Văn phòng của anh vẫn rộng rãi, sáng sủa như trước, Quách Thiển Thiển đứng bên cạnh chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim to rộng, ngón tay cô chạm vào mặt bàn sạch sẽ. Sau đó, cô lấy trong túi xách ra một tấm thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn, giơ ra. “Số tiền này không phải là em tiêu mất, mà là vật về chủ cũ.”
“Cái này tôi đã đồng ý đưa cho cô thì chính là của cô.” Cố Trạch Nặc chẳng buồn nhìn tấm thẻ. “Thế này nhé, nói cho đúng thì số tiền này là tôi đã đồng ý trả cho chị gái cô. Cô ấy xử lý thế nào hoặc chuyển khoản cho cô là quyết định của cô ấy, tôi không muốn can thiệp vào. Nếu cô muốn vật về chủ cũ thì nên tìm chị cô là Lâm Thâm Thâm chứ không phải là tôi.”
“Vậy em hỏi anh nhé, là một người con, một số chuyện không thể nhờ người khác làm hộ, đúng không?” Quách Thiển Thiển đặt chiếc thẻ lên mặt bàn, cô thật sự muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này cho xong.
“Cô muốn nói gì thì nói thẳng ra đi!” Cố Trạch Nặc sờ tay lên mũi, nhắm mắt lại.
Quách Thiển Thiển gật đầu, giọng nói rõ ràng, dường như đang nói trúng tim đen ai đó: “Thực ra, anh Cố Trạch Nặc, anh chính là người luôn quan tâm đến mọi người, cũng để ý đến rất nhiều việc, nhưng lại giả vờ như không để ý, không quan tâm gì hết.”
“Cô nói cái gì cơ?” Anh nheo mắt nhìn cô, bật cười với vẻ khinh miệt. “Cứ coi như cô thích nói thế nào thì nói thế đi.”
“Mẹ anh muốn chị Lâm Thâm Thâm đặt bức ảnh này ở cạnh bác khi bác mất.” Cô lấy ra tấm ảnh đen trắng mà chị cô đã đưa cho cô rồi đẩy về phía anh. Cố Trạch Nặc đờ đẫn nhìn cô, giơ tay ra đón lấy, sau đó rất muốn lập tức xé vụn nhưng lại nhanh chóng dừng tay, ném nó về phía Quách Thiển Thiển, nói với giọng tức tối: “Bà ấy muốn để đâu thì để, tôi tôn trọng, tôi không quan tâm.”
Tấm ảnh khẽ rơi xuống đất, ngay dưới chân của Quách Thiển Thiển. Cô nói: “Em nghĩ bác ấy vẫn hy vọng chính con trai của bác sẽ giúp bác ấy làm chuyện này.”
“Cô điên rồi à?” Anh gần như gầm lên, bước đến ghì chặt hai cánh tay của Quách Thiển Thiển vào thành bàn. “Tôi đã nhẫn nhịn đủ rồi, tôi cũng đã hiếu thuận đủ rồi, cô còn muốn tôi như thế nào nữa?”
Cô bình thản nhìn anh. “Em chỉ muốn anh cởi bỏ khúc mắc trong lòng.”
“Tôi chẳng có khúc mắc nào hết.” Anh bực bội quay mặt đi, cám giác như đang không thể thở được.
Quách Thiển Thiển ngồi xuống nhặt tấm ảnh lên, nhìn khuôn mặt trẻ trung của chàng trai trong tấm ảnh, rồi nhìn thân hình đang run lên của anh, nói tiếp: “Thật sự không có ư?”
“Cô thì biết cái gì?” Cố Trạch Nặc vẫn đứng quay lưng về phía cô.
“Vậy để em nói cho anh nghe.” Quách Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn, tấm lưng to rộng của anh.
“Tôi không muốn nghe” Anh bịt chặt hai tai mình.
“Không muốn nghe cũng phải nghe, thời giờ là do em bỏ tiền ra mua đấy!” Cô không nhìn anh nữa, mà tập trung sự chú ý của mình vào những đường vân tự nhiên trên chiếc bàn gỗ lim.
