“Em mệt rồi, muốn ngủ một lát, để em suy nghĩ kỹ đã, ngày mai sẽ nói với anh.” Lâm Thâm Thâm ngả đầu lên gối, nhắm mắt lại, nước mắt từ khoé mi tiếp tục lăn dài. Cô nghĩ, làm như thế cũng tốt, cô sẽ có thêm thời gian ở bên anh, sắp xếp chu đáo một số thứ và làm những việc mình muốn làm.
Cố Trạch Nặc về nước trước, Lâm Thâm Thâm cũng thu dọn xong một số đồ đạc của cô ở nước ngoài, cái nào nên đóng gói và giữ lại, cái nào nên đem cho, có mấy cái túi xách cô nhớ dì cô rất thích nên mang tất cả đến cho dì. Khi nhìn thấy dì, cô phát hiện ra mới mấy ngày không gặp mà dì như biến thành một con người khác, không đánh phấn, không tô son, mái tóc xơ xác, gương mặt hốc hác, thần thái mệt mỏi, nhưng ánh mắt chưa bao giờ chan chứa niềm phấn khởi như vậy.
Giọng dì hờn dỗi: “Con tặng dì mấy thứ này làm gì? Đưa tiền mặt có hơn không?”
Lâm Thâm Thâm lườm dì một cái. “Dì còn thiếu tiền à, dì cần nhiều tiền như thế làm gì? Không tiêu hết, dì muốn đem xuống âm phủ dùng à?”
“Dì thấy cái tát hôm đó còn quá nhẹ cho con đấy!” Nói xong, dì giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt má của Lâm Thâm Thâm. “Thâm Thâm, dì không phải loại người đó đâu, dì thật sự hy vọng con sống tốt hơn dì.” Dì nói xong, hai dì cháu ôm nhau oà khóc. Thời khắc đó, Lâm Thâm Thâm bỗng hiểu rằng, bất cứ thứ tình cảm nào trên thế giới này đều không thể miễn cưỡng, một chàng trai không yêu một cô gái đã yêu anh ta thì mãi mãi không thể hiểu được cảm xúc của cô gái ấy, thế nên chẳng ai có tư cách ghét bỏ ai.
Sau đó, Lâm Thâm Thâm được dì cô kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra. Tên thám tử tư sau khi nhận được một món tiền lớn của dì, mới nói cho dì biết sự thật. Hoá ra, những người tình của chồng dì đều do chính ông ấy cố ý sắp xếp như thế. Ông ấy muốn ly hôn với dì vì công ty của ông ấy sắp phá sản và đang nợ một món tiền lớn. Ông ấy cảm thấy có lỗi với dì, không muốn để dì sống cùng ông ấy mà phải vất vả, khổ cực. Ông ấy nghĩ, dì không thích hợp sống một cuộc sống nghèo khổ.
Nhưng ông ấy đã sai, dì đã bán tất cả số trang sức, nhà cửa, những bộ quần áo, túi xách hàng hiệu yêu thích của mình để giúp ông ấy trả nợ, dì yêu cầu được tái hôn với ông ấy, cho dù phải sống những ngày tháng gian khổ, dì cũng muốn được sống cùng ông ấy.
Dì nói với cô: “Thực ra, nếu con cảm thấy cuộc sống thật khó khăn và đúng là như thế thì con nên bình thản, như thế con mới có thể sống vui vẻ mỗi ngày. Có lúc tưởng rằng đã nghĩ thông suốt rất nhiều việc, nghĩ rằng mình phải sống nhẫn tâm một chút, tuyệt tình một chút, nhưng khi việc đó thực sự xảy đến, một số người thực sự xuất hiện, con sẽ thấy rằng, hoá ra, tất cả những dự định, suy tính của mình đều chẳng là gì cả, đường đời nhìn thì tưởng rất ngắn, nhưng đi rồi lại thấy quá xa, người thiếu kiên nhẫn sẽ không bao giờ đến đích, cuộc đời cứ nửa thực nửa mơ như vậy đó.”
