như, là bạn học cấp ba của bác."Từ Trăn Trăn ngẩng đầu lên.
Tiêu Như ư?…Lại là Tiêu Như.
Bà Đường vẫn tươi cười, chỉ có điều, ánh mắt bà nhìn cô ta càng lúc càng phức tạp, cũng càng lúc càng thâm sâu.
Bà Đường nhìn chằm chằm cô ta, nhưng lại như đang tự nhủ với mình: "Có điều, cô ta chết rồi, lúc chết, cô ta chỉ mới hai mươi mốt tuổi."Rốt cuộc bà ấy đang nói cái gì vậy?!Không chỉ Từ Trăn Trăn, mà tất cả khách khứa bên dưới đều mù mờ không hiểu, chỉ cảm thấy nụ cười của bà ta vô cùng âm u."Mày có biết nó chết như thế nào không?"Cổ tay bị bóp đến phát đau, Từ Trăn Trăn vô thức muốn lùi lại nhưng bà Đường túm chặt lấy cô ta, như cười như điên, tự hỏi tự đáp: "Nó bị tao đẩy xuống cầu thang.
Một thây hai mạng, chết ngay tại chỗ!"Cả hội trường chợt nhốn nháo cả lên.
Từ Trăn Trăn rùng mình sợ hãi, không lạnh mà người cứ run lên, ánh mắt thậm chí còn không dám nhìn bà Đường.
Đáng sợ quá!!! Cô ta cố cử động cổ tay, thử rút tay ra: "Bác… bác gái, bác làm sao thế ạ?"Cạch!Chiếc micro rơi xuống đất, bà Đường thò tay ra túm lấy mặt cô ta, rồi bất chợt cười phá lên: "Cái bản mặt này này, âm hồn không tan," Tiếng khách khứa ồn ào xôn xao trong vườn hoa ngoài trời, không có micro, những lời tiếp theo chỉ có mình Từ Trăn Trăn nghe rõ mồn một.
Bà ta nói; "Không phải mày muốn gả vào nhà Vũ Văn sao? Được thôi, tao tác thành cho mày, tao giúp mày nhé."Từ Trăn Trăn hoảng sợ hét lên: "Bác gái!"Người nhà họ Từ thấy không ổn vội rời bàn tiệc xông tới.
Bà Đường dùng hai tay ấn vai Từ Trăn Trăn xuống như chỗ không người, cười ầm lên một cách điên cuồng.
Cười xong, bà ta đột ngột gào lên: "Có phải mày về báo thù tao không? Mày quyến rũ Đàm Sinh đều là vì báo thù tao phải không?"Khuôn mặt bà ta dúm lại đầy ác độc, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận.
Đó, là sự hận thù, là sự điên cuồng hận không thể giết chết người trước mặt.
Bà Đường bị điên rồi.
Bà ta nhận nhầm cô ta thành Tiêu Như…Từ Trăn Trăn nghiến răng vùng vẫy, hét ầm ĩ muốn thử để làm bà Đường tỉnh táo lại: "Con là Trăn Trăn mà, bác gái, con là Trăn Trăn mà."Bà Đường như không nghe thấy, điên cuồng lắc vai cô ta: "Tiêu Như, sau mày chết rồi vẫn không chịu buông tha cho tao hả? Vì sao mày vẫn còn muốn đến cướp Đàm Sinh của tao?" Ánh mắt của bà ta đã hoàn toàn bị lửa giận che lấp, đồng tử nhìn chằm chằm vào mặt Từ Trăn Trăn.
Bà ta thét lên chói tai: "Con đĩ này, mày đáng chết! Mày đáng chết!"
"Mẹ!" Vũ Văn Xung Phong lao lên ngăn bà ta lại.
Bà ta vùng mạnh người hất anh ra.
Từ Bình Chinh bèn đưa tay kéo Từ Trăn Trăn nhưng bà Đường lại giữ chặt tay cô ta."Bác… bác gái."Bà Đường nhoẻn miệng cười.
Hàm răng trắng bóc, đồng tử đen lay láy, khuôn mặt vặn vẹo hung ác.
Bà ta nói: "Mày đáng chết!"Bà Dường vớ lấy con dao lưỡi răng cưa dài để cắt bánh gato, tàn độc đâm thẳng về phía mặt Từ Trăn Trăn."Á!"Một tiếng thét chói tai vang lên, máu tóe ra bắn cả lên bánh gato."Trăn Trăn!"Từ Bình Chinh hét lên, đẩy bà Đường ra.
