Đừng Buông Tay Anh

Chương 53: Thẳng Thắn




"A."

Bụng đột nhiên bị đâm một cái, Hạ Cảnh Tây rên lên một tiếng, một giây sau, hiển nhiên là có một bàn chân dùng sức đạp vào anh, cho dù có phản ứng nhanh nhạy đến cỡ nào thì vẫn bị đá xuống giường.

Có chút chật vật.

Anh nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm đột nhiên mở to, tất cả mọi thứ hiện rõ ra, trong nháy mắt anh tỉnh táo hẳn.

Tang Nhược từ trên giường ngồi dậy, vì vừa mới đá anh, nên dây váy ngủ bị trượt xuống, buông nhẹ trên cánh tay mềm mại của cô, phong cảnh trước ngực trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện.

Lông mi rũ xuống, cô liếc nhìn anh một cái, sau đó ở trước mặt anh dùng đầu ngón tay trượt trên đầu vai, không nhanh không chậm chỉnh sửa lại bờ vai.

Dù không có bất kì một ý tứ câu dẫn nào, nhưng hết lần này đến lần khác lại mang theo phong tình, gợi cảm mê hoặc lòng người.

Cổ họng Hạ Cảnh Tây căng ra.

Giữa lông mày hiện ra một chút ý cười lãnh diễm (xinh đẹp lạnh lùng), khẽ nâng cằm lên, Tang Nhược lạnh lùng giễu cợt: "Cái gọi là rời đi của anh chính là lên đến giường của tôi? Chăm sóc tôi như vậy?"

Cô dường như hoàn toàn khác với đêm qua.

Hạ Cảnh Tây đứng dậy: "Anh..."

Tang Nhược không cho anh bất kì cơ hội nói chuyện nào, cô thu hồi tầm mắt, nhấc chăn mỏng lên, hai chân giẫm lên mặt đất, chân trần trực tiếp bước vào phòng tắm, "cạch" một tiếng, đóng cửa lại.

Lưng mảnh khảnh xinh đẹp, bắp chân tinh xảo thẳng tắp, xương quai xanh tinh tế....

Mỗi một hình ảnh đều không ngừng tái diễn trong đầu Hạ Cảnh Tây, anh cố gắng gạt bỏ nó ra khỏi tâm trí nhưng không thể, hai tay day nhẹ mi tâm, anh nhắm mắt lại, yết hầu lên xuống, cố gắng áp chế dục vọng đột nhiên xuất hiện.

Nhưng mà vô dụng, đặc biệt là chỗ vừa bị cô đá, ngoài việc cảm giác đau đớn dần dần giảm bớt, không hiểu sao lại dâng lên một cỗ nóng rực như thiêu đốt thân thể anh.

Mắt Hạ Cảnh Tây rủ xuống.

Tang Nhược bước vào phòng tắm.

Thân thể dường như không còn khó chịu như lúc rạng sáng, cô đặt tay lên trán thì thấy nhiệt độ bình thường, nhưng sau lưng lại đổ đầy mồ hôi. Tang Nhược mở vòi sen, bắt đầu tắm rửa.

Dòng nước với nhiệt độ thích hợp xối nhẹ lên da thịt cô, lỗ chân lông giãn ra, khiến cô cảm thấy cả người dễ chịu và thư thái hơn không ít. Tang Nhược nhẹ nhàng thoa sữa tắm khắp cơ thể, rồi cẩn thận rửa đi rửa lại hai lần.

Sau khi tắm và mặc áo choàng xong, cô mở cửa rồi đi thẳng đến phòng thay đồ.

Trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng của Hạ Cảnh Tây, chỉ có hơi thở của anh nhàn nhạt bao trùm khắp không gian là chứng tỏ anh từng ở đây.

Bước chân vốn đang đi về phía trước của Tang Nhược cũng không ngừng lại, nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, cô đi đến bên giường, cúi người thu dọn chăn và ga giường.

