Được Ở Bên Ngươi Thật Tốt

Chương 46: Lưu Tố Tố




Ba ngày sau, hai vợ chồng liền thu sếp công việc,cùng nhau lên máy bay đi Anh quốc nơi đó, Hiểu Đồng thế mới biết, mình cô em chồng này tại nước ngoài chữa bệnh.

Xuống đến máy bay, liền có hai người nam tử mắt xanh tóc vàng đang đợi sẵn ở đó, Lăng Khiên thuần thục giao tiếp cùng bọn hắn vài lời liền lên bọn hắn chuẩn bị xe.

Hiểu Đồng làm hắn trợ lý vốn ngoại ngữ cũng vô cùng tốt,trước kia gặp được nước ngoài người cũng đều thành thạo giao tiếp được,nhưng hiện tại đi bên cạnh hắn mọi việc thì đến hắn làm nàng cũng thảnh thơi rất nhiều, Hiểu Đồng mỉm cười cùng hai người kia chào hỏi một lần liền cũng không có nói gì thêm, dù sao có Lăng Khiên bên người cái gì cũng không cần làm. 

Xe chạy chừng một tiếng đồng hồ liền dừng lại tại một bệnh viện xinh đẹp,như là một cái công viên hoa thì đúng hơn, khắp nơi đều có thể thấy được rất nhiều loại hoa đang nở rộ.

Trong bệnh viện mười phần yên tĩnh,hoàn cảnh ưu nhã, không khí trong lành, trong sân vườn bệnh vện tốp tốp người nhà cùng bệnh nhân chính đang nhàn nhã tản bộ, đích thị là một nơi hoàn hảo để tĩnh dưỡng cùng điều trị, một chút cũng không cảm thấy nơi đây không khí bệnh viện, giống hơn là một nơi nghỉ dưỡng.

Lăng Khiên tựa hồ đối với nơi này cũng có quen thuộc,mang nàng qua từng lầu từng lầu kiến trúc, tại một khu lầu màu trắng dừng lại dẫn nàng tiến vào.

Bệnh viện các khu lầu phổ biến không cao chỉ có từ ba tới bốn tầng, hai người bọn hắn đi tới lầu thứ ba liền dừng lại.

Gần đến phòng bệnh em gái hắn Hiểu Đồng cũng có một chút khẩn trương, đây cũng giống như lần cùng hắn đi gặp bà nội, đây cũng là người thân của hắn, cùng hắn quan hệ rất tốt, Lăng Khiên quan hệ tốt người không hề nghi ngờ nàng đều muốn thân cận lấy,khẩn trương cũng là không thể tránh nổi.

Lăng Khiên nhìn ra nàng lo nghĩ, nắm nắm tay nàng:" Nàng phòng bệnh tại phía trước, mấy ngày này cũng nên kết thúc điều trị, yên tâm nàng rất hiền hòa,rất dễ tính, ngươi tốt như vậy chắc chắn không có vấn đề gì".

Hiểu Đồng tâm cũng bình tĩnh không ít theo sau hắn tiến vào căn phòng bệnh kia.

Phòng được trang trí vô cùng ấm áp, xanh nhạt màu rèm cửa, ga giường cùng chăn gối cũng đồng màu đâu đâu cũng tràn đầy một màu sinh cơ sức sống, làm người cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Thế nhưng Hiểu Đồng khi thấy được người trên giường bệnh lại là trấn kinh ngạc nhiên,rồi hốt hoảng đau đớn như tan vỡ cảm giác, chân như chôn chặt tại chỗ.

Lăng Khiên tiến lại gần người nằm trên giường bệnh,giọng nói khó được thường ngày như vậy băng lãnh, lộ ra một cỗ quan tâm nhè nhàng:" Tố Tố, ta đến thăm ngươi đây".

Nguyên bản đang mơ mơ ngủ, Lưu Tố Tố chính là bị hắn lời nói thức tỉnh, mở ra mắt nhìn hắn,miệng nở ra nụ cười yếu ớt:" Ca ca,ngươi tới a, ta rất nhớ ngươi đây.

Lăng Khiên vuốt vuốt nàng tóc, mang theo một chút cưng chiều:" Ta công việc có bận,lại nhà cũng có một số vấn đề,mơi bây giờ trở lại thăm ngươi".

" Nhà bên đó có việc gì sao?" Lưu Tố Tố lo lắng hỏi. 

Nàng cũng biết hắn cùng gia đình quan hệ,nghe hắn nói đến liền nghĩ ra ngay cũng không phải chuyện gì tốt, lo lắng hắn.

" Không có gì, tất cả ta có thể sử lý,ngươi chỉ cần nghỉ ngơi tốt liền được".

" Tố Tố,hôm nay ta dẫn theo một người đến gặp ngươi" Lăng Khiên từ tốn nói.

" Ai nha, có phải hay không ta tẩu tẩu rồi" Tố Tỗ cười cười yếu ớt, định bụng trêu hắn.