Lâm Thâm Thâm ngồi ở khoang hạng nhất dãy ghế đầu tiên gần lối đi, máy bay đã hạ cánh an toàn. Khi khoang máy bay mở cửa, cô vừa nhắm mắt lại vừa hít hà mùi vị của quê hương. Cô có thể cảm nhận rõ ràng những vị khách ngồi cùng khoang lần lượt đi qua cô, chầm chậm, khoang máy bay càng lúc càng trống, những người cuối cùng ở khoang dành cho thương gia nhìn một cô gái trẻ vẫn đang ngồi yên ở chỗ của mình bằng một ánh mắt kỳ lạ. Bọn họ không biết rằng, trong lúc cô nhắm mắt, ánh sáng của ngọn lửa rực rỡ đang nhảy nhót hoà cùng những suy nghĩ hỗn loạn của cô, thắp lên những kỷ niệm xưa.
“Cô Lâm, chuyến bay đã hạ cánh, xin hỏi cô có cần giúp gì không ạ?” Đến lúc này, Lâm Thâm Thâm mới mở mắt, hình ảnh đập vào mắt cô là nụ cười “đạt chuẩn” của nữ tiếp viên hàng không. Cô không thể không đứng dậy, bình ổn tâm trạng, mỉm cười với đối phương. “Không, cảm ơn, tôi đi ngay đây!”
Từ cửa máy bay, bước qua chiếc cầu bắc dài cho đến khi chạm đất, đột nhiên cô thấy hoa mắt chóng mặt, tim đập thình thịch, cảm giác buồn nôn trào lên tận cổ. Cô vội vàng đưa tay bịt miệng, lao đến nhà vệ sinh gần lối ra, nôn thốc nôn tháo, cả người mềm nhũn trước bồn rửa tay, cảm giác tay chân không còn chút sức lực nào nữa.
Đến khi cảm giác khó chịu đó kết thúc, cô vẫn thở hổn hển, giữ trạng thái chống hai tay, ngẩng đầu, sau đó nhìn vào chiếc gương bóng lộn phía trước, cô phát hiện ngoài khuôn mặt trắng bệch như xác chết của mình thì sau lưng cô còn có một người đàn ông với đôi mắt trợn tròn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Ối!” Lâm Thâm Thâm định thần lại, đột nhiên hét lên, đồng thời túm lấy chiếc túi rồi dùng sức ném thật mạnh vào đối phương. “Ban ngày ban mặt mà anh dám vào nhà vệ sinh nữ giở trò lưu manh?” Cô ngẩng cao đầu, ưỡn ngực như một nữ dân quân đang bảo vệ sự tôn nghiêm và quyền lực của nữ giới. Đương nhiên, cô cũng không quên liếc nhìn xung quanh, hy vọng sẽ nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của các đồng chí phái nữ.
Cùng với tiếng hét, bên tay phải của cô, trước bồn tiểu tiện có một, hai, ba, bốn, năm chỗ đã không còn trống, những người đàn ông đang xếp hàng thẳng tắp đã bị cô quét mắt nhìn một lượt, ghi nhớ không sót một chi tiết nào…
Không hổ danh là nơi trọng điểm giao thông, khu vực trọng điểm an ninh của hàng không nội địa, cảnh sát tuần tra xuất hiện còn nhanh hơn tốc độ kéo khoá quần của những “quý ông” đang hoảng loạn. Lâm Thâm Thâm nhanh chóng bị cảnh sát dẫn ra xe, trước khi xe khởi động, kẻ bị hại – người bị cô ném túi xách vào đầu – cũng bị dẫn lên xe.
Có thể nói rằng, nếu muốn hâm nóng tình cảm giữa người với người thì chỉ cần thời gian một phút, vì thế, Lâm Thâm Thâm bắt đầu khóc lóc trước mặt anh ta, giống như kẻ bị ức hiếp là cô chứ không phải là anh ta. Người đàn ông đó lập tức mềm lòng, tinh thần bấn loạn, đưa một tờ khăn giấy cho cô, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Đừng khóc nữa, có ai làm gì cô đâu, tôi không tố cáo cô là được chứ gì!”