“Cô muốn nói gì thì nói nhanh lên!” Trong giọng nói của anh tràn đầy sự chán nản.
“Đúng vậy, anh rất đau lòng.” Cô lại ngước nhìn anh, anh đã quay người lại, anh muốn cho cô thấy cô đã nói sai, sự bất mãn của anh tất cả thể hiện trên khuôn mặt, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì, cứ để cho cô nói tiếp: “Anh buồn vì luôn cho rằng, cho dù người mẹ anh yêu nhất không phải là bố anh thì cũng phải là anh, thế nên tấm ảnh mà bà cất giữ, nâng niu phải là ảnh của anh mới đúng, nhưng anh có cảm thấy mình là con người rất ích kỷ không?”
“Tôi ích kỷ?” Anh giơ tay chỉ vào khuôn mặt mình.
“Đúng, anh rất ích kỷ, vì anh rất yêu mẹ anh, nhưng đã bao giờ anh đặt mình vào hoàn cảnh của bác để nghĩ cho bác chưa, và anh có biết tại sao bác lại làm như vậy không?” Ánh mắt Quách Thiển Thiển rất lạnh lùng.
“Vì bà ấy yêu người đàn ông đó hơn cả yêu con trai mình.” Anh vừa nói vừa nheo mắt lại.
Quách Thiển Thiển nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Anh sai rồi, không thể phủ nhận rằng bác ấy có tình cảm với người đàn ông đó, nhưng người bác ấy yêu hơn cả là con trai mình.”
Cố Trạch Nặc nhìn vào một góc phòng, tỏ vẻ khinh thường. “Cô đâu phải bà ấy.”
“Vì bác đã nói chuyện này với chị em, bác ấy vô cùng tiếc nuối người đàn ông kia, thế nên bác ấy mới muốn mang theo tấm ảnh của ông ấy bên mình, nhưng nếu ông trời cho bác ấy chọn lựa lần nữa, bác ấy vẫn từ bỏ người đàn ông đó và chọn anh, vì anh là giọt máu của bác ấy, bác ấy có thể hi sinh tất cả vì anh, bao gồm cả người đàn ông đó, cũng bao gồm tất cả những gì bác ấy có, thế nên bác ấy mới cảm thấy tiếc nuối, mới giấu tấm ảnh của ông ấy thật kỹ…”
“Tiếc nuối?” Cố Trạch Nặc hơi nheo mắt, giống như bỗng nghĩ thông điều gì đó, phải nói rằng hình như lời nói của Quách Thiển Thiển đã gợi lên trong lòng anh một sự thoải mái, dễ chịu không thể nói thành lời.
Quách Thiển Thiển nói tiếp: “Mẹ anh sẽ không bao giờ tiếc nuối vì anh, bác ấy đã cho anh tất cả những gì có thể, thế nên bác ấy không cần giữ ảnh của anh làm gì, vì như thế bác ấy sẽ thấy áy náy suốt cuộc đời.”
“Cô nói xong chưa, hình như đã hết thời gian rồi đấy!” Anh không muốn nghe cô nói tiếp nữa, vết thương trong lòng anh hình như đã được xoa dịu phần nào, tuy vẫn đau nhưng giờ đã có chút cảm động.
“Nhanh vậy sao?” Quách Thiển Thiển nhìn vào di động, thực ra mới chỉ vào phút trôi qua, có điều những gì cô muốn nói đều đã nói cả rồi. Cố Trạch Nặc cũng đã thất thần, đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Cô vỗ nhẹ vào cánh tay anh. “Ngoài ra, chị em, Lâm Thâm Thâm, chị ấy có yêu anh hay không thì anh tự nhìn nhận và phán đoán được, đúng không?” Rồi cô lấy từ túi xách ra một lá thư mà chị cô đã vô tình để lại, đặt lên bàn làm việc của anh.
“Quách Thiển Thiển!” Cố Trạch Nặc gọi cô, nhìn đôi mắt trong veo của cô, sau đó cúi đầu, nói: “Cô nên mang cái này đi thì hơn.”
