Bầu trời tối đen, ánh sáng màu vàng nhạt của ngọn đèn đường khiến cho người ta có cảm giác yên tĩnh kỳ lạ. Quách Thiển Thiển nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài xe, bỗng lên tiếng hỏi: “Chúng ta không về chung cư à?” Cố Trạch Nặc từ lúc lên xe vẫn luôn trầm mặc, lạnh lùng, may mà Quách Thiển Thiển đã quen với điều đó. Chỉ những lúc phải đối diện với bà mẹ đầy khí chất hoặc những lúc nổi cáu, anh mới có nụ cười giả tạo, còn không, khi chỉ có một mình hoặc với cô, anh luôn có vẻ mặt cứng nhắc như thế. Vì cô nhắc đến chuyện về nhà, vẻ mặt anh trở nên dịu dàng hơn. “Đã rất lâu rồi chúng ta không về nhà, thế nên hôm nay mẹ gọi điện nhắc nhở anh.”
“Ồ!” Quách Thiển Thiển gật đầu, đúng là rất lâu rồi họ không về ngôi biệt thự, xem ra, dù bên ngoài mẹ chồng có nói cứng miệng thế nào thì chắc chắn bà cũng nhớ con trai mình, cũng dành tình cảm sâu đậm cho anh.
Quách Thiển Thiển ngáp một cái, quãng đường dài hơn cô tưởng rất nhiều, chiếc xe càng lúc càng lướt như bay trên đường phố vắng vẻ, cảnh vật càng trở nên xa xôi và tẻ nhạt.”
“Nếu em mệt thì hãy ngủ một lát đi.” Cố Trạch Nặc nhắc nhở cô.
“Ồ, em không mệt đâu.” Cô khẽ cười với anh, nhìn anh giơ tay chỉnh nút nhạc, mở bài hát có giai điệu nhẹ nhàng mà Lâm Thâm Thâm rất thích. Thế nên cô vừa nghe vừa cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, chỉ nghe được mấy bài, cô đã dựa vào ghế ngủ thiếp lúc nào không hay.
Nhưng dù sao cô cũng không phải là công chúa ngủ trong rừng, trong lúc mơ màng, cô vẫn cảm nhận được Cố Trạch Nặc bế bổng cả người mình lên, bỗng giật mình tỉnh giấc, nhìn vào mắt anh, thấy ánh mắt đó vô cùng dịu dàng, thế nên cô không quẫy đạp đòi xuống mà để mặc anh bế mình lên lầu, đi vào phòng ngủ rồi đặt lên chiếc giường mềm mại.
Anh đứng bên giường, cúi sát xuống cô. Cô gần như nín thở, tim đập nhanh, vừa nãy cô còn có thể thay chị cảm nhận sự ấm áp và cái ôm của anh, dù sao cũng không đến nỗi bị “tổn thương” lắm, nhưng tiếp sau đây, nếu tiến thêm một bước, đương nhiên là không thể, vì cô là Quách Thiển Thiển, chứ không phải Lâm Thâm Thâm.
May mà động tác của Cố Trạch Nặc chỉ dừng lại ở đó, anh thấp giọng, nhẹ nhàng nói với cô: “Em ngủ đi, anh còn phải xem một số tài liệu, cứ yên tâm mà ngủ nhé!” Sau đó bước ra ngoài, lúc anh đóng cửa phòng ngủ cũng là lúc Quách Thiển Thiển thở phào nhẹ nhõm, toàn thân nóng bừng, mặt đỏ lựng và hình như cô cũng đỏ bừng.
Lúc Quách Thiển Thiển tỉnh dậy, Cố Trạch Nặc đang nằm cạnh cô, có lẽ chỉ cách mười mấy centimét, nhìn cô chăm chú. Trong buổi sớm mai, ánh mắt anh lấp lánh như những ngôi sao, sóng sánh, vẻ mặt rất cuốn hút, đúng vậy, ánh mắt của Cố Trạch Nặc khiến cô cảm thấy quá quyến rũ, nên phải dùng ngón tay giữ chặt trái tim đang đập thình thịch và tự nhắc nhở bản thân phải tỏ ra tự nhiên, mặc dù bây giờ, chuyện cô và Cố Trạch Nặc nằm cùng giường đã không còn là chuyện hiếm nữa.
“Em tỉnh rồi à?” Cuối cùng anh cũng mở miệng.