“Thật chứ?” Khi Lâm Thâm Thâm hết “hối hận” và ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một gương mặt đẹp trai đến say đắm lòng người, chẳng khác Cố Trạch Nặc chút nào.
“Đương nhiên.” Anh ta gật đầu mỉm cười, vẻ mặt rất chân thành.
“Anh tốt thật đấy! Cảm ơn anh!” Cô nhanh chóng lau những giọt nước mắt còn vương trên má. Những ai oán trên gương mặt nãy giờ đã bay biến sạch, cô lấy hộp mỹ phẩm từ trong túi ra và bắt đầu trang điểm lại.
Lần này về nước, Lâm Thâm Thâm đi chuyến bay thẳng từ San Francisco đến sân bay nội địa nên cô chỉ nhắn một tin nhắn, mục đích là bảo Cố Trạch Nặc không cần đến đón, vì thế nếu không gặp sự cố ngoài ý muốn trong nhà vệ sinh nam khiến cô không thể đi ra cửa dành cho hành khách xuống máy bay thì cô cũng phải đối mặt với sự thật đã biết trước là sẽ chẳng có ai đến đón mình. Nhưng đối với một người tám năm rồi chưa về nước, trong lòng cô khó tránh khỏi có hai phần thất vọng, nhưng trên hết, tám phần còn lại là sự nhẹ nhõm, thư thái.
Lâm Thâm Thâm nhìn qua cửa kính xe, thấy thành phố chìm trong màn đêm đã không còn giống như ngày xưa nữa. Mỗi cảnh tượng xa lạ vụt qua trong mắt cô đều không ngừng nhắc nhở, tám năm trôi qua như mũi tên ánh sáng.
Tám năm rồi! Hai lần thế vận hội rồi ư?
Thời gian dường như có thể thay đổi mọi thứ, năm tháng dần dần xoá bỏ mọi ký ức đau khổ nhất của con người, phải chăng đó là lý do lớn nhất thuyết phục cô quay trở về?
Mở túi xách nhét bừa hộp trang điểm vào, tay đụng phải chiếc di dộng mát lạnh, cô mới sực nhớ và lấy ra xem. Không ngoài dự đoán, chỉ có một tin nhắn, còn lại là vô số cuộc gọi nhỡ. Cố Trạch Nặc từ trước đến nay vẫn vậy, muốn mắng ai thì nhất định phải gọi cho người ta bằng được. Anh phải truyền trực tiếp ngôn ngữ với vần bằng trắc, ngữ điệu lên xuống trầm bổng đến lỗ tai của đối phương, làm nhục thính giác của đối phương. Anh nghĩ không cần lãng phí thời gian vào những dấu chấm phẩy cho mỏi tay, hơn nữa có khi đó còn là chứng cứ xác thực như giấy trắng mực đen đối với người khác, thế chẳng hay ho chút nào.
Điện thoại vừa được kết nối mạng, màn hình hiển thị hình ảnh cuộc gọi đến cùng với tiếng chuông kêu vang. Lâm Thâm Thâm nhìn màn hình nhấp nháy nhưng không vội vã, thoải mái ngả người trên lưng ghế, tự ra lệnh cho bản thân hít thở sâu vài lần rồi mới chậm chạp ấn nút nghe.
“Em ở đâu đấy? Anh ở bãi đậu xe của sân bay từ lâu lắm rồi.” Là giọng nói quen thuộc của Cố Trạch Nặc. Anh chán nản giơ tay nhìn đồng hồ, từ lúc máy bay hạ cánh đến bây giờ đã hơn một tiếng. “Tại sao bây giờ mới mở máy? Em đã đọc tin nhắn của anh chưa? Bây giờ em đang ở đâu? Làm cái trò gì thế hả?”
Lâm Thâm Thâm lại hít một hơi thật sâu, phản bác: “Em mới là người không biết anh đang làm cái trò gì đấy. Tại sao anh lại đến sân bay? Chẳng phải là em đã nói là không cần đến đón, em không muốn nhìn thấy mặt anh rồi sao?”
“Em có nói. Có điều anh có đồng ý với em đâu.” Giọng anh gấp gáp.
