[ Không ngờ em lại là người như thế. ]
*
"Ba mẹ có chuyện gì thế?" Quan Lãng đẩy cửa bước vào khiến Sầm Du ngồi gian ngoài giật mình hoảng sợ. Nửa bên mặt hắn đang sưng vù, đôi môi trắng bệch, toàn thân trên dưới đều ướt đẫm.
Nửa tiếng trước, Khương Dao đi rồi Quan Lãng vẫn đứng mãi dưới mưa không chịu vào nhà. Sau đó hắn nhận được điện thoại của Sầm Du nói Sầm Yên Yên đã đến bệnh viện. Đúng lúc này Quan Tề Đình tỉnh lại, không biết hai người đó nói gì với nhau cuối cùng lại biến thành cãi vã, Sầm Yên Yên tức giận bỏ đi mất.
"Sao nhếch nhác thế này? Mau đi thay quần áo đi, nếu không ngày mai người nằm trong này sẽ là em đấy!" Sầm Du lấy trong tủ quần áo ra một bộ đồ bệnh nhân dự phòng cho Quan Lãng thay, sau đó vào buồn vệ sinh rút khăn lông cho hắn lau tóc.
"Mẹ đâu rồi?" Quan Lãng không muốn nhắc tới chuyện của bản thân.
"Mẹ nói muốn ra ngoài đi dạo một chút. Tinh thần ba đã khá hơn, bây giờ đang ngồi bên trong làm việc đấy."
Bàn tay Quan Lãng hơi dừng: "Đã lúc nào rồi mà ông ấy còn làm việc?"
"Chị biết làm sao, ông ấy không nghe lời chị." Sầm Du nhún vai.
Quan Lãng ném khăn lông xuống khăn lông, đang muốn đẩy cửa vào trong thì Sầm Yên Yên cũng vừa trở lại.
"Mẹ."
"Ừ." Sầm Yên Yên bước lại ôm con trai một cái, đôi mắt nhìn sang Sầm Du, "Ông ấy đâu rồi?"
Sầm Du hơi do dự liếc vào phòng ngủ, cuối cùng vẫn chọn nói thật: "Mới hỏi hộ lý lấy máy tính..."
Sầm Yên Yên cười lạnh một tiếng, lập tức buông Quan Lãng mở cửa vào phòng.
Quan Lãng và Sầm Du nhìn nhau, Sầm Du nhẹ nhàng lắc đầu, hai người bèn lẳng lặng ngồi xuống ghế sô pha.
Sầm Yên Yên không đóng kín cửa nên tiếng cự cãi bên trong vẫn loáng thoáng truyền ra ngoài.
"Tiểu Lãng, em và Tiểu Khương... đang cãi nhau à?" Đột nhiên Sầm Du hỏi.
Quan Lãng vẫn chưa biết nên trả lời thế nào thì chợt nghe thấy một tiếng vang lớn từ trong phòng vọng ra, hình như là thứ gì đó bị ném xuống sàn nhà. Hai người liếc nhau rồi nhanh chóng chạy đến gần cửa phòng, do dự không biết có nên bước vào hay không.
Đoạn đối thoại trong cánh cửa vang lên rõ mồn một.
"Vớ vẩn! Bà bao nhiêu tuổi rồi còn đập máy tính của tôi?"
"Quan Tề Đình, cái tính xấu này của ông cả đời cũng không đổi! Công việc quan trọng đến thế kia à? Quan trọng hơn vợ con, hơn sức khỏe của mình luôn đúng không?"
"Đây là hai chuyện khác nhau!"
"Có cứt ấy! Cút mẹ ông đi!" Sầm Yên Yên tức đến khó thở, "Tôi còn không hiểu ông à? Ông đuổi tôi đi vì không muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình chứ gì? Ông cảm thấy một mình ông vẫn gắng gượng được, không cần ai giúp. Dù người yêu ông hay ghét ông thì vẫn bị ông đẩy hết ra ngoài!"
"Bà nói cái gì..." Tuy Quan Tề Đình không còn sức hung dữ như ngày thường, nhưng đây cũng là lần đầu Sầm Yên Yên ăn nói như vậy với ông ta.
Quan Lãng cảm thấy không thể để yên như thế mãi được, hắn toan đẩy cửa bước vào ngăn cản lại nghe Sầm Yên Yên nhắc tới một đề tài khác.
"Hai mươi mấy năm trước ông đã như thế, bây giờ còn muốn lặp lại lần nữa sao? Quan Tề Đình, ông không quên lúc đó mình đã lựa chọn thứ gì rồi chứ?"
Quan Tề Đình không phản bác một lời.
"Tôi hỏi ông một câu, mấy năm nay ông đã từng hối hận lần nào chưa?" Giọng Sầm Yên Yên mang theo cảm xúc nặng nề. "Nếu tôi không đủ cảnh giác, hoặc nếu đối phương bạo gan hơn một chút, liệu chúng ta có còn Tiểu Lãng không?"
