[ Chỗ tôi có thứ giúp được cậu đấy. ]
*
Từ sau khi trở về, quan hệ giữa Quan Lãng và Khương Dao rõ ràng đã hòa hoãn hơn một chút, đôi khi còn có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.
Khương Dao biết ngày đó mình uống say được Quan Lãng săn sóc, hơn nữa chứng kiến hắn kiên nhẫn thành thật theo mình lâu như vậy, trong lòng ít nhiều đã ngầm tiếp nhận sự theo đuổi của đối phương.
Nhưng cũng bởi hành động tùy hứng vứt hết công việc chạy qua thành phố H mà khoảng thời gian này Quan Lãng bị dồn đống rất nhiều sự vụ cần giải quyết, sau khi trở về tần suất chạy đi tìm Khương Dao bị hạ thấp đến thảm thương.
Bên chỗ Khương Dao cũng gặp chút phiền toái, bởi vì Lục Tịnh Dịch vừa tự cho bản thân một kỳ nghỉ dài hạn. Kỳ nghỉ này tới quá đột nhiên và kỳ quặc, Khương Dao chỉ nhận được một tin nhắn của đối phương nói mình cần tĩnh dưỡng một thời gian, nhanh nhất nửa tháng, chậm nhất một tháng sau sẽ trở về. Trong lúc anh ta nghỉ bọn họ có thể đóng cửa tiệm, tạm hoãn đơn hàng, rất có cảm giác quẳng gánh không muốn làm nữa.
Khương Dao lập tức gọi điện thoại, nhưng di động Lục Tịnh Dịch không hiểu sao lại tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời, sau đó dù làm cách nào cũng không liên lạc được nữa.
Tuy Lục Tịnh Dịch nói nghỉ, nhưng trực giác Khương Dao mách bảo anh ta chắc chắn gặp phải chuyện gì rồi, bởi vì Lục Tịnh Dịch trước nay không phải người vô trách nhiệm. Anh cũng không thể thật sự đóng cửa hàng theo lời ông chủ, vì thế đành căng da đầu tự mình xử lý đơn hàng tồn đọng, tạm không nhận đơn mới.
Khách hàng không tìm thấy Lục Tịnh Dịch đành đi tìm Khương Dao, làm anh bận đến mức vắt chân lên cổ mà chạy, cuối tuần còn bị kéo tham gia vài bữa tiệc mà bản thân không thích chút nào.
Thứ bảy tuần này cũng là một ngày như vậy, anh đang ngồi trong văn phòng tăng ca thì một người bác có quan hệ thân thiết với Lục Tịnh Dịch đột nhiên bước vào tiệm xem quần áo. Ông ta thấy Khương Dao vất vả cả buổi bèn khuyên anh còn trẻ không nên bán mạng làm việc, phải kết hợp nghỉ ngơi hợp lý, ăn uống đúng giờ, nói xong còn tiện tay lôi anh đến bữa cơm tụ hội của mấy ông bạn già ngoài nhà hàng.
Nhà hàng này được trang hoàng rất có phong cách, rường cột chạm trổ tinh tế, hành lang cổ kính, cách một đoạn đường còn có một cái đình nhỏ đặt bàn ghế để mọi người ngồi nói chuyện uống trà.
Khương Dao đi theo ông bác vào một gian phòng riêng, vừa đóng cửa chợt nghe thấy tiếng một đám người đi qua hành lang, có người còn hô lên "Sếp Nghiêm, sếp Quan nhỏ, cuối cùng cũng được ăn một bữa với các anh..."
Khương Dao đóng cửa rồi xoay người ngồi xuống bàn, tính toán ngồi một lát sẽ lấy cớ chuồn về sớm.
Dự án chính phủ do Nghiêm Lập Bân môi giới đã chính thức khởi động từ mấy ngày trước, hôm nay anh ta cố ý sắp xếp cho hội "công thần" bỏ nhiều công nhiều của nhất cùng tụ tập đi ăn một bữa, Quan Lãng là bên được lợi nhất, đương nhiên phải đứng ra làm chủ chi.
