Đừng Treo Đau Thương Trước Cửa

Chương 1-1




Đừng treo đau thương trước cửa vì mỗi người đều có bí mật riêng, cũng đừng yêu cầu người khác quá nhiều, đừng để những người yêu thương bạn dần dần biến mất khỏi cuộc sống của bạn, vì cho dù là tình yêu, tình bạn hay tình thân cũng cần chúng ta nâng niu, trân trọng.

Ngày dì và người chồng ngoại quốc ly hôn cũng là ngày mà Lâm Thâm Thâm nhận được giấy báo kiểm tra sức khoẻ khiến cô đau đớn, tuyệt vọng.

Lái xe từ bệnh viện đến toà án vốn chỉ mất mười lăm phút nhưng cô đã đi mất hơn một tiếng. Lúc đến đó, người chồng ngoại quốc của dì cô đang dựa người vào chiếc xe Jeep hút thuốc, nền đất vương vãi vô số mẩu thuốc lá, còn dì cô đứng bên cạnh liên tục liếc nhìn đồng hồ. Khi xe của Lâm Thâm Thâm bò vào trong xe của toà án, dì cô lập tức bước lên, không quay đầu lại.

Lâm Thâm Thâm định chào chồng dì nhưng dì cô đã ngước vẻ mặt khó chịu như sắp đến thời tiền mãn kinh, nói: “Lái xe đi ngay đi, nếu không dì bắt taxi đấy!”

Bàn tay đang nắm vô lăng của Lâm Thâm Thâm hơi xiết lại, cô thở dài: “Mấy năm trước, ai giũ bỏ tất cả để đi theo người đàn ông ấy? Ai còn dùng tiếng Anh để nói với ông ta rằng sâng chưa cạn, núi chưa mòn, trời đất hợp lại thiếp mới xa chàng?”

Dì nhếch môi giải thích: “Đó là vì dì ít tuổi, chưa hiểu chuyện.”

Nghe dì nói, cô không nhịn nổi bật cười: “Dì bao nhiêu tuổi rồi mà còn nói ít tuổi?”

”Lâm Thâm Thâm, chuyện của dì có thể tạm thời đừng nhắc đến được không?” Dù lườm cô, sau đó lấy trong túi ra hộp trang điểm, soi vào trong gương chiếu hậu rồi bắt đầu tân trang lại nhan sắc, hình như vừa nãy dì đã khóc nên phấn son bị trôi đi chút ít.”

Động tác thoa phấn, tô son của dì rất nhanh, trong lúc đang kẻ lại mí mắt, dì nói: “Bên thám tử tư đã gửi thư đến, giờ chúng ta đi thôi, dù sao sớm muộn gì con cũng cần phải biết, theo dì thì nên dứt khoát cho xong, đau một lần còn hơn đau cả đời!”

Xe vừa đi được khoảng một kilômét thì Lâm Thâm Thâm đã phanh kít lại bên lề đường. Cô đưa tay vén tóc, mái tóc đen luồn qua kẽ tay giống như cuộc đời cô, muốn giữ lấy mà không giữ được. Thấy cháu gái không nói gì, dì có vẻ sốt ruột. “Rốt cuộc con định thế nào? Con cũng phải nói rõ ràng ra chứ?”

Thành phố New York dạo này hình như rất ít khi tắc đường, vì lúc nào xe xộ cũng thông suốt, như bắt Lâm Thâm Thâm phải đi xem thứ mà cô không muốn xem chút nào, ngay cả thời gian trì hoãn việc đó cũng không có.

“Khách sạn Sofitel ở trung tâm Manhattan.” Dì nhẹ nhàng nói. Trái tim của Lâm Thâm Thâm bỗng rung lên một nhịp, lễ kết hôn của cô và Cố Trạch Nặc cũng đã từng diễn ra ở đó.