Quách Thiển Thiển khẽ nhìn lướt qua mặt bàn, nơi ánh mắt anh đang hướng đến. Đó là tấm thẻ ngân hàng màu bạch kim, cô không nói gì, còn anh vội vàng nói thêm một câu mà cô không hiểu đó là lời giải thích hay là có ý gì khác, vì anh ấp a ấp úng: “Tôi… tôi phát hiện… hình như tôi chỉ có thể làm thế này.”
“Thực ra, điều anh có thể làm vẫn còn rất nhiều.” Cô cười khẽ, cuối cùng cô đã hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy anh, cô luôn cảm thấy đằng sau vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng kia là một nỗi cô đơn, lạc lõng, vì anh luôn để ý đến những việc và những người mà anh cứ giả vờ là không hề quan tâm.
Quách Thiển Thiển bước đến chỗ anh, vỗ vào vai anh. Anh bỗng hơi cúi xuống, dựa đầu vào vai cô, dường như lúc đó cô cảm nhận được sự tin cậy hoàn toàn của anh dành cho mình.
Quách Thiển Thiển biết, có rất nhiều việc họ đều lực bất tòng tâm, không thể nào chống đỡ nổi, cũng chẳng có cách nào tránh né. Thế nên, lúc quay người rời đi, không biết vì sao cô rất muốn khóc. Cô biết mình sắp thực sự rời xa Cố Trạch Nặc, nhưng sao cảm thấy khó đến thế! Cô cố gắng nhớ đến vẻ lạnh lùng của anh, những bài lên lớp, giáo huấn của anh, nhớ đến việc anh sai cô làm hết việc này đến việc kia, lúc cô mệt còn bắt cô rót nước pha trà, giặt quần áo, rửa bát cho anh… Lúc đó, cô nghĩ ở bên cạnh anh đúng là ác mộng, nhưng không hiểu vì sao bây giờ cô lại nhớ những kỷ niệm đó đến thế.
Lần cuối cùng, cô quay đầu lại nói với Cố Trạch Nặc: “Tạm biệt.”
Anh liền véo má cô, nói: “Tạm biệt, Thiển Thiển!” Nhưng bỗng nhiên anh ôm cô vào lòng, thở dài, sau đó nói khẽ bên tai cô: “Cảm ơn em, Thiển Thiển!” Lúc bước ra khỏi văn phòng của anh, Lý Mạn tiễn cô một đoạn. Cô vội vàng xua tay nói không cần, nhưng Lý Mạn đã bước lên trước vài bước rồi giúp cô ấn nút thang máy. “Đó là việc Tổng giám đốc dặn tôi làm, thưa chị Quách.”
Hai người im lặng đợi thang máy, lúc cánh cửa thang máy mở ra, Quách Thiển Thiển bước vào trong, lúc cô quay người lại, Lý Mạn vẫn chưa đi, cô ta nói rất khẽ: “Chị Quách Thiển Thiển, người mà anh ấy thích là chị gái chị, Lâm Thâm Thâm, không phải là chị.”
Quách Thiển Thiển bật cười, gật đầu với cô ta. “Không sai, anh ấy thích chị Lâm Thâm Thâm của tôi, anh ấy không thích tôi, nhưng ít nhất cũng không phải là cô.” Thời khắc cửa thang máy đóng lại, cuối cùng cô cũng không chịu đựng thêm được nữa, cứ để mặc nước mắt tuôn rơi.
Tôn Diễm nói rằng đây là lần cuối cùng cô gọi điện cho Sử Khải, nhưng cô đã gọi tổng cộng mười mấy lần rồi và lần nào anh cũng không nghe máy, ngay cả một tin nhắn cũng không trả lời lại. Cô biết, dù cô có gọi bao nhiêu cuộc thì Sử Khải cũng không nhận điện thoại của cô, có lẽ anh đang quấn quít bên Vương Chuẩn.
Tôn Diễm đổ chai bia vào cổ họng, uống như uống nước lọc, cho dù Quách Thiển Thiển có ngăn cản thế nào cũng không được.