Hạ Cảnh Tây vừa tiến vào, đập ngay vào mắt là một màn như vậy.

Khẽ nhíu mày, anh tiến lên hai bước, mạnh mẽ cầm lấy tấm chăn mỏng trên tay cô, rồi hỏi: "Để anh, em muốn đem đi giặt à?"

Tang Nhược buông lỏng tay.

"Bẩn rồi, vứt đi." Nhìn vào mắt anh, cô lạnh nhạt nói.

Động tác của Hạ Cảnh Tây khẽ dừng lại, đôi mắt sâu thẳm không hề chớp mắt, nhìn cô chăm chú.

Bởi vì anh đã từng nằm qua, cho nên cô muốn ném nó đi.

Môi mỏng khẽ mấp máy, đang định nói gì đó, thì thấy cô xoay người bước đi.

"Chờ đã." Anh không kịp suy nghĩ đã lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay cô, khi ánh mắt cô nhìn tới thì liền buông ra, anh nhỏ giọng giải thích: "Để anh đo nhiệt độ cho em, đo xong anh sẽ rời đi."

Không để cho cô có cơ hội cự tuyệt, anh tạm thời đặt chăn mỏng xuống giường lại, mạnh mẽ nhưng không mất đi sự dịu dàng, kéo cô bước hai bước tới tủ đầu giường, lấy nhiệt kế điện tử ra.

Động tác này làm thu hẹp khoảng cách giữa hai người lại.

Do vừa mới tắm xong nên gương mặt cô càng thêm trắng nõn mịn màng, không còn mang theo một mảng ửng hồng bất thường như lúc rạng sáng, đôi môi đỏ mọng cũng trở nên non mịn hơn, khiến người ta không kìm lòng được mà muốn tiến lại gần, muốn đặt đôi môi của mình lên cánh môi quyến rũ ấy.

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Hơi thở và mùi hương chỉ thuộc về riêng cô quanh quẩn nơi đầu mũi anh, âm thầm dụ dỗ.

Dục vọng lại rục rịch muốn ngóc đầu dậy.

Cảm thấy không thể kiềm chế được, Hạ Cảnh Tây tới gần muốn hôn cô, nhưng chợt ý thức được điều gì đó, anh tỉnh táo lại, cố gắng nhịn xuống, đồng thời lui về phía sau vài bước, duy trì một khoảng cách nhất định với cô.

"Để anh giúp em." Anh khàn khàn nói.

Tang Nhược liếc nhìn anh, một chữ cũng lười đáp lại.

"Tích" một tiếng, nhiệt độ hiển thị trên màn hình thuộc phạm vi bình thường.

Hạ Cảnh Tây thở phào nhẹ nhõm khó có thể phát hiện: "Không sốt." Dừng một chút, anh cẩn thận dặn dò: Lát nữa em uống thêm một lần thuốc pha nước, nếu em còn sốt lại, nhớ đi gặp bác sĩ."

"Có thời gian......"

"Người cần đi gặp bác sĩ chính là anh." Một câu lạnh nhạt cắt đứt lời anh.

Hạ Cảnh Tây nhìn cô.

Khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt Tang Nhược không chút để ý quét qua nơi nào đó: "Dù sao cũng không có phản ứng."

Nói xong, cổ tay cô dễ dàng rút ra khỏi lòng bàn tay anh.

Cơ thể Hạ Cảnh Tây hơi cứng đờ.

Hoàn toàn không thèm để ý đến ánh nhìn chăm chú của anh, Tang Nhược tự mình đi vào phòng thay đồ, tìm bộ quần áo thoải mái để thay rồi bước ra phòng khách.

"Anh đã kêu người đưa bữa sáng tới đây, chắc mười phút nữa sẽ đến." Thấy cô vừa bước ra anh liền lên tiếng, khúc nhạc đệm vừa rồi dường như chưa từng xảy ra, Hạ Cảnh Tây trực tiếp nói: "Thuốc ở trên bàn trà, anh đi rồi, chắc tầm bốn ngày sau mới trở về."

