Hôm nay cả tập đoàn S bao trùm một không khí u ám ảm đạm, bởi tổng giám đốc của họ hôm nay rất nổi giận hình như họ chưa từng nhìn thấy anh nổi giận như thế bao giờ.
Dạo này công ty cũng không có vấn đề gì, họ cũng không biết lý do anh tức giận là ở đâu.
Bình thường họ đã rất nghiêm túc làm việc rồi nhưng hôm nay còn phải nghiêm túc hơn nữa, nếu không có khi họ sẽ trở thành cái cây để cho Trần Lăng Dực trút giận mất.
Lúc này người bình thản nhất công ty có lẽ là Kiều Tâm, bởi cô chính là nguyên nhân gây ra sự cổ này không ai mong muốn này, bình thường anh rất ít khi bắt mọi người ở lại tăng ca, trừ khi có công việc cực kì gấp, còn các ngày khác cứ đúng giờ mà tan tầm thôi.
Tuy anh khiêm ngắc với nhân viên trong công việc nhưng về thời gian làm thì lại rất thoải mái, khiến nhân viên không hề bị cảm thấy áp lực.
và một điều nữa khiến mọi người ai cũng nể phục ở anh đó là anh rất chính trực.
Nếu muốn vào đây làm thì phải tuyển bằng thực lực thật sự (trừ một người là ai thì các bạn độc giả đều biết ^^) anh sẽ không nhận hối lộ, không tuyển bằng hình thức cửa sau vì thế trong giới kinh doanh này anh được lòng nhiều người và mất lòng cũng không ít.
Đúng đến 5h, Kiều Tâm đang sắp xếp đồ chuẩn bị về như mọi khi, thì A Bính hỏi: "Ơ, cô định đi đâu à?"
Kiều Tâm: "5h rồi tôi đi vê chứ sao."
A Bính: "Ơ, cô không định ở lại tăng ca sao, sếp thông báo sẽ tăng ca 2 tiếng mà."
Kiều Tâm nhăn mày: "Tôi đâu có nhận được thông báo nào, sang giờ sếp cũng đã ra khỏi phòng đâu."
A Bính: "Cô nương ơi thời đại 4.0 rồi ai còn ra bảo tận mặt chỉ tận nơi nữa, chỉ cần một cú nhấp điện thoại thì cả cái nước này đều biết luôn."
VietWriter
Kiều Tâm tỏ ra khó hiểu, cầm điện thoại ra giơ trước mặt A Bính: "Anh coi coi, tôi làm gì có nhận được cuộc thông báo nào."
A Bính nhìn vào điện thoại của cô, đúng là màn hình trống trơn, lúc này đầu A Bính mới nhớ ra: "A cô đã vào nhóm nhân viên nghiêm túc trên mạng xã hội chưa."
Kiều Tâm đáp lại: "Nhóm mới lập hả, đã có ai add tôi vào đâu"
lúc này cô mới nhớ lại chắc hôm trước anh muốn nhờ cô lập hộ tài khoản để tạo ra cái nhóm này ư? A Bính: "Đâu từ lúc Trân tổng lên chức thì đã thành lập nhóm này rồi, mà đấy đầu óc tôi quên béng đi mất, mọi lần toàn do Trần tống add mọi người thôi, lần này tôi cũng tưởng anh ấy add cô rồi.
Đọc nick của cô đi tôi cho cô vào nhóm."
Kiều Tâm đáp: "Thôi không cần đâu."
Cô nghĩ có lẽ Sau vụ sáng nay có lẽ anh sẽ ghét cô thôi, sẽ sớm cho cô nghỉ việc, như vậy cũng tốt, đúng mục đích ban đầu của cô A Bính: "Cô sao vậy, làm nhân viên công ty lại không vào nhóm nhân viên?"
Kiều Tâm: "Chắc Trân tổng sẽ đuổi tôi sớm thôi, anh khỏi cho vào làm chí mất công rồi lại kích tôi ra "
A Bính: "A, sáng nay cô làm sếp giận nên giờ sợ bị đuổi đúng không.
Nhưng không sao, ngày nào còn làm ở công ty thì ngày đó vẫn là nhân viên của công ty, cô đọc nick đi tôi cho cô vào."
Trước sự nhiệt tình của A Bính cô đương nhiên phải khai ra nick rồi, anh ta thao tác một hồi thì điện thoại của cô bông vang lên tiếng Ting, tinh, cô mở ra xem thì thấy thông báo trên mạng xã hội tài khoản của bạn đã được thêm vào nhóm nhân viên nghiêm túc'.
A Bính còn nhắc nhở cô: "Cô chào mọi người một tiếng đi chứ."
Cô đáp lại: "Nhưng tôi không biết nói gì, tôi vào công ty được một tháng rồi mà giờ mới chào hỏi có hơi kỳ quá không?"