Nhà hàng này cũng do Nghiêm Lập Bân chọn, vừa phù hợp với sở thích của số đông vừa có tính bảo mật tương đối cao. Cơm còn chưa ăn được mấy miếng mà cả bọn đã bắt đầu chén chú chén anh, Nghiêm Lập Bân không thích đua rượu nên tìm cớ kéo Quan Lãng ra ngoài ghế sô pha nói chuyện phiếm.
"Lần hợp tác này rất thuận lợi, sau này có dự án nào ngon tôi lại giới thiệu cho." Nghiêm Lập Bân vỗ vai Quan Lãng.
"Ừm, cảm ơn anh." Quan Lãng hạ giọng, "Tôi sẽ sớm chuyển hoa hồng đã thỏa thuận vào tài khoản, xem như dứt dạc nhé."
Nghiêm Lập Bân gật đầu trao đổi ánh mắt với Quan Lãng, hai người không ai nói thêm gì.
Quan Lãng lấy di động định nhắn tin cho Khương Dao hỏi chiều nay đã ăn cơm chưa, gần đây anh luôn ăn uống không điều độ khiến hắn lo lắng mãi.
Nghiêm Lập Bân thò đầu qua liếc nhìn màn hình, đột nhiên nhớ ra một chuyện bèn mở miệng hỏi: "Cậu với đối tượng đã làm lành rồi à?"
Động tác đánh chữ của Quan Lãng hơi dừng, sau đó giả vờ điếc tiếp tục gõ.
[ Anh ăn cơm chưa? Có cần em mang đồ ăn qua không? ]
Nhìn bộ dạng này là biết ngay tám chín phần vẫn chưa đâu vào đâu, Nghiêm Lập Bân khoác một tay lên vai Quan Lãng, ngữ điệu không nén được đắc ý: "Này, chỗ tôi có thứ chắc giúp được cậu đấy."
Anh ta nói đến đây thì dừng, thấy Quan Lãng quả thực nhìn về phía mình mới từ từ mở di động kéo tới đoạn clip cũ, chỉnh âm lượng chỉ có hai người nghe thấy rồi chìa ra cho hắn xem, miệng tiếp tục nói, "Nể chỗ bạn bè, nếu cậu đưa được giá tốt thì tôi sẽ tự giác gửi cái này cho Khương Dao, thế nào?"
Đoạn clip quay vào lúc Quan Lãng và Khương Dao vừa ly hôn, hắn và Nghiêm Lập Bân đi thành phố khác công tác. Tối hôm đó Quan Lãng uống say vô thức nói lời trong lòng, mở miệng ngậm miệng toàn là "Khương Dao..."
Clip còn chưa chạy xong thì Quan Lãng đã với tay muốn cướp, may mà Nghiêm Lập Bân sớm có chuẩn bị nên nhanh tay giấu điện thoại ra sau lưng.
"Mẹ nó anh quay từ bao giờ? Mau xóa đi!" Quan Lãng không ngờ Nghiêm Lập Bân dám làm ra chuyện này, tức đến nỗi mặt mày tái mét.
"Ngu gì! Thứ quý thế này không thể nói xóa là xóa được, cậu còn như thế là tôi gửi cho vị kia thật đấy!"
"Anh dám!" Quan Lãng nhào lên túm tay Nghiêm Lập Bân, vòng ra sau muốn cướp di động. Ai ngờ người kia lẩn nhanh như chạch, chưa gì đã né qua một bên mở cửa phòng chạy ra ngoài.
Quan Lãng lập tức đuổi theo.
Những người còn lại trong phòng cho rằng hai người đang đùa giỡn gì đó, không ai ra can mà chỉ cười đùa vài câu rồi lại tiếp tục nhậu nhẹt phần mình.
Nghiêm Lập Bân bị Quan Lãng chặn lại trong một ngôi đình ngoài hành lang. Anh ta cũng không hoảng, chỉ vuốt thẳng lại quần áo ngồi xuống, di động nhét sâu vào túi, ung dung nói điều kiện: "Nói đi, trả được bao nhiêu? Đảm bảo tiền về là tôi xóa ngay."
"Nằm mơ! Tôi cảnh cáo anh..."
"Này này, đừng nghiêm túc thế chứ. Cậu đúng là không biết gì cả, clip này mà để đối tượng của cậu xem kiểu gì cũng đau lòng muốn chết, hai người làm lành là chuyện sớm muộn thôi!"