Dường như cùng lúc đó, có một tiếng "Tinh" từ cửa truyền đến.

"Nhược Nhược." Đó là giọng của một người đàn ông.

Hạ Cảnh Tây vốn còn muốn dặn dò thêm, nhưng lời nói đột nhiên bị chặn ở cổ họng, anh xoay người, đối mặt với Qúy Hành Thời, bốn mắt nhìn nhau.

Tay anh ta cầm theo bữa sáng, không những thế, còn trực tiếp mở cửa bước vào, anh ta biết mật khẩu nhà của Tang Nhược.

Anh ta còn gọi cô là Nhược Nhược.

"Hạ tổng." Qúy Hành Thời khẽ chào hỏi. Truyện Khoa Huyễn

Hạ Cảnh Tây còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy giọng nói mang theo ý cười của Tang Nhược từ phía sau truyền đến: "Anh Hành Thời, anh đến rồi."

Sau đó, cô đi ngang qua anh, đi thẳng về phía Qúy Hành Thời, khóe môi cô giương cao, đôi mắt tràn ngập niềm vui.

Ngay lập tức, sự u ám bao phủ nơi đáy mắt Hạ Cảnh Tây.

"Em đã rửa tay chưa?" Qúy Hành Thời bước về phía Tang Nhược, tự nhiên nói: "Đi rửa tay nhanh đi rồi ra ăn sáng."

Tang Nhược vui vẻ trả lời: "Giờ em đi ngay."

" Ừm." Qúy Hành Thời đáp lại một tiếng, ngước mắt lên nhìn Hạ Cảnh Tây, nói: "Xin lỗi Hạ tổng, tôi không biết anh tới tìm Nhược Nhược, nên không có chuẩn bị phần của anh."

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Hạ Cảnh Tây nhìn về phía anh ta.

"Anh còn chưa đi?" Tang Nhược quay người lại, nhướng mắt nhìn anh: "Hay còn chờ tôi thanh toán phí dịch vụ nữa?"

Cô ấy cùng với Qúy Hành Thời đứng chung một chỗ.

Ánh mắt Hạ Cảnh Tây lại một lần nữa trở nên u ám.

Lồng ngực giống như bị một khối bông vừa ướt vừa nặng chặn lại, anh bình tĩnh nhìn cô hai giây, môi mỏng mấp máy như muốn trả lời, nhưng lại nói dối nói: "Điện thoại anh hết pin, chờ anh về hãy chuyển."

Chân dài bước đi, anh bước về phía cửa.

Khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, động tác hơi dừng lại một chút khó có thể phát hiện được, muốn quay đầu lại, nhưng cuối cùng anh chỉ nói một câu: "Đừng quên uống thuốc, nhớ chăm sóc bản thân."

Anh rời đi.

Qúy Hành Thời nhìn Tang Nhược một cái, rồi hỏi: "Em không giống trước kia lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tang Nhược nhướng mắt: "Không giống chỗ nào cơ?"

Dứt lời, cô nhếch môi cười nhạt, cũng không đợi Qúy Hành Thời trả lời, liền xoay người đi vào phòng bếp rót hai ly nước ra, lúc bước ra thì thấy anh đang dọn bữa sáng lên bàn, cô liền đưa một cốc đến trước mặt anh.

Cô ngồi xuống đối diện với anh và uống một ngụm nước.

Sau khi uống xong, cô cầm ly nhìn về phía Qúy Hành Thời, bình thản nói: "Tôi hôm qua, cảm xúc của em có chút mất kiểm soát."

"Tại sao lại vậy?" Qúy Hành Thời hỏi.