”Cũng tốt, bắt đầu ở đâu thì kết thúc ở đó, như người Trung Quốc thường hay nói câu “có đầu có cuối”, Lâm Thâm Thâm thầm nghĩ, gật đầu rồi lại khởi động xe.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, Lâm Thâm Thâm hạ của kính xuống, làn gió mát lùa vào thổi tung mái tóc dài của cô. Không biết vì sao, cô bỗng nhớ tới lần đầu tiên Cố Trạch Nặc hôn cô. Lúc đó cô cũng để tóc dài, họ ngồi dưới gốc cây táo trong khu tập thể ăn kem. Lâm Thâm Thâm mải ăn đến nỗi không biết rằng quanh miệng mình dính đầy kem. Lúc đó, Cố Trạch Nặc hơn cô ba tuổi, đưa một tay lên vén những lọn tóc dài của cô ra sau tai, một tay dịu dàng lau miệng cho cô, rồi dần dần, bàn tay ấy bỗng thay bằng khuôn mặt càng lúc càng lại sát lại gần cô, và khuôn mặt ấy lại được thay bằng đôi môi nóng ấm của anh…

Sau khi vào đại học, mấy đứa bạn trong ký túc lúc ngồi buôn dưa lê dưa chuột kể cho nhau nghe nụ hôn đầu tiên của bản thân. Lâm Thâm Thâm cũng kể cho các bạn nghe về nụ hôn năm mười hai tuổi của cô. Bọn họ không tin, họ nghĩ con gái Trung Quốc không thể nào “cởi mở” như vậy. Sau khi cô khẳng định với vẻ chắc chắn và kiên quyết, bọn họ mới tạm thời tin. Tuy “cưỡi ngựa xem hoa” như thế thì không tính, phải là nụ hôn thật sâu, sâu đến độ lưỡi chạm vào cổ họng đối phương mới được tính.

Nụ hôn đó sâu đến mức nào, bây giờ Lâm Thâm Thâm cũng không thể nào nhớ nổi, nhưng cô luôn cảm thấy nụ hôn đó rất nồng nàn, vì Cố Trạch Nặc hôn cô lâu đến nỗi cô không thể thở nổi mới buông ra. Cũng từ đó, cô và anh đã cùng nắm tay sánh bước bên nhau.

Mười hai tuổi có nụ hôn đầu đời, đến khi cô mười lăm tuổi thì họ phải xa nhau. Anh đến Mỹ, tuy nhiên chỉ ba tháng sau, cô đã đi theo anh. Mười bảy tuổi, cô vừa đỗ đại học thì anh đi làm. Anh làm cho công ty của gia đình, phụ trách việc mở rộng thị trường trong và ngoài nước. Hai mươi tuổi, cô vào công ty anh và làm trợ lý cho anh. Hai mươi hai tuổi, họ kết hôn, cưới xong, cô kiên quyết không làm trợ lý cho anh nữa, cô nghỉ việc và mở một cửa hàng bán hoa.

Cửa hàng bán hoa của cô có hàng trăm loại hoa khác nhau, sau cô, anh cũng đổi hơn chục trợ lý, nhưng cô chưa bao giờ quản chuyện của anh. Anh ngày càng bận rộn, hai người ít nói chuyện với nhau hơn, cảm giác ngày càng xa cách. Nhưng Lâm Thâm Thâm không thể ngờ rằng, hai mươi tư tuổi, quen biết Cố Trạch Nặc tròn mười ba năm, ở bên cạnh anh mười hai năm, vậy mà hôm nay, sau gần hai năm làm vợ anh, cô lại dẫn dì cô đi bắt quả tang cặp gian phu dâm phụ trong buổi chiều nắng vàng rực rỡ thế này.

Chuyện của Cố Trạch Nặc với cô trợ lý mới của anh đã không còn là bí mật đối với Lâm Thâm Thâm nữa. Cô gái vừa tốt nghiệp đại học đó cũng có mái tóc dài giống cô, điều khác biệt là cô ta có ánh mắt đưa tình, có mái tóc vàng óng, gương mặt sắc nét, thứ mà cô không có.

Cô còn nhớ, lúc Cố Trạch Nặc xem lý lịch của cô trợ lý mới, anh chỉ vào bức ảnh của cô ta và nói với cô: “Em xem này, cô ấy rất giống em hồi học đại học!” Lúc đó cô đang mải chăm sóc đám cỏ huyên cạnh cửa sổ, chỉ hơi ngẩng lên, liếc nhìn anh và nói: “Giống ở điểm nào? Em khẳng định là em xinh đẹp hơn cô ta nhiều!”