"Tôi biết Trình Lập Khôn sẽ không..." Rốt cuộc Quan Tề Đình mới yếu ớt lên tiếng.
"Cho nên ông lấy lương tâm của ông ấy và sinh mạng của tôi ra đánh cược lấy thứ mình muốn chứ gì. Quan Tề Đình, ông đúng là một thương nhân mẫu mực."
"Thôi được rồi, là do tôi ti tiện, biết tin ông bệnh đã vội cắm cổ chạy về, ông đuổi đi còn ở lì ăn vạ, trong lòng ông trước giờ làm gì có tôi."
Quan Tề Đình tiếp tục giữ im lặng, nhưng Quan Lãng lại không nghe nổi nữa. Xưa nay hắn luôn không hiểu vì sao Trình Sóc cứ luôn nhắm vào mình, tập đoàn Tranh Ý cũng tối ngày phải đối chọi với Quan Chúng trên mọi mặt trận. Căn cứ vào cuộc đối thoại của cha mẹ và những tin tức góp nhặt từ nơi khác, hắn đã xâu chuỗi được gần hết câu chuyện lại với nhau.
Má trái vẫn còn cảm giác nóng rát như đang nhắc nhở hắn đã ngu xuẩn biết bao nhiêu. Khương Dao bị hắn làm tổn thương đến mức quyết tâm ly hôn, Sầm Yên Yên ngày trước cũng bị Quan Tề Đình tổn thương nên quyết định rời đi, đi hết mấy chục năm cũng không chịu về nhà.
Hắn và cha hắn không có chỗ nào khác nhau.
"Ba, ba còn định giả vờ tới bao giờ?" Quan Lãng không màng Sầm Du ngăn cản mà nổi giận đùng đùng đẩy cửa bước vào, "Tại sao ba không nói cho mẹ biết là ba rất quan tâm đến mẹ, cũng rất nhớ mẹ?"
"Người lớn đang nói chuyện, con lắm lời..."
"Ba còn mạnh miệng? Ba giấu ảnh mẹ trong ngăn kéo thứ hai bàn làm việc, trên kệ sách văn phòng công ty chứa toàn sách báo tin tức của mẹ mấy năm nay, còn trong máy tính..."
"Im miệng!" Quan Tề Đình gần như thẹn quá thành giận.
"Ba, bây giờ mẹ còn chịu nói chuyện với ba là vì để ý ba, chưa muốn chia tay với ba. Ba ngẫm lại xem, mấy năm nay có ngày quan trọng nào mà mẹ không về nước? Ba đừng để mẹ hoàn toàn thất vọng, mất đi rồi mới..."
Quan Lãng nghĩ đến cục diện giữa mình và Khương Dao hiện giờ, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất lực, không thể nói nổi nữa.
Mọi người trong phòng nhận ra tâm trạng hắn không ổn nên cũng không ai lên tiếng.
"Tiểu Lãng, mặt con làm sao thế?" Trước đó Sầm Yên Yên chỉ mải bận tâm đến Quan Tề Đình, lúc này mới kịp chú ý mặt Quan Lãng.
"Con không cẩn thận té ngã thôi." Quan Lãng quay đầu thuận miệng nói.
"Tiểu Khương đâu?" Sầm Yên Yên không phải người dễ lừa, "Du Du nói nó về nhà cùng con rồi mà?"
"Anh ấy phải đi làm."
Ở đây có ai không phải là cáo thành tinh? Chút tâm tư nho nhỏ của Quan Lãng cơ bản không có cách nào che giấu trước mặt bọn họ.
Sắc mặt Quan Tề Đình sầm xuống: "Con bị ai đánh?"
Quan Lãng không đáp, trong lòng bực tức không thôi. Hắn bực cha mẹ chưa lo giải quyết xong việc của mình còn dài tay đi dạy dỗ hắn, cũng bực cả đám nợ nần cũ rích năm xưa làm ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của hắn và Khương Dao.
Nếu không phải do tập đoàn Tranh Ý cố tình cản trở, hắn và Khương Dao đã không đi đến bước này, căn nguyên hoàn toàn là vì ân oán tình thù của thế hệ trước.
"Nếu con không trả lời, ba sẽ tìm người xác minh." Quan Tề Đình rút điện thoại từ dưới gối đầu ra chuẩn bị gọi, Quan Lãng vội tiến lên cướp lấy.
"Con sẽ tự xử lý."
"Sầm Du, con gọi điện cho Tiểu Khương hỏi rõ mọi chuyện cho ba." Quan Tề Đình quay đầu nói.
"Không được gọi!" Quan Lãng gầm lên, "Ai dám gọi!"
Căn phòng bỗng chốc im bặt, ba đôi mắt đồng thời đổ dồn về phía Quan Lãng.
Đúng là chạy trời không khỏi nắng.
"Ba, ba nghe con lần này đi, phải quý trọng người bên cạnh, ba hạnh phúc lắm đấy." Nói đến đây, Quan Lãng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, "Còn nữa, con và Khương Dao ly hôn rồi."