Bà ta ngồi phịch xuống đất, tay cầm dao răng cưa.
Nhìn máu dính trên lưỡi dao, bà ta cười ầm lên không ngừng: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…"Đầu tóc rối bời, quần áo bẩn thỉu.
Bà ta phát điên rồi, đưa tay lên quệt máu rồi bôi lên mặt, cười một lúc lại bật khóc.
Khách khứa trong buổi tiệc đều sững sờ, biến cố đến quá nhanh, hoàn toàn không có chút dự báo nào.
Một buổi tiệc sinh nhật đang yên đang lành lại biến thành hiện trường thảm án.
Khương Bác Mỹ ngồi trên bàn, sủa inh ỏi không ngừng."Gâu!"
"Gâu!"
"Gâu!"Ngón tay Thời Cẩn gõ mấy cái không có tiết tấu trên mặt bàn, phát ra những tiếng động khe khẽ.
Đột nhiên, đầu ngón tay ngừng lại, Khương Bác Mỹ cũng chợt ngậm miệng quay đầu nhìn anh một cái.
Thời Cẩn ừ một tiếng, Khương Bác Mỹ lập tức đứng bật dậy, luồn xuống dưới bàn mà chạy.
Khách khứa trong sảnh đều bàn tán xôn xao.
Phía trước biệt thự vô cùng hỗn loạn, không biết là ai đẩy chiếc bánh gato cao ba tầng đổ xuống đất, rồi bị những bước chân hỗn loạn đạp thành một đống nát bấy.
Cũng không ai dám lao lên phía trước, chỉ có mỗi người của nhà họ Vũ Văn và nhà họ Từ là đứng chia ra thành hai phe thôi.
Từ Trăn Trăn ôm mặt ngồi bệt trên sàn nhà đau đớn gào khóc không thôi.
Từ Bình Chinh cũng không dám động vào cô ta, thấy mặt cô ta chảy máu không ngừng, ông hoảng loạn gọi: "Trăn Trăn."Trên mặt cô ta đầy máu, chảy xối xả nhìn vô cùng đáng sợ.
Cả cổ, cả váy dính đầy máu, trong miệng cũng toàn máu, vừa mở miệng là đầy bọt máu phun ra.
Cô ta sợ hãi chỉ biết gào khóc mà thôi."Ba, mặt của con…"
"Mặt con đau quá ba ơi."Vừa cất tiếng nói, khóe môi động đậy, máu lại càng chảy nhiều hơn.
Bàn tay đặt trên miệng vết cứa ướt nhẹp, dòng máu nóng hổi chảy tràn qua kẽ ngón tay của cô ta.
Một nhát dao này của bà Đường thực sự rất tàn bạo, khuôn mặt của cô ta…Từ Bình Chinh cởi áo vest ra choàng lên cho con gái, hô to: "Thanh Bách, con gọi xe cấp cứu đi!"Sắc mặt người nhà họ Từ đều rất khó coi.
Nói gì thì nói, Từ Trăn Trăn cũng là thiên kim của nhà họ Từ bọn họ, nhưng lại bị bạo hành như thế này."Liệu mặt của con có bị hủy không ba?" Từ Trăn Trăn khóc nức nở đến không thở nổi, lại mất máu quá nhiều, cả khuôn mặt dính nhơ nhớp máu.
Một bên mặt trắng như tờ giấy, một bên đỏ đến khiếp người.
Cô ta sợ hãi run rẩy không ngừng, khóc lóc hỏi Từ Bình Chinh: "Ba ơi, mặt của con liệu có bị hủy không?"
"Không đâu, ba sẽ mời bác sĩ giỏi nhất tới.
Chắc chắn sẽ chữa khỏi cho con mà." Từ Bình Chinh dùng khăn tay che lên mu bàn tay cô ta, giúp cô ta bịt miệng vết thương: "Trăn Trăn, con đừng nói gì nữa."Cô ta không dám nói thêm, khóc một hồi rồi ngất xỉu.
Tay ôm lấy mặt, máu vẫn còn chảy, chiếc váy màu trắng bị nhuộm đỏ cả một mảng lớn.
Bà Đường vẫn đang cười, nhìn máu trên mặt Từ Trăn Trăn, trong mắt tràn đầy ngọn lửa hưng phấn."Ha ha ha ha ha ha…"
"Đàm Sinh là của tao! Là của tao!"
"Không ai cướp đi được!"