Một gương mặt Á Đông và một gương mặt Tây, vậy mà Cố Trạch Nặc lại nói họ có điểm giống nhau, lẽ nào dung mạo con người không phân biệt biên giới? Hay thực ra, vì cô đã trở thành hình ảnh khắc sâu trong tâm trí anh nên những gì anh nhớ đều là phiên bản diện mạo của cô, ví dụ như mái tóc dài, nụ cười rạng rỡ hay chiếc váy trắng tinh khôi thời cắp sách đến trường?

Sau đó, cô gái ấy thật sự trở thành trợ lý của Cố Trạch Nặc. Cô ta cũng là người con gái duy nhất sau Lâm Thâm Thâm trở thành trợ lý chính thức của anh sau khi thông qua một cuộc sát hạch nghiêm ngặt.

Tên cô gái đó là Joanna, mặc dù Lâm Thâm Thâm không làm việc ở công ty của anh nữa nhưng qua một số đồng nghiệp cũ và bạn bè, cô vẫn nghe thấy vài lời đàm tiếu về họ. Cô tuyệt đối không tin, tuy nhiên trên đời này có những chuyện không phải bạn không tin là sẽ không xảy ra. Sau khi Joanna trở thành trợ lý chính thức của Cố Trạch Nặc, lần đầu tiên cô ta xuất hiện trong nhà cô là cách đây ba tháng. Lúc đó, Lâm Thâm Thâm đi Thuỵ Sĩ đặt mua giống hoa tươi cho cửa hàng, lúc về nhà, người mở cửa cho cô không phải là Cố Trạch Nặc.

Người mở cửa cho cô chính là Joanna, cô ta còn đi dép lê, đeo tạp dề, trên tay cầm chiếc cốc sứ đẹp nhất trong nhà cô, trong cốc đựng sữa nóng, còn Cố Trạch Nặc bị sốt nằm trên giường.

Thời khắc ấy, không nổi cơn tam bành, cũng không chửi thề, cô giống như một người phụ nữ nhỏ bé giữ lại tất cả những hờn ghen, bực bội đang cuồn cuộn trào dâng trong lòng, lặng lẽ bước ra khỏi phòng ngủ vốn thuộc về cô và Cố Trạch Nặc, để mặc nhiệm vụ chăm sóc anh cho Joanna. Cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng lao ra khỏi nhà, đi tìm người thân duy nhất của cô ở Mỹ là dì cô để trút bực. Nghe cô kể hết mọi chuyện, dì cô lập tức nêu sáng kiến: “Nếu con không chắc chắn, dì giúp con tìm thám tử điều tra, Thâm Thâm, có một số chuyện phải dũng cảm đối mặt mới được.”

Cô nuốt ực một ngụm to rượu Mionetto – một loại rượu mạnh có cho thêm nhiều lá bạc hà và đường viên – cười khổ. “Sao dì nói dễ dàng thế? Lại còn thuê cả thám tử tư nữa ư?”

“Tiện thì làm thôi, vì lão chồng của dì cũng đang bị dì bí mật điều tra.” Dì cũng uống một ngụm Mionetto.

Cho đến bây giờ, Lâm Thâm Thâm đã vô số lần nhìn thấy những tấm ảnh không thể thân mật hơn giữa Cố Trạch Nặc và Joanna, và hôm nay, lần đầu tiên sau ba tháng, bọn họ đã đi thuê phòng khách sạn. Quả thực, cô không muốn đi chút nào nhưng trong hoàn cảnh này, cô có cảm giác mình đã đâm lao thì phải theo lao.

Lái xe đến khách sạn Sofitel, tên thám tử tư ăn mặc như diễn viên trong phim Ma trận bước đến, sau khi hỏi số phòng, dì cô đưa cho anh ta vài trăm đô la. Anh ta cười hì hì, nói bằng tiếng Anh: “Hợp tác vui vẻ!”