Lời vừa ra khỏi miệng, bầu không khí yên tĩnh trong phòng bệnh càng thêm kéo dài.
Người đầu tiên phá vỡ yên lặng là Sầm Du.
"Quan Lãng, chị không ngờ em lại là người như thế. Tiểu Khương tốt như vậy mà em vẫn chưa hài lòng sao?"
"Tiểu Lãng... Đến một năm mà con cũng không chờ nổi?" Sầm Yên Yên nói tiếp, ngữ khí rõ ràng là không đồng tình.
"Thằng khốn, con dám đối xử với người do ba mẹ và đại sư Hoành Dẫn lựa chọn như thế đấy à?" Tuy sức khỏe Quan Tề Đình không được như ngày thường, nhưng uy áp giận dữ vẫn không thiếu lấy nửa phần.
Quan Lãng sắp tức đến bật cười, hắn đâu đã nói ai là người đề nghị ly hôn?
Rõ ràng là Khương Dao... Nhưng bây giờ nếu hắn nói ra, ngược lại sẽ như đổ lỗi cho anh, cũng không ai chịu tin hắn.
Trong lúc cả nhà đang giằng co thì bác sĩ điều trị cho Quan Tề Đình gõ cửa bước vào.
Cảm nhận được bầu không khí xấu hổ trong phòng, bác sĩ dừng chân, miễn cưỡng nói: "Có kết quả chụp cắt lớp rồi."
Lần này cả bốn đôi mắt đều đổ dồn về phía bác sĩ, ông ta như cảm nhận được một luồng áp lực dời non lấp biển.
Gần đây Từ Thiên Thành sống rất tốt, không biết vì sao trong khoảng thời gian này Quan Lãng tràn đầy tình yêu với công việc, có thời gian quản lý cả việc của Thiên Tinh nên tự mình xử lý hết không ít sự vụ chồng chất.
Còn Tống Chẩm tuy mấy ngày nay cũng không thấy đâu, nhưng anh tặc lưỡi ta thông cảm, dù sao người ta đang yêu nên không tránh khỏi chuyện xao nhãng công việc.
Có điều đến sáng nay thì mọi chuyện không còn ổn nữa, đầu tiên là Tống Chẩm gõ cửa nhà anh ta rồi ngồi trên sô pha không nói một lời, còn đòi lấy rượu ra uống. Say thì không say, nhưng cứ cách vài phút đối phương lại lôi di động ra nhìn chằm chằm, bộ dạng rũ rượi đến mức làm Từ Thiên Thành tấm tắc cả buổi.
Khó khăn lắm mới chờ đến tối, anh ta đặt hai mươi cân tôm hùm đất xào cay để dỗ thằng bạn tâm sự đôi câu, chuyện chỉ vừa khơi mào lại có thêm một người nữa gõ cửa.
Khách tới lần này là Quan Lãng, trạng thái tinh thần của hắn thì vẫn ổn, nhưng sắc mặt rất tiều tụy, râu ria mọc đầy còn không buồn cạo.
Quan Lãng làm lơ bàn nhậu tôm hùm đất với rượu kia, chỉ ngồi phịch xuống sàn hỏi: "Có thuốc lá không?"
Từ Thiên Thành rót cho hắn ly rượu: "Xin lỗi, trong nhà cấm hút thuốc, chỉ có rượu thôi."
Tống Chẩm không nói cũng không biết đang suy nghĩ gì, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Quan Lãng.
Hắn nhận ly rượu nốc hết một hơi, không cẩn thận bị sặc làm ho khan đến trào nước mắt.
"Ôi chao, cậu Quan, cậu uống chậm một chút giùm em, vẫn còn đây mà."
Từ Thiên Thành vừa gào lên mấy câu, Quan Lãng lại mở miệng.
"Em ly hôn rồi."
Từ Thiên Thành sửng sốt vài giây, anh ta lại nhớ về thái độ của Quan Lãng dành cho Khương Dao ngày trước, tuy trong lòng cảm thấy hắn đúng là chả ra gì, nhưng lỡ đứng ở vị trí bạn thân nên không dám lên tiếng chê bôi, chỉ nói: "Ồ, thế càng phải chúc mừng, chúc mừng cậu chủ Quan lại độc thân vui tính. Ly này anh chúc cậu sớm ngày tìm được chân ái!"
"Tới đây tới đây, Tống Chẩm, chúng ta cùng nhau kính cậu chủ Quan một ly đi!"
Vừa dứt lời, Tống Chẩm nãy giờ không lên tiếng đột nhiên nện mạnh cái ly xuống bàn rồi giơ tay xách cổ áo Quan Lãng ấn hắn xuống bàn trà, hốc mắt đỏ lên, ngữ khí chất đầy phẫn nộ và áp lực.
"Quan Lãng, người nhà các cậu không ai có trái tim cả, đúng không?!"
—
Lời tác giả:
Sầm Du: Nói ai đấy?