Quách Thiển Thiển cũng uống không ít, trong lúc mơ hồ, dường như cô nhìn thấy khuôn mặt của Cố Trạch Nặc. Uống rượu xong, cô nghĩ ngợi, có phải mình cũng hơi thích Cố Trạch Nặc không? Tôn Diễm rất thích Sử Khải thì phải? Nếu không thì làm gì có đứa con gái nào lại uống đến mức như vậy? Họ thật sự có thể buông thả vậy sao?
Họ nằm trên giường, áp tay vào nơi trái tim đang đập rộn ràng, nghĩ ngợi vẩn vơ và thấy thật buồn, điều kiện của hai đứa đâu đến nỗi nào, sao lại phải chịu ấm ức như vậy chứ?
Tôn Diễm bắt đầu nói nhảm, cô nói rằng cô cảm thấy hai người Sử Khải và Vương Chuẩn sẽ chẳng thể có kết cục lâu dài. Sau đó, cô đột nhiên nói, có lẽ cô đã không nhìn nhận đúng đắn mọi thứ, thật ngốc nghếch khi Sử Khải chưa ở bên cô, cô đã nghĩ rằng nếu dụ dỗ Đường Minh Hồng lên giường với mình thì cuối cùng anh ấy sẽ thuộc về cô, nhưng trong cuộc đời này có bao nhiêu thằng đàn ông muốn chịu trách nhiệm chứ? Trong cuộc đời này, sao lại có một đứa mặt dày, vô liêm sỉ như cô chứ?
Cô vừa nói vừa khóc rống lên.
Lúc này đây, Vương Chuẩn mà Tôn Diễm hận đang thản nhiên nằm trên giường với Sử Khải. Thực ra, ngay cả nằm mơ cô ta cũng thấy bạn gái cũ của Sử Khải là Tôn Diễm đang truy sát mình. Cô ta vừa mới điều chỉnh điện thoại của Sử Khải sang chế độ im lặng vì Tôn Diễm đã nhắn vô số tin đến hỏi Sử Khải là thật sự không cần cô ấy ư, nhưng Sử Khải không biết trả lời thế nào nên đã đưa điện thoại của mình cho cô ta.
Nhưng Vương Chuẩn cũng đang cảm thấy rất khó xử, cô ta không biết lần tiếp theo mình phản bội Sử Khải và bị vật chất mê hoặc là lúc nào. Cô ta hy vọng đến lúc đó, Tôn Diễm vẫn còn thích Sử Khải, để lúc cô ta chạy theo vật chất, Tôn Diễm sẽ thế vào vị trí cô ta, yêu thương, chăm sóc cho Sử Khải.
Cô ta quay người lại, nằm úp trên tấm lưng nhẵn bóng của Sử Khải, muốn hỏi anh, tại sao anh không phải là người có nhiều tiền, thật nhiều tiền? Hoặc cô ta muốn hỏi bản thân, tại sao cô ta lại là loại con gái đam mêm vật chất như thế? Tại sao cô ta lại mặt dày, vô liêm sỉ, phóng đãng đến thế?
Vương Chuẩn nói khe khẽ vào tai Sử Khải: “Em khổ quá!”
Còn anh vẫn nằm yên bất động, nói bằng giọng mơ hồ tựa như đang trong giấc mơ: “Nếu cảm thấy khổ quá thì cùng chết nhé!”
Đây không phải là lần đầu tiên Sử Khải bộc lộ ý nghĩ muốn chết với Vương Chuẩn, có lần họ đã điên rồ cùng bước ra phố lớn, đứng giữa đường, dưới ánh đèn sáng rực rỡ, xe cộ qua lại không ngớt, có thể cướp đi tình mạng ai đó bất cứ lúc nào.
Lúc đó, Vương Chuẩn cảm thấy thực sự sợ hãi, bây giờ nghĩ lại mới thấy, nếu cô ta không kịp ngăn cản anh lại, liệu có phải họ đã trở thành cặp đôi tự tử vì tình không?
Nhưng ngay lúc này, cô ta lại nghĩ, có lẽ, được chết cùng anh cũng là một chuyện tốt.
Vương Chuẩn nghĩ như vậy rồi áp chặt người vào lưng Sử Khải, nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết.