[ Một miếng giẻ lau màu đỏ. ]
*
Ngày hôm sau trở lại thành phố T, Quan Lãng cùng Nghiêm Lập Bân tổng kết lại chi tiết về dự án một lần, sau đó sắp xếp nhân viên dưới quyền tiếp tục đẩy mạnh phương án đấu thầu rồi trở về nhà.
Vừa bước vào cửa chính biệt thự, Quan Lãng đã nhìn thấy một phong bì chuyển phát nhanh đặt trên tủ huyền quan. Hắn vừa cởi giày vừa cầm lên xem thử mới biết tên người nhận trên phong bì là Khương Dao. Bên trong phong bì có một tờ giấy chứng nhận cán bìa màu xanh đen, nội dung ghi là "Giấy chứng nhận đủ tiêu chuẩn cho các vị trí chuyên môn và kỹ thuật cao cấp thành phố T", nửa bên trái dán ảnh và thông tin cá nhân của Khương Dao, nửa bên phải viết tên chuyên ngành, tổ chức chứng nhận và một vài thông tin khác.
Khương Dao trong ảnh trông trẻ hơn hiện tại mấy tuổi, để tóc ngắn, biểu cảm hơi dè dặt. Bởi vì lấy ánh sáng không tốt nên làn da thoạt nhìn càng sẫm hơn, nhưng Quan Lãng ngắm kiểu gì cũng thấy thuận mắt.
Đây là tờ giấy chứng nhận kỹ sư cao cấp mà Khương Dao vất vả lắm mới thi đậu.
Bây giờ hắn mới nhớ ra mấy hôm trước đúng là có nhận được cuộc gọi từ luật sư, thông báo rằng vụ kiện cáo của Khương Dao đã được giải quyết ổn thỏa, anh có thể nhận được chứng chỉ trong thời gian sớm nhất.
Thời điểm Khương Dao đăng ký thi chức danh, bọn họ vẫn chưa ly hôn nên điền địa chỉ ở biệt thự, về sau giấy chứng nhận cũng được gửi trực tiếp đến nơi này.
Quan Lãng nhạy bén nhận ra đây đúng là một cơ hội tốt.
Tuy hắn nhận ra tình cảm của mình dành cho Khương Dao hơi trễ, nhưng chẳng sao hết, hai người đã từng kết hôn, từng chung chăn gối, lại không phải oan gia không phải kẻ thù, nếu thích thì cứ theo đuổi người ta lần nữa là được.
Khương Dao nhất định chỉ đang giận hắn, cho rằng mình yêu đơn phương không có kết quả nên mới muốn ly hôn với hắn thôi đúng không?
Bây giờ nhớ lại, chẳng trách hắn luôn không thích Khương Dao giao du với Lục Tịnh Dịch; lòng hoài nghi và chiếm hữu của hắn, cùng với mọi hành vi khác thường đều bởi vì hắn đã thích người ta từ sớm rồi.
Hắn vốn còn chưa tìm ra cơ hội để thổ lộ với Khương Dao, tờ giấy chứng nhận đến đúng lúc quả là một nước cờ hay.
Quan Lãng không kịp cởi áo khoác đã trải giấy chứng nhận lên bàn trà phòng khách chụp một tấm hình, lập tức gửi cho Khương Dao.
[ Khương Dao, chứng chỉ của anh về rồi này. ]
Gửi xong hắn mới chậm chạp thấy hồi hộp. Từ sau khi ly hôn bọn họ không hề có bất kỳ hình thức giao lưu nào, cũng chẳng biết bây giờ Khương Dao đang làm gì?
Quan Lãng cứ như vậy ôm điện thoại ngồi bất động trên sô pha nhìn màn hình chằm chằm, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác sống một giờ dài bằng một năm. Mỗi một lần điện thoại rung lên hắn đều lập tức mở khóa xem có phải Khương Dao trả lời hay không, nhưng mười mấy lần tin nhắn gửi đến đều là tin về công việc, Quan Lãng tức mình liền set hết toàn bộ group chat công việc về chế độ tắt thông báo.
Chẳng lẽ Khương Dao cảm thấy khó trả lời? Hay là ngữ khí của mình lãnh đạm quá chăng? Quan Lãng nghĩ đi nghĩ lại một phen, quyết định nhắn thêm một tin nữa.
[ Chúc mừng, anh lợi hại lắm. ]
Kiểu khen ngợi thế này chắc là dễ đối đáp thôi nhỉ?
Hắn ôm theo điện thoại lên lầu, đặt xuống giường rồi mở tủ lấy quần áo thay, cứ cách vài giây lại liếc ra một lần xem màn hình có sáng lên không.
Vào lúc hắn nhấc ống quần ngủ bên trái lên tính xỏ chân trái vào, màn hình di động đột nhiên vụt sáng. Quan Lãng vội vàng xoay người duỗi tay lấy di động, bất cẩn thế nào mà giẫm chân phải lên ống quần, chân trái bước hụt khiến toàn thân đổ nhào về phía trước, hai đầu gối nện mạnh xuống sàn nhà đau đến xuýt xoa.
Nhưng hắn không thèm để ý đến cơn đau hay thương tích, cứ để nguyên ống quần treo trên mắt cá chân mà nửa quỳ vớ lấy di động, quả nhiên là tin nhắn mới của Khương Dao.
[ Cảm ơn. ]
Rốt cuộc đã được đáp lại, Quan Lãng thở phào, tiếp tục đẩy: [ Ngày mai em cầm sang cho anh nhé? ]
Lần này Khương Dao trả lời rất nhanh: [ Không cần, mấy hôm nay tôi không ở nhà, ít lâu nữa cậu gửi chuyển phát nhanh qua cho tôi là được. ]
[ Đồ vật quan trọng như vậy sao có thể dùng chuyển phát nhanh? ] Quan Lãng vừa nghe chuyện không được gặp liền nôn nóng, nghĩ thầm tuyệt đối không được buông cơ hội quang minh chính đại này ra, [ Thế bao giờ anh mới về? ]
Quan Lãng lại đợi một hồi lâu, mãi đến khi khung thoại hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập văn bản" mới nín thở chờ trả lời.
[ Ừ, vậy chủ nhật cậu hãy sang. ]
[ Không thành vấn đề. ]
Hôm nay là thứ tư, bốn ngày nữa là đến chủ nhật.
Quan Lãng thả điện thoại xuống mới phát hiện mình đang mặc mỗi cái quần lót quỳ trên sàn trông rất khôi hài, lúc đứng dậy kéo quần nhìn thử, hai đầu gối quả nhiên đã xuất hiện hai vết bầm xanh tím.
Rất đau, may mà hình ảnh mất mặt này không bị ai nhìn thấy, nhưng tưởng tượng đến cảnh chủ nhật được gặp Khương Dao là hắn lại hưng phấn lên hẳn.
Khương Dao thích hắn trông như thế nào? Ngày hôm đó hắn nên chải chuốt kiểu gì?
Lôi thôi lếch thếch như bây giờ chắc chắn là không được rồi, ngày mai hắn sẽ đi cắt tóc, râu cũng phải cạo cho sạch... Quan Lãng vừa cân nhắc vừa đứng trước tủ quần áo chọn lựa cả buổi, cảm thấy cái này không đủ trầm ổn, cái kia không đủ đẹp trai, cuối cùng chẳng có lấy bộ nào là phù hợp.
Vào giây phút hắn sắp hết kiên nhẫn, đột nhiên lại moi ra được một món đồ bất ngờ từ trong góc tủ.
Sáng sớm chủ nhật, Khương Dao tiếp tục thói quen khi còn ở trên núi, chạy bộ hết một vòng lớn quanh tiểu khu, về nhà vừa tắm rửa xong chợt nghe thấy có người ấn chuông.
Anh vừa lau khô tóc vừa mở cửa, trông thấy người đứng bên ngoài mới ngẩn người mở miệng: "Tới sớm vậy à."
Quan Lãng mặc bộ đồ thể dục màu trắng phối với giày thể thao đỏ trắng đan xen, đầu tóc không tạo kiểu, tóc mái rủ xuống trước trán trông vừa ngoan ngoãn vừa tươi sáng, y hệt một cậu sinh viên.
Đây là lần đầu Khương Dao thấy hắn ăn mặc kiểu này, nhưng cách phục sức không phải trọng điểm. Trọng điểm là bên dưới áo khoác rộng mở, cái áo thun cổ tròn màu đỏ hắn mặc bên trong trông bắt mắt dị thường. Trên mặt áo in hai hình người Lego chibi, một màu trắng, một màu vàng.
Thứ này là món quà mà Khương Dao tặng cho hắn nhân dịp sinh nhật năm ngoái, Quan Lãng chưa từng mặc lên người lần nào.
Khương Dao theo phản xạ liếc nhìn vào trong phòng vệ sinh, sắc mặt hơi kỳ quặc.
"Chào buổi sáng." Quan Lãng mất tự nhiên dịch chân, hai mắt như dính chặt lên người anh.
Mái tóc anh chưa khô hẳn, cơ ngực nở nang xinh đẹp lồ lộ dưới lớp áo cotton mặc nhà, cánh tay hơi nâng lên lộ ra vòng eo săn chắc, toàn thân tỏa ra mùi xà phòng thanh sạch vì vừa tắm gội. Mới hơn nửa tháng không gặp, chẳng hiểu sao hắn có cảm giác dáng người Khương Dao càng đẹp hơn, trạng thái tinh thần rất thoải mái, thoạt nhìn càng quyến rũ hơn thế nhỉ?
Quan Lãng lúc vừa ra cửa tràn đầy tự tin, giờ phút này đột nhiên cho rằng bản thân vẫn chưa đủ đẹp trai.
"Cảm ơn cậu cất công đi một chuyến." Khương Dao duỗi tay mỉm cười, "Tôi quên sửa lại địa chỉ, phiền cậu quá."
Quan Lãng không ngờ Khương Dao thậm chí không có ý định mời mình vào nhà ngồi, còn nói ra toàn lời khách sáo nên nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Nhưng hắn không muốn bị đuổi đi dễ dàng như vậy, đành khẽ cắn môi nói: "Em khát nước quá, anh cho em xin cốc nước được không?"
Khương Dao rõ ràng hơi do dự, cuối cùng vẫn thu tay về: "Cậu vào nhà đi, tôi rót nước cho."
Anh xoay người vào trong, nửa đường đột nhiên nhớ ra chuyện gì bèn quay đầu nhắc nhở: "Đúng rồi, nhà tôi chưa kịp mua dép lê, nếu cậu không ngại thì cứ bước thẳng vào nhé. Hôm qua tôi mới cọ sàn nhà, để ý..."
"Em không ngại." Khương Dao còn chưa nói xong, Quan Lãng đã lập tức cởi giày đi mỗi vớ chân giẫm lên sàn nhà.
Khương Dao lại liếc về phía buồng vệ sinh, sau khi xác nhận phòng khách không thể nhìn thấy gì mới tiếp tục đi vào bếp. Anh rót một cốc nước sôi nguội rồi thuận tay cho thêm một thìa mật ong, đến lúc khuấy xong rồi mới kịp phản ứng, đây vốn là khẩu vị mà Quan Lãng thích nhất.
Có vài thói quen đã hình thành thì rất khó sửa đổi, Khương Dao kiềm chế ý định đổ cốc nước đi, lúc bưng ra ngoài lại thấy Quan Lãng ngồi trên ghế sô pha, mặt mày khó coi nhìn chằm chằm vào một góc tủ TV.
Trong cái góc đó nhét một miếng giẻ lau màu đỏ.
Nói cho chính xác là một miếng vải cắt ra từ áo thun, bên trên in hai hình người Lego chibi, một con màu trắng, con kia màu vàng.
Tiêu rồi, Khương Dao nghĩ thầm, anh tưởng toàn bộ giẻ lau đã được cất vào phòng vệ sinh, thế mà vẫn còn sót lại một miếng để quên trên tủ TV.
————————
Lời tác giả:
Cái áo thun màu đỏ từng xuất hiện ở chương 12, một trong những món quà mà Khương Dao tặng sinh nhật Quan Lãng.