"Là của tao!!!"Bà Đường ngồi trên mặt đất dựa vào người Vũ Văn Xung Phong, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, khóc khóc cười cười, miệng lẩm bẩm không ngừng, cây trâm cài tóc không biết đã rơi mất từ bao giờ, đầu tóc xõa ra rối bù, trên mặt là vết máu đã khô một nửa.
Con dao răng cưa lưỡi dài kia ném ngay bên cạnh chân bà ta.
Từ Bình Chinh nhìn bà Đường đã hoàn toàn phát điên, rồi ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Đàm Sinh một cái: "Nhà Vũ Văn các người, tốt nhất là nên cho tôi một câu trả lời thỏa đáng về việc này."Ánh mắt Vũ Văn Đàm Sinh sâu thẳm, không nói lời nào.
Ông cụ Vũ Văn chống gậy ba toong bước ra, môi trắng bệch, cố gắng lắm mới không ngã xuống: "Đàm Sinh, anh đưa Hồng Nguyệt vào trong trước đi.
Phong Nhi, cháu ra tiễn khách về." Sắp xếp xong, ông cụ mới quay người cúi sâu một cái với mọi người nhà họ Từ: "Ông Từ, thị trưởng Từ, ngày mai nhất định tôi sẽ tới tận cửa để xin lỗi, cho nhà họ Từ một lời giải thích hợp lý."Từ Hoa Vinh còn muốn nói gì đó nhưng bị ông cụ Từ kéo lại.
Ông cụ xua tay, chỉ nói: "Đi bệnh viện trước đã rồi nói sau."Xe cấp cứu vẫn còn chưa tới, các quan khách cũng chưa về.
Một màn kịch đầy kịch tính, hấp dẫn nhường này đương nhiên mọi người đều không muốn bỏ lỡ.
Trước sau chỉ có mười mấy phút thôi nhưng qua lời của mọi người thì cũng đã ra đến vài phiên bản rồi.
Trong vườn hoa ngoài trời, tiếng xôn xao ồn ào không dứt."Chào cô." Một người nhân viên phục vụ đang thu dọn hiện trường thì bị gọi lại.
Cô ta quay đầu, nhìn thấy ngay một khuôn mặt rất tuấn tú: "Chào anh, anh có việc gì không ạ?"Đó chính là Thời Cẩn.
Ở hiện trường vô cùng hỗn loạn, nhưng anh vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, sắc mặt thản nhiên, giọng điệu không không chút vội vàng.
Anh nói: "Vừa rồi loạn quá, làm con chó của tôi sợ hãi." Anh đưa tay ra chỉ về một hướng, ngón tay thon dài đẹp đến quá mức: "Nó chạy vào khu nhà mái bằng kia kìa.
Cô có thể tìm giúp tôi được không?"Một lời nhờ vả vừa lịch lãm vừa đầy chất quý ông như thế này, đương nhiên cô phục vụ rất vui lòng giúp đỡ: "Được ạ, giờ tôi sẽ qua đó ngay."Thời Cẩn nói cảm ơn rồi lại nói thêm: "Con chó của tôi hơi bướng bỉnh, cô đưa thêm vài người đi cùng nhé."
"Vâng ạ, anh chờ cho một chút."Sau đó, anh nhìn thấy người phục vụ kia dùng bộ đàm liên lạc với các đồng nghiệp của mình.
Khương Cửu Sênh ghé sát lại gần, nhỏ giọng ghé vào tai Thời Cẩn hỏi: "Anh sai Bác Mỹ đi làm gì vậy?"Anh đáp: "Đi bắt gian."
"Bắt như thế nào?"
"Trước đây anh từng huấn luyện Bác Mỹ, nó đánh hơi rất giỏi." Xung quanh đều là những tiếng ồn ào, Thời Cẩn khoác vai Khương Cửu Sênh ngồi xuống, cầm cốc nước cô uống dở lên, nhấp một ngụm rồi giải thích: "Trên váy của Phó Đông Thanh có thuốc mê nồng độ cao."Bác Mỹ từng ngửi nên nhớ rõ mùi đó.
Đương nhiên, anh cũng phải huấn luyện nó rất nhiều lần, nó mới hiểu được những thủ thế cơ bản nhất.
Khương Cửu Sênh như bừng tỉnh, nói: "Chẳng trách anh tặng váy cho cô ta."
"Anh chỉ tặng váy cho em thôi." Thời Cẩn áp sát lại gần, nhỏ giọng nói với cô: "Thứ anh tặng cho người khác thì không phải là váy, mà là bẫy rập."Nếu không, thì sao anh lại đi tặng quà cho người con gái khác được chứ.