Không ngờ Lăng Khiên chính gật đầu:" Đúng vậy là ngươi tẩu tẩu, ta mang nàng tới thăm ngươi".

Lưu Tố Tố ngạc nhiên ngây người,nàng ca ca,như vậy lấy vợ rồi, không phải, nữ nhân như nào có thể lại gần được hắn đây.

Lăng Khiên thấy Hiểu Đồng cũng không có tiến lên cùng Lưu Tố Tố gặp mặt chính quay lại định kêu nàng liền thấy Hiểu Đồng đứng lặng tai cửa, trên mặt hai hàng nước mắt đã sớm chảy dài.

Lưu Tố Tố nhìn thấy Hiểu Đồng cũng ngây người thật lâu, cuối cùng khó khăn nở nụ cười hướng nàng gọi:" Hiểu Đồng,là ngươi sao,lâu rồi không gặp, không nghĩ ngươi lại trở thành ta tẩu tẩu".

Hiểu Đồng nghe thấy nàng gọi mình, nước mắt chính là càng được đà chảy lớn, chạy tới nàng bên cạnh nắm lấy tay nàng,nhìn nhìn khắp nàng.

Hiểu Đồng cùng Lưu Tố Tố chính là rất lâu trước bạn thân, hai người cùng nhau cùng học cấp ba, cùng học đại học tình như thân chị em ruột.

Nhưng ba năm trước như vậy Lưu Tố Tố chính là để lại một tin nhắn bảo ra nước ngoài liền không có tin tức gì nữa, Hiểu Đồng lo lắng lại cũng không có biện pháp đành thôi.

Giờ này nhìn thấy nàng, nguyên bản hoạt bát sáng sủa, khỏe mạnh đầy sức sống Lưu Tố Tố giờ này có thể gầy như que củi nằm yên nơi đó, da dẻ xám xịt không sức sống, nàng mái tóc cũng không. Đây chính là ngày trước luôn dồi dào sức sông Lưu Tố Tố sao?

Hiểu Đồng càng nhìn càng không chịu được,nước mắt cứ tuôn ra, không nói lên lời.

Lưu Tố Tố nhìn nàng khóc thành cái lệ người tâm cũng không kìm được, mắt cũng mông lung:" Hiểu Đồng,ngươi có thể không khóc a, ta cũng sắp bị ngươi làm cho khóc đây".

Hiểu Đồng nghe nàng như thế nói, cất giọng đã lạc đi gọi nàng:" Tố Tố". 

Không nhịn được ôm nàng lại khóc lớn lên:" Tố Tố, ngươi bệnh như vậy sao cũng không nói ta một tiếng làm ta lo lắng cho ngươi rất nhiều ngươi biết không".

Lưu Tố Tố sớm cùng nàng khóc vỗ nàng đầu nhỏ:" Hảo hảo, sau này cái gì ta cũng sẽ cùng ngươi nói, không giấu ngươi cái gì, mau nín a"

Lăng Khiên đứng một bên cũng kinh ngạc, hắn bà xã cùng hắn em gái lại là quen nhau, nhìn còn không phải quen bết hời hợt như vậy.

Cũng tốt hai người thân nhau liền càng tốt hơn, Tố Tố sau này cũng có người tới thăm cùng trò chuyện sẽ nhanh hơn khỏi lại.

Hai nữ nhân cùng một chỗ ôm nhau khóc thật lâu mới buông nhau ra.

Lưu Tố Tố lau lau nước mắt vui mừng nói:" Hiểu Đồng, gặp được ngươi ta thật sự rất vui".

Lăng Khiên từ sau đi lại hướng Lưu Tố Tố ý hỏi " Mẹ ngươi đây", biết được mình gì chính là tại một nhà lầu khác đi lấy thuốc liền quay người ra ngoài để lại không gian cho hai cô nàng.

Hiểu Đồng khóc hai mắt cũng sưng thành một đoàn, lại vẫn đau lòng không ngừng lại được.

Lưu Tố Tố tính cách hoạt bát, nhưng lại không am hiểu dỗ người nhìn thấy nàng khóc liền để nàng tùy ý ôm,hồi lâu sau mới lên tiếng:" Ta nói đại mỹ nhân, ta cái này còn chưa chết đây, ngươi trước tiên đừng khóc a! Chờ ta chết khóc cũng không có muộn".

Nàng lời này liền dị thường tác dụng,đang không ngừng khóc lấy Hiểu Đồng ngừng lại khóc, trừng mắt lấy nhìn nàng:" Phi phi phi, ngươi có thể không được nói hươu nói vượn! Ngươi chắc chắn sống lâu trăm tuổi. Mau đem lời nói nhanh thu hồi, Bồ tát xem ngươi tuổi nhỏ phân thượng,chắc chắn sẽ không trách tội ngươi".

Cái này đến cùng là cái gì!

Lưu Tố Tố nghĩ thầm, ba năm không gặp Hiểu Đồng lại trở thành như vậy một người mê tín.

Bất quá bị Hiểu Đồng trừng lấy liền đành " Phi phi phi " vài tiếng mới coi như thôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.