Tất cả những gì cô cố gắng bao năm qua vì anh mà lại vụn vỡ. Cô phải rời khỏi đó nếu cứ
lại cô sợ cô sẽ tiến đến mà ôm trầm lấy anh, hít hà mùi hương của anh, cô cứ ngu ngốc, hèn mọn như vậy nhưng còn anh, anh rất chán ghét cô. Hai người nhanh chóng rời khỏi, nhưng không biết lúc xe hai cô rời bảnh thì một chiếc BMW màu đen cũng lặng lẽ theo sau xe của hai người.
Đến nhà, cô mệt mỏi thả mình xuống chiếc giường, nhìn trần nhà trắng xóa. Cô nhớ lại ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, nước mắt cô cứ thế tuôn rơi, ánh mắt đó ngày trước đã từng nhìn cô say đắm, đã từng cười với cô, đã từng nghiêm khắc nhắc nhở cô. Nếu không có chuyện đó xảy ra vậy liệu bây giờ người phụ nữ bên cạnh anh có phải cô. Khi người ta đau khổ nhất thường nhớ về quãng thời gian mình hạnh phúc nhất, cô từ từ chìm dần vào giấc ngủ, trong giấc mơ kí ức xưa kia vội vã hiện về.
VietWriter
Tháng 8 năm 2009, giữa cái nắng mùa hè oi bức, Kiều Tâm đang hào hứng cầm trên tay tờ giấy báo trúng tuyển khoe với bố mẹ. Sau những ngày tháng chật vật thức khuya, dậy sớm, cày cuốc sớm hôm thì cuối cùng cô cũng vừa hay đủ điểm trúng tuyển vào một trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Bố mẹ cô khỏi nói rồi vui mừng còn hơn cả nhặt được vàng, họ không nghĩ với thành tích của cô có thể đỗ được trường C, họ hận không thể bắc loa lên thông báo cho toàn thể thành phố biết.
Vậy là cả cô và Tiểu Sảnh lại được học cùng nhau, thành tích của Tiểu Sảnh tốt hơn cô nên việc thi vào trường C là chuyện khá đơn giản. Thứ hai đầu tuần, Tiểu Sảnh đợi cô trước cổng, dù cả nhà hai cô đều có xe riêng nhưng 2 người vẫn quyết định chọn đi xe đạp, các cô không muốn quá khác biệt với mọi người. Hôm nay cả hai sẽ cùng nhau đi nhận lớp rồi bắt đầu buổi học đầu tiên của năm. Kiều Tâm cảm thấy hơi buồn vì cô và Tiểu Sảnh không được học cùng nhau, thành tích của Tiểu Sảnh rất tốt nên được phân vào lớp chọn, còn cô được phân vào lớp thường. Đành chấp nhận vậy ai bảo cô lúc trước không chăm chỉ hơn chút
nữa.
Nhận lớp xong sẽ là buổi sinh hoạt đầu năm, lúc này đây Kiều Tâm đã chuồn khỏi vị trí bên lớp mình chạy sang bên lớp Tiểu Cảnh ngồi ké. Sau khi kết thúc màn diễn văn của thầy hiệu trưởng sẽ là đại diện khối 10 lên phát biểu. Nghe nói đại diện khối 10 năm nay là một nam sinh rất soái ca, thành tích còn đứng đầu toàn thành phố, cả trường được một phen nhấn nháo tò mò không biết nhân vật thần thánh này có đúng như lời đồn. Từ phía khán đài một nam sinh bước ra, các nữ sinh phía dưới đồng loạt sao lên một tiếng, Kiều Tâm đang hăng say nói chuyện với Tiểu Sảnh cũng phải ngước lên nhìn. Trên khán đài, một nam sinh trắng trẻo, sạch sẽ, trên mặt đeo một chiếc kính, trông rất thư sinh, Kiều Tâm cứ thể nhìn chăm chăm vào anh, trong lòng cô đang dậy sóng, tâm can cô đang gào thét trước sắc đẹp của
anh. Nam sinh ho khan 1 tiếng rồi nhẹ giọng nói:
“Xin chào, mình là Trần Lăng Dực, mình được nhà trường chọn làm đại diện khối 10, chúc
các bạn có một năm học mới vui vẻ, mình xin hết”
Toàn trường lại ồ nên một lần nữa, xen lẫn là những tiếng cười đùa, các thầy cô cũng á khẩu, trước giờ chưa từng có ai dám phát biểu vậy. Kiều Tâm đương nhiên cũng trầm trồ trước độ bá đạo của Trần Lăng Dực, mau chóng hỏi Tiểu Sảnh: “Cậu ta học lớp cậu phải không? “Đúng rồi, mình chỉ nhìn thấy tên hắn trong danh sách lớp thôi chứ chưa nhìn thấy mặt, không ngờ hắn lại đẹp trai đến vậy” nghe vậy mắt Kiều Tâm sáng lên, giọng đầy thích thú “Mình quyết định rồi, sau này mỗi giờ ra chơi mình sẽ sang lớp chơi cùng cậu, để cậu đỡ cô đơn nha”
“Được vậy quá tốt, mình chỉ sợ cậu sang lớp mới có bạn mới mà quên đi người bạn già này
thôi”
Kiều Tâm híp mắt cười gian manh, Tiểu Sảnh cũng không biết trong đầu cô đang suy tính điều gì. Trần Lăng Dực sau mà phát biểu chấn động đó, đã được một vé đến văn phòng, nhưng do thành tích cực kì tốt của mình nên anh chỉ bị thầy phụ trách nhắc nhở nhẹ nhàng, nếu như phải học sinh khác có khi đã phải đi dọn vệ sinh mấy tuần liền rồi.