“Tỉnh rồi.” Quách Thiển Thiển thoải mái vươn vai, vừa nhảy xuống giường nhanh hơn tốc độ của ánh sáng vừa đáp lại anh, trong lòng thì lẩm bẩm: “Đồ ngốc, biết rõ còn hỏi? Anh mở mắt khi ngủ chắc?”
Từ bữa sáng, bọn họ đã ngồi nói chuyện phiếm với bà Trần Thục Dung, đúng là chuyện phiếm nhưng họ lại nói rất lâu. Sắp ba giờ chiều, sau khi ăn xong bữa trưa và uống nước trà chiều, mẹ chồng vẫn không có ý định rời đi. Cuối cùng, sau khi Quách Thiển Thiển nháy mắt với Cố Trạch Nặc mười hai lần, kẻ nào đó mới miễn cưỡng mở miệng: “Mẹ à, Lâm Thâm Thâm có thói quen ngủ trưa, hay là chúng ta ra phòng khách nói chuyện nhé, mẹ nhìn cô ấy kìa, buồn ngủ đến nỗi mắt không mở ra được rồi!”
Quách Thiển Thiển nghe anh nói vậy, lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng nói thêm một câu: “Vâng ạ, vâng ạ, quả thực con hơi mệt, muốn nằm nghỉ một lát.” Tinh thần cô trở nên hăng hái bất thường, không giống vẻ ỉu xìu hồi nãy khiến Cố Trạch Nặc vừa giải vây cho cô chẳng biết nói thế nào nữa.
“Vậy ư?” Giọng gấp gáp của con dâu khiến bà Trần Thục Dung hiểu lầm, bà che miệng cười khẽ. “Đúng là mẹ không cố ý làm phiền hai vợ chồng các con, mẹ cũng mệt rồi, mẹ về phòng nghỉ ngơi đây.”
Cố Trạch Nặc đương nhiên hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói của mẹ, liền gật đầu, nhân tiện bổ sung thêm: “Thâm Thâm cũng muốn sớm có con, cô ấy rất thích trẻ con.”
“Thế ư?” Bà Trần Thục Dung cười tươi với vẻ không hề bất ngờ, vội vàng đập đập vào mu bàn tay con dâu. “Mẹ cũng muốn sớm có cháu bế, có cháu rồi, mẹ sẽ chẳng quản việc gì nữa, ở nhà chơi với cháu thôi.”
“Mẹ lúc nào chẳng yêu cháu nội hơn con trai.” Lâu lắm mới nghe thấy giọng hờn dỗi của Cố Trạch Nặc, Quách Thiển Thiển không chỉ kinh ngạc vì điều này, mà còn vì hai mẹ con họ nói chuyện cháu chắt ngay trước mặt cô. Hơn nữa, mẹ chồng còn hứa trước mặt họ rằng có cháu rồi bà sẽ không để ý đến chuyện công ty nữa.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, chẳng bao lâu nữa mẹ sẽ có cháu bế thôi, con và Lâm Thâm Thâm sẽ cố gắng hết sức.” Cố Trạch Nặc vừa nói vừa đan bàn tay của Quách Thiển Thiển vào bàn tay mình. Lúc này, Quách Thiển Thiển càng ngẩn người, không phải tí nữa anh sẽ yêu cầu mình cùng anh “sản xuất” em bé đấy chứ? Còn mẹ chồng nghe anh nói vậy, cũng nhanh chóng đứng dậy, còn giúp họ khép cửa. Lúc chỉ còn lại hai người, Quách Thiển Thiển bỗng thấy lo lắng, cô giả vờ mỉm cười. “Có khát không? Em rót cho anh cốc nước nhé? Nói chuyện lâu thế cơ mà!” Chiếc tủ lạnh nhỏ đặt ở cạnh cửa phòng ngủ, thời gian mở tủ lấy chai nước khoáng chỉ cần mấy giây, thế nhưng cô lại tần ngần rất lâu mới lấy ra.
Không ngờ Cố đại thiếu gia lại yêu cầu phong cách phục vụ cao như vậy, cô phải mở nắp chai, rót nước vào cốc, sau đó “khom lưng uốn gối” bưng đến, còn anh chỉ hơi ngước mắt lên, cầm cốc và nhấp một ngụm nhỏ.
Thời tiết buổi chiều khá nóng nhưng chỉ cần ở với mẹ, cho dù là ở nhà anh cũng mặc com lê rất đứng đắn. Lúc này anh đã cởi áo khoác ngoài, vắt trên thành xô pha, còn anh nằm trên ghế, mắt nhắm lại, những ngón tay thon dài đặt trước trán.