Tang Nhược nhún vai, thoải mái cười nhạt nói: "Em chưa bao giờ kể cho ai nghe về đoạn tình cảm giữa em và Hạ Cảnh Tây."

Đây là lần đầu tiên.

Trước kia, người đại diện của cô là Đoạn Du cũng chỉ biết cô có bạn trai, nhiều lần ám chỉ hy vọng cô chia tay, ấn tượng đối với Hạ Cảnh Tây chỉ dừng lại là nam hồ ly tinh. Bởi vì cô không quen kể chuyện tình cảm của mình với người khác nên cũng không nói rõ ràng với Đoạn Du.

Đêm chia tay hôm đó, cô gọi Đoạn Du tới đón mình, nhưng một chữ cũng không đề cập đến, sau đó cô trở về Thâm Thành, chỉ nói sơ qua với anh trai Mộ Đình Chu về chuyện của Hạ Cảnh Tây, lúc đó anh có hỏi cô là đã hết hy vọng chưa.

Trong suốt đoạn tình cảm đó, kể cả ba năm đầu thầm mến, cô cũng chưa từng có một người bạn nào để có thể giãi bày hết tâm tình của bản thân.

Qúy Hành Thời nhẹ nhàng nói: "Em có thể kể với anh."

Tang Nhược nhìn anh.

Có lẽ tình cảm có chút thay đổi, cũng có lẽ Qúy Hành Thời là người khiến cô tin tưởng, đồng thời anh cũng kiểu rõ về cô, cô mở miệng, ngữ điệu tự nhiên: "Em yêu Hạ Cảnh Tây năm năm, như thiêu thân lao vào lửa, thất vọng tích lũy từng chút từng chút một, sau đó chia tay... Thật ra ngoài đau đớn và khó chịu, còn có những uất ức, thậm chí là hận."

Cô không hề phủ nhận tình cảm của bản thân dành cho Hạ Cảnh Tây, đó là những chuyện mà cô đã trải qua, không có gì phải lảng tránh hay phủ nhận cả.

Thế nhưng đoạn thời gian khổ sở lúc đầu, cô không muốn kể cho ai nghe, kể cả anh trai của mình, cô sợ anh ấy sẽ thất vọng về cô, cũng sợ việc công ty bận rộn như vậy còn khiến anh vì mình mà lo lắng.

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

"Lúc đầu gặp lại, cũng không có cảm giác gì, mãi đến một ngày anh ta nói về đoạn tình cảm hai năm kia, những ghen tị trong hai năm đó, anh ta nói anh ta không phải không yêu em, cũng hy vọng hai người có thể bắt đầu lại một lần nữa." Cô cười nhẹ: "Hôm đó, giống như có uất ức, cũng có chút tức giận, cảm thấy chân tình đến muộn thật buồn cười biết bao."

"Ngày mà anh xảy ra tai nạn xe ư?" Qúy Hành Thời nghĩ đến cái gì đó, liền hỏi.

Tang Nhược gật đầu.

Lại uống một ngụm nước, cô tiếp tục nói: "Sau đó là cái đêm gặp cha mẹ Tri Yến, anh ta bảo cha mẹ Tri Yến ép chúng em "chia tay", anh ta còn biết em bị dị ứng với ngô, thích ăn cá, không những thế anh ta còn bộc lộ tâm ý của mình nữa. "

Ngón tay chạm nhẹ thân ly, cô cúi đầu: "Hai năm ở bên nhau kia, cái gì anh ta cũng không biết. "

"Anh nói xem, anh ta dựa vào đâu chứ?" Trong mắt cô hiện ra ý cười không chút để tâm: "Anh ta muốn theo đuổi thì theo đuổi sao? Anh ta muốn quấy rầy cuộc sống của em ngay cả khi em đã nói rõ ràng như vậy rồi?"

"Vào đêm sinh nhật của Lữ đạo diễn..." Cô nói một chút rồi dừng lại.