"Không cần." Quan Lãng mất kiên nhẫn, quyết định dùng bạo lực trực tiếp thò tay vào túi quần Nghiêm Lập Bân.
"Này này này! Đừng có giở trò lưu manh!" Nghiêm Lập Bân dở khóc dở cười, vừa trốn vừa làm bộ làm tịch kêu lên, "Còn làm nữa là tôi tố cáo cậu thả dê tôi đấy!"
"Tùy anh." Tay trái Quan Lãng nắm chặt hai cổ tay Nghiêm Lập Bân không cho cử động, tay phải thò vào túi quần anh ta. Bởi vì tư thế ngồi không tiện mò mẫm nên hắn đành kéo luôn cả đối phương đứng lên.
"Cậu kéo đau tôi!" Nghiêm Lập Bân không nhịn được càu nhàu, sức lực Quan Lãng quá lớn làm cổ tay anh ta bị bóp muốn sưng lên, mặt mũi nhanh chóng đỏ bừng mắt thường cũng thấy được.
Hai người đứng đối mặt, thân thể dựa vào nhau rất gần, Nghiêm Lập Bân còn uốn éo hông không cho hắn thuận lợi mò được di động, ở ngoài nhìn vào trông giống hệt một cặp tình nhân đang đùa giỡn.
Quan Lãng mới móc thành công di động ra thì Nghiêm Lập Bân lại đột nhiên đứng sững, ánh mắt khóa vào một vị trí ngay phía sau Quan Lãng.
"Pass giải khóa là số mấy?" Quan Lãng chỉ chuyên tâm muốn xóa phứt cái thứ nghiệp chướng kia đi.
"Này, đừng đùa nữa, phía bên kia có người cứ đứng nhìn chúng ta nãy giờ, trông hơi giống vị nhà cậu..."
"Đừng hòng đánh trống lảng, khai mau!" Quan Lãng ghé sát vào mặt Nghiêm Lập Bân dồn ép tới cùng.
"Tôi nói thật mà!" Giọng Nghiêm Lập Bân sốt ruột trông thấy, "Cậu cứ quay lại xem xem có phải không đi!"
Quan Lãng thấy Nghiêm Lập Bân không giống đang diễn kịch, bèn nửa tin nửa ngờ quay đầu lại.
Một thân hình cao lớn vạm vỡ, làn da hơi sẫm màu đang đứng ngay cửa phòng bên cạnh phòng ăn của bọn họ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người bên này.
Người đó... đúng là Khương Dao!
Quan Lãng thầm hô không ổn liền theo phản xạ cúi nhìn động tác của mình và Nghiêm Lập Bân. Hai tay hắn đang giữ cổ tay Nghiêm Lập Bân kéo lên đỉnh đầu, thân hình dán sát vào nhau như cặp tình nhân, nói không có gì mờ ám có đồ ngu mới tin.
Quan Lãng lập tức buông người lùi về phía sau, vội vội vàng vàng chạy về hướng Khương Dao.
Khương Dao không nói một lời, cũng không có ý định đợi Quan Lãng mà quay đầu rời khỏi nhà hàng.
"Khương Dao!" Ra khỏi cửa khoảng năm mét Quan Lãng mới đuổi kịp. Hắn cố giữ chặt tay Khương Dao thì bị anh dùng sức gạt ra.
Cả ngày nay thời tiết oi bức không thở nổi, giờ phút này xa xa đột nhiên vang lên tiếng sấm rền như sắp có giông.
Khương Dao nhìn thấy một chiếc taxi đang dừng đón khách bên đường, anh dứt khoát kéo cửa xe nhưng bị Quan Lãng cường thế đóng lại.
"Khương Dao, anh nghe em nói, chuyện không phải như anh nghĩ đâu. Em và Nghiêm..."
"Quan Lãng, cậu không cần nói nữa." Sắc mặt Khương Dao rất bình tĩnh, tay nắm thành quyền vô thức run rẩy, "Sau này đừng đến tìm tôi làm gì."
—
Lời tác giả:
Nhắc nhở thân thiện: tình tiết đoạn clip ở chương 56 nhé!
Đừng sợ, drama cuối cùng rồi, để Tiểu Quan ăn hành cú chót đi nào!