Dáng vẻ chợp mắt của anh quả thật rất cuốn hút, khiến Quách Thiển Thiển bỗng cảm thấy mình không có đủ dũng khí để tiếp tục nhìn anh nữa. Anh đúng là một người đàn ông hoàn hảo, không chỉ ngũ quan mà ngay cả chiếc áo sơ mi đơn giản nhất anh mặc trên người, chiếc cà vạt màu tím bị nới lỏng, thậm chí đường cong của xương quai xanh lộ ra cũng toả ra sự quyến rũ chết người.
Quách Thiển Thiển vội vàng tìm việc gì đó để phân tán sự chú ý của mình, cô ngồi ở một góc khác trên xô pha, cách chỗ anh nằm khá xa, nghiêm túc lật giở mấy tờ tạp chí để trên bàn. Đúng lúc cô tập trung vào những khuôn mặt của người mẫu ảnh trên tờ tạp chí thì đột nhiên Cố Trạch Nặc xuất hiện bên cạnh. Anh giơ tay ôm lấy cô, cánh tay cô bỗng run lên, cuốn tạp chí dày rơi bịch xuống nền nhà, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến cánh tay anh ngày càng ôm cô chặt hơn.
“Không phải em nói là mệt sao? Chúng ta đi ngủ thôi!” Giọng nói của anh cùng với hơi thở ấm nóng phả lên cổ cô, đương nhiên tim cô càng đập nhanh hơn, mặc dù hành động như thế trong quan hệ vợ chồng là rất đỗi bình thường nhưng người vợ thật của anh là Lâm Thâm Thâm, chị gái của cô, cô làm sao bỏ qua được điều này?
Cô vô cùng hoảng loạn nhưng lại không biết mình phải làm thế nào để đối phó một cách hợp lý. Trong lúc mỗi sợi dây thần kinh trong đầu cô đang căng lên để tìm cách đối phó thì nụ hôn của Cố Trạch Nặc đã nhẹ nhàng đặt lên trán cô. Cả người cô co lại, chân tay còn phản ứng nhanh hơn cái đầu, cô đẩy anh ra theo phản xạ rồi lao ra phía cửa chạy trốn.
Còn may là cô nhẫn nhịn chịu đựng, không giáng một cái tát vào mặt anh. Có điều, khi chạy ra đến cổng, cả người cô gần như ngạt thở dưới ánh nắng rực rõ và thời tiết oi bức. Nhưng chính cảm giác nóng bức đó đã làm cô bình tĩnh lại, cô chạy ra ngoài như vậy… sau đó thì sao?
Chị cô phải làm thế nào? Cô sẽ phải giải thích ra sao?
Gọi một chiếc taxi về nhà, lúc ngồi trên xe, cô mới báo cáo tình hình cho chị gái biết. Chị cô không nói gì, chỉ bảo lúc nào cô về đến cổng thì rẽ vào siêu thị mua một ít đồ uống.
Quách Thiển Thiển xách một túi to toàn đồ uống về nhà. Chị cô bảo mua tất cả các loại đồ uống vì chị ấy không nhớ rõ Tôn Diễm thích uống gì. Lâm Thâm Thâm cần một lý do xuống dưới nhà để hoán đổi thân phận với Quách Thiển Thiển, mà đi mua đồ uống là cái cớ khá hợp lý và thuận tiện.
Quách Thiển Thiển đặt cái túi nilon đựng đầy đồ uống trước mặt Tôn Diễm. “Cậu xem cậu muốn uống gì? Tớ quên mất cậu bảo uống gì rồi, thế nên đi ra siêu thị mua tất cả các loại mang về.”
“Ôi, hào phóng thế!” Tôn Diễm gần như không tin vào tai mình. Rõ ràng vừa nãy tớ bảo tớ thích uống nước cam ép mà.”
“Trong đó có nước cam ép đấy, cậu tự lấy đi.” Quách Thiển Thiển tuỳ tiện chỉ tay vào đống đồ uống, sau đó than thở: “Nặng chết đi được! Mệt quá, trời thì nắng, tớ phải đi vào nằm ngủ chút đây.”