A Bính: "Ôi tôi không biết sếp nhìn trúng cô ở điểm gì luôn á, mấy cô thư ký trước miệng lưỡi nhanh nhẹn lắm cơ, mà thôi chắc vậy mới hợp tính sếp.
Cô cứ nói câu gì cũng được, thả cái vẫy tay cũng được luôn."
Kiều Tâm ngượng nghịu nghe theo cô viết một dòng "chào mọi người"
sau đó gửi kèm một cái nhãn dán vẫy tay đáng yêu.
Đang giờ giải lao tất cả mọi người đều vào xem rất nhanh, mọi người đều đồng loạt thả tym dòng tin nhắn đó, cô chỉ sợ mọi người không thèm tương tác lại với cô thôi, dù sao có lẽ trong cả cái tập đoàn này có lẽ năng lực của cô là yếu kém nhất.
Đang mải suy nghĩ thì A Bính lại bất ngờ lên tiếng: "Ui sao trang cá nhân của cô không có gì hết vậy toàn sẽ những thứ gì đâu á, cô xinh đẹp như này phải tích cực tương tác trên mạng xã hội mới phải biết đâu lại thành người nổi tiếng."
Kiều Tâm: "Thôi tôi không dám làm người thường còn chả xong đây nè."
A Bính lại tiếp tục nói: "A tôi phát hiện ra bức ảnh dìm rồi nhé, hôi này cô vẫn còn đi học nè, úi chao cái má phúng phính nhìn dễ thương thế, ái chà còn dựa vào vai anh nào đây, bé tý tuổi đầu đã yêu đương rồi "
Kiều Tâm vội kéo điện thoại của anh ta vào xem, cô nhớ là đã đặt nó sang chế độ chỉ mình tôi rồi mà, vậy chắc cô quên để bức này rồi, may quá bức ảnh cô chụp rõ cận mặt Trần Lăng Dực không bị anh ta nhìn thấy nếu không cô cũng không biết giải thích như nào nữa.
Cô đáp lại: "Chỉ là bạn thôi mà."
A Bính: "Bạn mà dựa đầu thân thiết vậy, thôi không phải ngại, yêu đương tuổi học trò đâu có gì to tát đâu, tôi còn hối hận hôi đấy chỉ chú tâm vào học mà không chịu yêu đương đây nè.
Kể cho tôi bây giờ hai người còn yêu nhau không."
Kiều Tâm cười: "Anh nghĩ được mấy mối tính sẽ yêu nhau từ hồi đi học rồi sẽ cưới nhau."
A Bính: "Cũng đúng, lúc tôi quen vợ tôi chỉ vẻn vẹn đúng 3 tháng rồi kết hôn, rất nhanh và chớp nhoáng nhưng tôi chẳng hề hối hận một chút nào hiện tại tôi lại cảm thấy càng yêu vợ mình hơn.
Vậy anh ta giờ như thế nào rồi."
Kiều Tâm: "Đương nhiên là rất thành công rồi, ở trên một vị trí mà tôi phải ngước lên để nhìn."
A Bính: "Đỉnh vậy luôn, có sánh ngang được sếp tổng nhà mình không, từ hôi tôi sinh ra đến nay tôi chưa thấy ai hơn được sếp, vừa đẹp trai lại còn tài giỏi, ông trời đúng là bất công sao không chịu chia cho tôi một chút."
Kiều Tâm: "Thôi phải vào làm việc đây."
A Bính: "Cô gái này đã đến giờ làm việc đâu, mai là chủ nhật mà thư giãn một chút đi."
Nghe anh ta nói vậy cô có chút giật mình, đúng rồi hôm nay đã là thứ 7 vậy ngày mai cô có cuộc hẹn xem mắt, xém tý nữa thì cô quên mất, đúng là dạo này đầu óc cô cứ để trên mây ý chả nhớ gì cả.
Tăng ca hai tiếng tức hơn bảy giờ tối mọi người mới được về nhà nhưng ai cũng cảm thấy vô cùng phấn khởi bởi ngày mai là chủ nhật, có thể quay quân bên gia đình và con cái.
Đáng nhẽ ngày mai cô cũng sẽ được làm bạn với chiếc giường của mình cả ngày nhưng ngày mai cô lại phải đĩ em mắt, lẽ ra ban đầu cô nên từ chối quyết liệt hơn.
Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đê chữ tổng giám đốc, từ sáng giờ anh chưa ra ngoài lần nào cả, mọi người cũng lần lượt về hết rồi nhưng anh vẫn ngồi đó.
Cô thật sự rất muốn mở cánh cửa bên kia ra xem anh làm gì bên trong, xem anh có bị làm sao không, thực sự rất muốn, rất rất muốn nhưng cô không đủ can đảm để mở nó.
Cô sợ cái ánh mắt lạnh lùng lúc anh nhìn cô, rất sợ.