Qúy Hành Thời nhìn cô, không hỏi câu gì, chỉ yên lặng ở bên cạnh làm bạn với cô.

Tang Nhược thẳng thắn nói ra những suy nghĩ từ sâu trong đáy lòng: "Em uống nhầm rượu, vì say nên đã mở cửa cho anh ta vào, ngày hôm sau lúc tỉnh lại liền nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét đó, nhớ lại một số đoạn ký ức vụn vặt, có lẽ đối với anh ta đã có...Lúc đó em chỉ cảm thấy kinh tởm và bài xích, thậm chí em còn tình nguyện phát sinh quan hệ với ai cũng được nhưng không phải là anh ta."

Cô có chút vô tâm vô phế mỉm cười, không phải giả vờ.

"Sau đó." Cô uống ngụm nước, nước ấm nhẹ nhàng thấm vào cổ họng mang đến một chút thoải mái: "Em vô tình biết được, anh ta cho rằng em đang mang thai, còn nghĩ là em yêu anh."

Qúy Hành Thời đột nhiên nhướng mi.

Tang Nhược tinh nghịch nháy mắt với anh: "Anh cũng cảm thấy rất khó tin đúng không?"

Cổ họng khẽ chuyển động, Qúy Hành Thời thấp giọng trả lời: "Ừm."

"Còn có chuyện không thể tưởng tượng nổi nữa kìa." Tang Nhược nói một cách nhẹ nhàng, giọng điệu hời hợt bâng quơ như đang kể câu chuyện của một ai khác mà không phải của bản thân mình: "Dưới loại tình huống đó, anh ta vẫn như cũ không chịu từ bỏ ý định, thâm tình biết bao, giống như không phải em thì không thể là một ai khác vậy."

Một tay chống cằm, khóe miệng mỉm cười yếu ớt.

"Sau đó là tối hôm qua, anh ta im lặng nghe điện thoại em năm mươi phút, tự cho là đang giúp em đối diễn, biết rõ là em cố ý đùa giỡn, vậy mà vẫn gấp gáp trở vể...Mà tối hôm qua, em bị cảm lạnh, có chút không thoải mái."

Tang Nhược đặt ly nước xuống xuống.

"Ngay thời điểm anh ta xuất hiện đó, cơ thể khó chịu, cảm xúc bị đè nén bao lâu nay bùng nổ, em lúc đó giống như cực kỳ hận anh ta, hận lúc em yêu anh ta sâu đậm thì anh ta không đáp lại, nhưng khi em buông tay thì anh ta lại hết lần này đến lần khác làm những chuyện trước đây em hy vọng anh ta làm nhưng chưa bao giờ làm, cứ dây dưa với em hết lần này đến lần khác."

Cô giống như chìm đắm trong quá khứ, nhưng giọng điệu từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự bình tĩnh: "Em cảm thấy anh ta giống như đang xé toạc vết thương vốn đã lành của em ra vậy. Lúc trút giận xong, em cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, cảm xúc mất khống chế cũng theo đó mà không còn nữa."

Qúy Hành Thời khẽ hỏi: "Em vẫn còn yêu anh ta ư?"

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Tang Nhược nhìn anh, lắc đầu.

"Không phải." Hàng mi khẽ rung, khóe mắt cô ánh lên một nụ cười trong trẻo: "Như lúc đầu em đã nói, khi tình cảm chấm dứt, em cảm thấy đau khổ, thậm chí hận, không sớm thì muộn chúng cũng sẽ bộc phát ra ngoài."

Mọi người đều có những cảm xúc không thể khống chế được, đối với hiện tại hay đối với quá khứ, đó đều là những phản ứng bình thường, chẳng qua của cô đến muộn hơn một chút mà thôi.