Tuy nhiên, dì cô lại dùng tiếng Trung để chửi anh ta: “Lũ khốn nạn, bọn chó chết! Chuyện này vui vẻ cái nỗi gì chứ?”

Họ đi thang máy lên tầng hai mươi hai, phòng số mười tám chính là điểm mục kích của họ. Ánh nắng chiều chiếu xiên vào hành lang giữa hai dãy phòng khách sạn, Lâm Thâm Thâm đang đứng giữa giữa ánh nắng vàng óng ả đó, cảm thấy tiến thoái lưỡng nan. Cuối cùng dì cô phải kéo tay cô đến trước cửa phòng rồi nhanh chóng lấy máy quay ra. “Gõ cửa đi chứ, còn chần chừ gì nữa? Dì chuẩn bị xong rồi, còn không mau lên!”

Lâm Thâm Thâm đứng ngẩn ra đó, còn dì giống như mụ đàn bà chua ngoa đanh đá, dùng đầu đập vào cánh cửa gỗ thay tay. Nhanh như chớp cô ôm lấy dì, trước khi để nước mắt trào ra, cô đã kịp kéo dì vào thang máy. Khi cánh cửa thang máy “ting” một tiếng và đóng lại, khuôn mặt cô đã nhoè nhoẹt nước mắt.

Thang máy bắt đầu đi xuống, đến tầng thứ mười tám, cô cố hết sức để nuốt tiếng khóc nấc nghẹn cuối cùng, đến tầng thứ mười hai, cô dùng khăn giấy lau sạch nước mắt trên mặt, đến tầng thứ tám, khuôn mặt của cô đã không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, cô bình tĩnh nhìn dì, bật cười.

Họ coi như không có chuyện gì xảy ra, chầm chậm bước ra khỏi đại sảnh, rồi đến vườn hoa bên ngoài khách sạn, cuối cùng dì cô cũng bộc phát cơn tức giận cố kìm nén, nói như bắn súng: “Con sợ cái gì chứ? Người phải hổ thẹn không phải là con, mà là thằng ranh ấy. Con quen nó đã mười ba năm, mười hai tuổi con và nó đã yêu nhau, nói thẳng ra, nếu hai đứa dậy thì sớm thì bây giờ đã có một đứa con biết làm việc nhà rồi đấy, là nó có lỗi với con chứ không phải con có lỗi với nó!”

“Dì đừng nói nữa, có được không?” Lâm Thâm Thâm gần như dùng hai tay bịt chặt tai lại.

“Không được, sao lại không nói? Dì phải nói.” Dì khoanh tay, đi đi lại lại giống như đang chửi đổng giữa chợ. “Trên đời này thiếu gì đàn ông tốt, việc gì con phải sống khổ sở như thế? Hay là con cam tâm để cho nó đối xử với con như vậy?”

Nhìn vẻ mặt tức tối, muốn dồn người khác vào thế bí của dì, Lâm Thâm Thâm không chịu nổi gào lên: “Con cam tâm thì sao? Dì và chồng dì ly hôn rồi, dì thấy người khác sống hạnh phúc hơn thì không chịu nổi à? Dì hy vọng tất cả mọi người đều ly hôn, dì không muốn ai hạnh phúc hơn dì, đúng không? Dì đã già rồi, dì tưởng dì còn trẻ trung xinh đẹp như mười năm trước à? Con nói cho dì nghe, dì nhầm rồi, dì hoàn toàn nhầm rồi. Không có gì thì chồng dì có thể kiếm một đứa con gái xinh đẹp, trẻ trung, đàn ông bốn mươi tuổi là một cành hoa, còn đàn bà qua ba mươi tuổi chỉ là bã chè nát, con nói cho dì hay…” Cô còn chưa nói hết câu, dì cô đã tức đến run người, dang tay tát bốp vào mặt cô một cái. Cái tát này khiến cô trong những năm tháng khốn đốn sau này, chợt tỉnh ngộ. Cô bỗng không thể hiểu nổi, cuộc sống thuần khiết giống như toà tháp ngà mà cô hằng mong ước sao lại trở nên hèn hạ, bẩn thỉu dưới bàn tay của thế gian này?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.