Rõ ràng anh đã mặc nhận rồi.” Cô cắn răng.
“Có chứng cứ không? Có chụp ảnh hay ghi âm lại không? Chắc tại lúc đó anh mất tập trung đấy mà, dù sao em muốn nói gì cũng được, anh không kêu ca, không trách móc gì cả.” Chẳng lẽ anh không cảm thấy một người đàn ông nói những câu đó là rất mất mặt ư? Cô nghĩ thầm. Còn anh tiếp tục hỏi cô: “Rốt cuộc em đang ở đâu?”
“Em xuống máy bay rồi, giờ đang trên xe vào thành phố. Em nghĩ em nên ở khách sạn thì tốt hơn, có thể ngày mai em sẽ chính thức gặp mẹ anh, tức mẹ chồng của em.” Thực ra, Lâm Thâm Thâm không còn sức lực để đôi co với anh, thậm chí cô cũng không trả lời hàng loạt câu chất vẫn của anh, vì câu nói khẳng định đó đã là câu trả lời rõ ràng nhất với anh rồi. Ở đầu máy bên kia, Cố Trạch Nặc lặng thinh, không đáp lại lời nào. Còn cô lại vui sướng thở phào một cái, vì cô biết lúc này anh đang cố gắng kìm nén cơn tức giận nghẹn ứ trong cổ họng.
Cô ngừng một lát, thưởng thức vài giây khoái cảm vì chọc tức được anh rồi bình thản nói tiếp: “Anh xem, em làm vậy là vì anh mà. Em là con nhà có giáo dục, sao có thể vừa bay về, bụi đất đầy người đã xông đến nhà anh gặp mẹ anh được chứ?”
“Ừ.” Cố Trạch Nặc nghiến răng đáp. “Em nói cũng đúng, có điều, anh đến sân bay đón em là do mẹ yêu cầu.”
“Đương nhiên em biết, anh vất vả đến đón em thế này chắc chắn không phải là ý của anh rồi.” Lâm Thâm Thâm nhếch khoé môi, gật đầu: “Có điều, em vốn là người thận trọng nên đành từ chối ý tốt của mẹ anh vậy.”
“Không thể thương lượng sao?” Cố Trạch Nặc cười lạnh, siết chặt vô lăng, trong giọng nói đầy mùi thuốc súng. “Những ngày tháng sau này của chúng ta còn dài mà, vợ à, anh yêu em!”
“Không thương lượng được, cứ làm như vậy nhé! Em cũng yêu anh, chồng của em.” Lâm Thâm Thâm nhiệt tình tiếp lời, trước khi ngắt điện thoại còn nhắc nhở anh lần nữa: “Hãy nhớ bài học lần này, không phải em không phối hợp với anh, mà là anh đã thay đổi quy định của chúng ta, cho dù là việc lớn hay việc nhỏ, em hy vọng sau này khi chúng ta đã thống nhất với nhau thì không bên nào được tự ý hành động nếu chưa thông báo trước tình hình cho đối phương!”
Lúc này, chiếc xe cảnh sát từ sân bay đã đi qua cầu vượt vào thành phố. Mặc dù bây giờ đã rất muộn nhưng những con đường rực rỗ ánh đèn vẫn còn rất nhộn nhịp. Lâm Thâm Thâm cất điện thoại vào trong túi xách, tựa đầu vào cửa sổ xe ngẩn ngơ, trong mắt cô hiện lên những ánh đèn đường kéo dài vô tận, tựa như sẽ không bao giờ đến đích.
Lúc quyết tâm rời bỏ đất nước này, cô chẳng qua cũng chỉ là cắn răng chịu một vết khứa vào tim, nhưng không ngờ, lúc trở về lại cần nhiều nghị lực đến thế, nhưng cô nghĩ dù sao cũng có một ngày trở về như hôm nay. Chỉ là cô không biết, liệu thời gian tám năm đó đã đủ cho cô hay chưa?
Lần này trở về, chắc chắn cô sẽ nhớ lại những chuyện mà cô không muốn nhớ đến nhất, tuy nhiên phải nhớ đến thì mới có thể hoàn toàn buông bỏ được.