Qúy Hành Thời không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, anh mở miệng nói: "Anh ta như thế nào anh không biết, anh chỉ biết, nếu như anh không phải là người đại diện của em, lần xảy ra tai nạn đó, anh ta sẽ không sắp xếp thỏa đáng như thế, anh ta làm nhiều việc cho em như vậy, có lẽ còn trái ngược lại với nguyên tắc mình mình, em không cảm động dù chỉ là một chút thôi sao?"

Tang Nhược khẽ nhếch môi, chậm rãi nói: "Có lẽ có một chút đi."

"Cho dù anh ta yêu em?"

Tang Nhược chớp mắt.

"Anh ta không yêu em." Cô nói.

"Nhược Nhược," Qúy Hành Thời nhìn vào mắt cô: "Người như Hạ Cảnh Tây sẽ không dễ dàng từ bỏ, tiếp theo em định làm như thế nào?"

*

Bentley chạy nhanh về phía sân bay.

【Ngay thời điểm anh ta xuất hiện đó....Khi tình cảm chất dứt, em cảm thấy đau khổ, thậm chí hận....】Trong đầu lại hồi tưởng một lần nữa về câu nói ấy, lúc quay lại lấy điện thoại, ngoài ý muốn anh mơ hồ nghe được hai câu đó, Hạ Cảnh Tây khẽ rủ mắt, bao phủ trong đó là ảm đạm cùng lạnh lẽo.

Thư ký Tạ quay đầu lại mấy lần, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, mở miệng khuyên nhủ: "Hạ tổng, còn có chút thời gian, không bằng anh nghỉ ngơi một lát đi, chú ý thân thể."

Mí mắt Hạ Cảnh Tây cũng không nhấc lên, giọng nói khàn khàn: "Không sao."

Thư ký Tạ lo lắng: "Hạ tổng..."

Anh chưa kịp dứt lời liền thấy Hạ tổng đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Hạ tổng?"

Quai hàm Hạ Cảnh Tây siết chặt, nói: "Đưa điện thoại của cậu cho tôi."

Thư ký Tạ nghe vậy ngay lập tức lấy điện thoại ra đưa cho anh.

Hạ Cảnh Tây nhận lấy, nhanh chóng nhấn một chuỗi số, đợi bên kia kết nối, cất tiếng nói: "Đạo diễn Lữ, là tôi, Hạ Cảnh Tây."

Đầu dây bên kia, đạo diễn Lữ cười sảng khoái: "Hạ tổng, có chuyện gì mà cậu gọi cho tôi sớm vậy?"

Ngón tay dài của Hạ Cảnh Tây khẽ cong, trong đầu hiện lên khuôn mặt không thoải mái của Tang Nhược vào tối qua, khàn giọng nói: "Tang Nhược...tối hôm qua cô ấy có chút sốt, hôm nay cô ấy quay phim có thể hay không...."

Anh muốn hoãn lại, nhưng đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua cô một mình ở nhà nghiên cứu kịch bản, thử đi thử lại nhiều lần nhưng vẫn không hài lòng với biểu hiện của bản thân.

Cô ấy thích quay phim, trân trọng từng cơ hội một.

Nhưng trước đây anh lại....

[Truyện chỉ đăng tại Wattpad @YenNhien1111 và WordPress của nhà. Đến Page Yên Nhiên để đọc truyện chính chủ nhanh và đầy đủ hơn]

Có một số cảm xúc quấn quanh nơi trái tim, lời nói đến miệng lại nuốt xuống, anh đổi ý: "Ở tình huống không ảnh hưởng đến tiến độ, có thể cho cô ấy thoải mái hơn một chút không?"

Đạo diễn Lữ nhíu mày.

"Chỉ sợ không được." Anh ta có chút khó xử:"Cảnh diễn hôm nay của Tang Nhược đều vô cùng quan trọng, nhất là cảnh quay dưới nước vào ban đêm."

Nói đến cảnh quay dưới nước, anh ta nhắc nhở: "Cảnh quay dưới nước vốn là bắt đầu quay vào đêm đó luôn. Nhưng sáng hôm đó, anh gọi cho tôi, nói cô ấy đang đến kỳ kinh nguyệt, không được để cô ấy xuống nước, hơn nữa thời tiết ngày ấy tôi cũng không vừa lòng lắm, nên hoãn lại luôn. Nhưng đêm nay có thể sẽ có sao băng, không có gì phù hợp hơn nữa, nếu lại hoãn thì có thể không được thời tiết tốt như vậy."

Đạo diễn Lữ nói xong, thật lâu không nghe thấy âm thanh của Hạ Cảnh Tây đáp lại, không khỏi nghi hoặc.

"Hạ tổng?" Anh ta gọi anh.

Hô hấp của Hạ Cảnh Tây có chút khó khăn, thậm chí mỗi lúc một nặng nề, sức lực cầm điện thoại di động cũng lặng yên không một tiếng động tăng lên.

"Anh nói..." Trước mặt người ngoài, anh hiếm khi có một tia không bình tĩnh như vậy, thần kinh toàn thân kéo căng ra, ngay cả khi cất tiếng nói cũng vậy: "Ngày khai máy đó... Tang Nhược đến kỳ sinh lý?"

Đạo diễn Lữ khó hiểu: "Đúng vậy, không phải đích thân Hạ tổng gọi điện cho tôi sao?"

Hô hấp Hạ Cảnh Tây đột nhiên ngừng lại.

Cô ấy đến kỳ vào ngày khai máy.....

Nhưng cách ngày anh cho rằng cô có thai mới hơn nửa tháng, cô...làm sao có thể mang thai được đây? Sao anh lại có thể ngốc nghếch nhận định rằng cô đang mang thai như vậy chứ?

Cô ấy không có thai, không có.

Thư ký Tạ cảm giác bầu không khí có chút biến hóa, anh ta quay đầu lại nhìn.

Hạ tổng hình như....

Anh ta không thể nào hình dung một cách chính xác.

"Hạ tổng, anh làm sao vậy?" Anh ta thử hỏi thăm dò, có chút lo lắng.

Hạ Cảnh Tây hoàn hồn, âm thanh khàn khàn, trầm thấp vô cùng, gần như không nghe thấy được, chỉ mơ hồ tràn ra một tia háo hức không thể chờ đợi: "Quay về chung cư."

Thư ký Tạ mở to mắt, có chút nóng nảy: "Hạ tổng, không thể được, nếu bây giờ quay trở về chúng ta sẽ lỡ chuyến bay, chúng ta không thể trì hoãn thêm nữa, hạng mục kia hôm nay phải..."

"Quay lại." Môi mỏng khẽ phun ra hai chữ, không cho phép bất cứ ai có quyền can thiệp vào.

Thư ký Tạ cau mày, muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến chuyện này nhất định là liên quan đến Tang tiểu thư, cuối cùng anh ta vẫn phải phân phó tài xế ở ngã tư phía trước quay đầu trở về chung cư.

Tang tiểu thư.....

Ai.

Chiếc xe lao nhanh trên đường, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn.

Hạ Cảnh Tây ngồi ở ghế sau, hai tay không biết từ khi nào đã nắm chặt thành quyền, mu bàn tay mơ hồ nổi lên gân xanh, nhưng anh vẫn không hề phát hiện ra, anh nhìn ra ngoài cửa xe, ngắm cảnh vật không ngừng lùi về phía sau, nhưng trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến Tang Nhược.

Anh không biết khi trở về, gặp cô sẽ nói những gì, anh chỉ biết bây giờ anh cực kỳ muốn nhìn thấy cô, mỗi tế bào trên cơ thể đều đang gào thét muốn gặp Tang Nhược, cho dù chỉ là nhìn thoáng qua một chút mà thôi.

Nhưng mà, khi xe dừng lại dưới khu chung cư, anh lại thấy được....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.