“Có phải tớ bảo cậu đi câu, cậu tự nhận ra ngoài mua đấy chứ! Mà sao cậu lại không nhớ tớ thích uống gì mà lại đi mua cả đống thế này?” Tôn Diễm mở túi ra, không chọn nước cam ép mà lấy chai coca cola, thay đổi ý định nhanh như cắt.
Bước vào phòng mình, Quách Thiển Thiển bật máy tính xách tay, sau đó mở xem trang tin tức, trong lòng không khỏi nghĩ đến những điều mà cô không muốn, cũng không dám nghĩ tới. Cô không biết chị gái cô, Lâm Thâm Thâm vốn thông minh như vậy liệu có thể “dọn dẹp” ổn thoả “mớ bòng bong” ngày hôm nay không?
Di động trên bàn đột ngột đổ chuông làm Quách Thiển Thiển giật nảy mình, cô nhìn vào màn hình điện thoại, là Đường Minh Hồng gọi đến.
“A lô!” Câu trả lời lạnh lùng của cô khiến anh ấp úng.
“Anh… anh là Đường Minh Hồng.” Anh ngốc nghếch giải thích.
“Ừ, đương nhiên em biết, em có số của anh mà.” Quách Thiển Thiển chán nản gật đầu.
“Hôm nay em có thể ra ngoài không?” Giọng nói của Đường Minh Hồng rất vui vẻ. “Anh có thể trả lời cho em biết câu hỏi của tối hôm qua.”
“Câu trả lời gì cơ?” Quách Thiển Thiển hỏi nhỏ.
“Em ra ngoài thì anh mưới nói.” Đường Minh Hồng nài nỉ.
“Không được đâu, em mệt lắm, không muốn ra ngoài.” Quách Thiển Thiển làm ra vẻ đáng tiếc, tiếp đó làm nũng: “Anh nói qua điện thoại cũng được mà.”
“Sao lại bị mệt? Bị trúng gió à?” Anh vội vàng hỏi, giọng nói có chút lo lắng.
“Không sao, chỉ cảm thấy hơi mệt thôi, không có gì cả. Anh mau nói cho em biết đi.” Quách Thiển Thiển vẫn cố chấp, cắn môi nói.
“Làm gì mà sốt ruột thế?” Anh cười, hỏi lại cô, giọng nói nhẹ nhàng, vì anh đoán ra cô chỉ đang làm nũng chứ không phải thật sự bị mệt.
“Rốt cuộc anh có nói không?” Cô bĩu môi. “Nếu anh không nói, em ngắt điện thoại đấy.”
“Đừng đừng đừng!” Đường Minh Hồng vội vàng ngăn lại, anh cố gắng để bản thân bình tĩnh rồi nghiêm túc nói: “Anh đã nghĩ rất nhiều, làm sao để có thể trả lời câu hỏi của em, anh muốn nói, cho dù là em của ngày xưa hay em của bây giờ, dù em của ngày hôm qua hay em của ngày hôm nay thì anh đều thích, anh thích tất cả mọi thứ thuộc về em.” Khi nghe thấy những lời nói này của anh, Quách Thiển Thiển như hoá đá, không biết mình nên nói cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói.
“Thế nào? Câu trả lời của anh là điều em muốn nghe đúng không?” Đường Minh Hồng vẫn chưa hiểu rõ tình hình. “Anh biết anh không phải là người giỏi ăn nói, anh chỉ muốn nói với em, anh không bao giờ nghi ngờ tình cảm mà anh giành cho em.”
“Thế ư?” Quách Thiển Thiển cười lạnh, cô muốn nhanh chóng ngắt cuộc điện thoại này. “Được rồi, em còn có việc khác phải làm, thế nhé!”
“Ồ, em không muốn ra ngoài thật à?” Đường Minh Hồng gật đầu. “Vậy em ở nhà nghỉ ngơi đi.” Anh vốn muốn thuyết phục cô ra ngoài nhưng trong giọng nói của cô dễ nhận thấy sự qua quýt, gấp gáp, thế nên anh đành kìm nén, không niềm nở thái quá.
Sau cuộc điện thoại đó, Quách Thiển Thiển vẫn ngẩn ngơ áp sát chiếc điện thoại vào tai rất lâu, cô muốn khóc mà không có nước mắt. Cô chỉ đứng đờ đẫn ở đó, chìm trong không gian riêng, thậm chí cô còn quên cả việc lo lắng cho chị gái, không biết Cố Trạch Nặc sẽ nghĩ gì, chỉ hy vọng anh cho rằng cô bỏ ra ngoài vì xấu hổ.