Anh chợt nhớ tới lời của Tần Tiêu Chu: "Cậu vô sỉ hèn hạ như thế này, Khương Cửu Sênh có biết không?"Anh khẽ nhíu mày, ôm lấy hai bàn tay của cô đặt vào lòng bàn tay mình, đầu ngón tay khe khẽ xoa nhẹ: "Sênh Sênh này, anh hèn hạ vô sỉ như vậy, liệu em có không thích anh không?"Đối với Khương Cửu Sênh, trước giờ anh đều không nắm chắc được, càng không dám lơ là không sợ hãi.
Những lời anh nói với Tần Tiêu Chu, chẳng qua cũng chỉ là vì muốn tuyên bố chủ quyền nên ngông cuồng nói vậy thôi.
Khương Cửu Sênh như rất bất mãn với câu hỏi này của anh: "Anh nhất quyết muốn em nói ở đây sao?"
"Ừ?"Thời Cẩn nhíu mày càng chặt hơn.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn quanh bốn phía, sau đó ghé vào tai anh, nói rất nhỏ: "Em yêu anh."Thời Cẩn đứng hình.
Tim anh như có cảm giác bị đập mạnh một cái vậy.
Thời Cẩn sững sờ… một lời tỏ tình tới bất chợt đến không kịp trở tay…Anh rất thích, thích lắm!Vẻ âm u trên khuôn mặt lập tức tan biến như gió thoảng.
Anh mỉm cười, mắt đầy vẻ quyến rũ: "Không đúng chỗ rồi, anh muốn hôn em quá."Khương Cửu Sênh nói, về nhà rồi hôn sau."Ừ."Tâm trạng của Thời Cẩn tốt hẳn lên, khóe môi chất chứa nụ cười, trong đôi mắt dịu dàng kia như có cả một bầu trời đầy sao, khuôn mặt đẹp tới lạ thường.
Tất cả các quan khách đã được "mời" về.
Lúc này, Tần Minh Châu mới xuất hiện, mặt vẫn đầy vẻ uể oải mệt mỏi."Anh Sáu."Tần Tiêu Chu đuổi theo hỏi cậu ta: "Sao giờ mày mới tới?"Mặt cậu ta đầy vẻ không để tâm, thản nhiên trả lời: "Em đi nhầm đường."Tần Tiêu Chu hừ một tiếng đầy châm chọc, mắng: "Ngu chết được." Ở cái nơi có chừng này diện tích thôi mà cũng đi lạc được, đúng là ngu đần hàng thật giá thật!Tần Minh Châu lười để ý tới hắn, đứng sang bên cạnh Thời Cẩn."Đi xem không?" Thời Cẩn hỏi Khương Cửu Sênh.
Chuyện của nhà Vũ Văn coi như đã tạm ngưng, vẫn còn màn diễn của nhà họ Tần nữa.
Cô đáp: "Vâng ạ."Thời Cẩn đứng dậy kéo Khương Cửu Sênh đi bên mình, lườm Tần Tiêu Chu một cái: "Mang cả cô bạn gái của anh theo đi."
"Đương nhiên rồi.
Tôi biết chứ."Cô bạn gái hotgirl kia của hắn không chỉ là nữ thần của đám trai ru rú trong nhà, mà cô ta còn có một nghề phụ nữa, đó là tài khoản kinh doanh online, chuyên bới móc, tung tin đồn hot hit của giới nghệ sĩ.
Phòng nghỉ tầng hai."Gâu!"
"Gâu!"
"Gâu!"Khương Bác Mỹ cào cửa: "Gâu gâu!"Ở phía sau, năm sáu thanh niên đuổi theo.
Họ chỉ thấy một con chó phốc sóc lông trắng như tuyết đang ngồi xổm trước cửa phòng nghỉ, vò đầu bứt tai rồi ra sức cào cửa."Ở bên kia kìa!"Khương Bác Mỹ quay đầu nhìn một cái đầy khinh thường, rồi tiếp tục cào cửa nhưng không đẩy ra được.
Nó đạp cái móng cún của mình rồi lấy đà nhảy vọt lên, túm lấy tay nắm cửa, móc xuống, cửa mở ra rồi…Nhóm nhân viên phục vụ đuổi theo nó lập tức cuống cả lên.
Hôm nay quan khách được mời đến buổi tiệc đều là khách quý cả, không thể vào bừa được."Qua đây nào, đừng vào đó." Một cô nhân viên xinh đẹp ngồi xổm xuống ngoắc tay, dịu dàng dỗ dành Khương Bác Mỹ: "Mau qua đây nào."Không cho được miếng thức ăn chó nào mà còn đòi dụ dỗ bản chó đây à?!Khương Bác Mỹ nhấc chân chạy thẳng vào bên trong.
Đám phục vụ đi tìm chó đều cứng người, cảm thấy sắp gây họa lớn rồi."Gâu!"
"Gâu!"Tìm thấy rồi!Khương Bác Mỹ vẫy đuôi điên cuồng, tà váy màu xanh ngọc rơi xuống dưới sàn nhà.
Nó ghé sát vào, ra sức đánh hơi.
Đánh hơi một lúc rồi nó ngậm chặt một góc, dùng sức xé mạnh ra."Toạc!"Chiếc váy bị xé một nửa.
Khương Bác Mỹ ngậm thật chặt, tiếp tục dùng sức kéo mạnh.
Chiếc váy cúp ngực bị kéo tuột hẳn ra khỏi người.
Người trên giường mở choàng mắt ra.
Cô ta sững sờ mất một lúc rồi đưa tay lên sờ, trước ngực lạnh lẽo chỉ còn có miếng dán ngực…"Á!!!"Tiếng hét chói tai vang lên khiến Khương Bác Mỹ hoảng sợ cắn chặt chiếc váy rúc vào trong góc tường.
Cả đám nhân viên phục vụ vội lao vào, có quan khách đi qua đường không hiểu chuyện gì cũng thò đầu vào nhìn.
Họ chỉ thấy nữ diễn viên Phó Đông Thanh trẻ tuổi đang nổi như cồn kia dùng chăn che lên ngực, mặt hoang mang hoảng loạn, bên cạnh còn có một người đang ngủ nữa.
Người kia hơi động đậy trong chăn rồi ngồi dậy, hai bên tóc mai đã điểm bạc, đôi mắt chim ưng dữ dằn, không phải ông Tần ở Trung Nam thì còn ai vào đây nữa!Chuyện này là…Hiện trường gian tình ư?!Tin tức liên hôn giữa nhà họ Tần và nhà họ Phó lan truyền rất ồn ào náo nhiệt trên mạng suốt mấy hôm nay, nhưng không ai ngờ được rằng ông Tần đã qua tuổi trung niên rồi mà vẫn còn chơi trò trâu già gặm cỏ non…Tần Hành day huyệt thái dương, đầu đau như búa bổ.
Một lúc sau ông ta mới chú ý đến bên cạnh mình có người, còn là một cô gái quần áo không chỉn chu nữa.
Nhìn thấy trong phòng có người, ông ta lập tức hiểu ra ngay.
Giỏi lắm, dám dùng thủ đoạn cả với ông ta à."Ai đưa cô vào đây?" Tần Hành trừng mắt nhìn Phó Đông Thanh, trong mắt đầy vẻ tàn bạo, giọng nói sang sảng chất vấn cô ta: "Thằng Tư hay thằng Sáu?"Làm sao mà cô ta biết được chứ?!Phó Đông Thanh nhìn xuống người mình, không có vết tích gì, chỉ có mỗi chiếc váy lễ phục là không biết đâu rồi thôi.
Nửa người trần truồng, cô ta kéo chăn lên che ngực, nói: "Đi ra ngoài, các người ra ngoài hết đi!"Cảnh tượng này mà để người ta nhìn thì sẽ nghĩ như thế nào chứ, một khi bị truyền ra ngoài…Crack crack một tiếng.
Không ai chú ý đến tiếng máy ảnh vang lên, chỉ thấy ánh sáng ngoài cửa bị chặn kín, Tần Tiêu Chu là người bước vào đầu tiên, sau đó là Tần Minh Châu.
Thời Cẩn ôm Khương Cửu Sênh đứng ngoài cửa.
Sắc mặt Tần Hành đen kịt, nói: "Trong chúng mày, rốt cuộc là đứa nào làm?"Miệng lưỡi thế gian vốn vô cùng đáng sợ, e rằng chưa tới một tiếng, mưa gió đã giăng đầy thành phố rồi.
Thời Cẩn đáp: "Cần gì phải hỏi chứ.
Chúng tôi có nói ông cũng không tin.
Ông tự điều tra đi." Anh làm như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, ánh mắt thờ ơ lướt một vòng, sau đó ngừng lại, trầm giọng gọi: "Bác Mỹ, qua đây!"Khương Bác Mỹ cắn một chiếc váy đi qua.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");