Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 48




Kiều Tâm: "Không được, anh cậu ưu tú như vậy, mình làm sao có thể xứng được."

Tiểu Sảnh: "Xì, cậu mà còn không xứng, chỉ sợ anh ấy không xứng với cậu thôi, cậu mà về làm dâu nhà mình thì mình sẽ không sợ bị chị dâu bắt nạt nữa."

Kiều Tâm cười: "Ai mà bắt nạt nổi cậu cơ chứ, chỉ sợ về cậu bắt nạt người ta thôi."

Tiểu Sảnh: "Ơ, mình nói nghiêm túc đó, cậu không thể sống vậy cả đời được, nói thật mình thấy anh mình cũng không tôi, về ở với mình nếu sau này lão ta mà bắt nạt cậu thì đã có mình ở đây."

Kiều Tâm: "Không phải mình chê anh câu nhưng thật sự là bọn mình không hợp với lại cuối tuần này mình cũng có ý định đi xem mắt rồi "

Tiểu Sảnh thốt lên: "Ôi thật á, cuối cùng thì bạn tôi cũng chịu buông bỏ tên khốn kia rôi.

Vậy cuối tuần này được hay không được cũng phải báo mình đấy nhá."

Kiều Tâm: "Được rồi cô nương, giờ thì ngủ thôi, mai mình còn phải làm một đống tài liệu nữa."

Tiểu Sảnh: "Ôi, thương thế, vậy ngủ thôi nào."

Sáng hôm sau, Kiều Tâm dậy rất sớm, thấy vậy Tiểu Sảnh cũng dậy theo luôn nhưng bị cô gàn: "Cậu buồn ngủ thì cứ ngủ thêm đi, vẫn chưa đến giờ mình đi làm."

Tiếu Sảnh: "Thôi, mình dậy luôn, không lát mình ngủ rồi cậu có đánh đập như nào mình cũng không dậy nổi đâu."

Kiều Tâm: "Vậy chúng ta ra ngoài ăn sáng, cũng lâu rồi mình không đi ăn với nhau rồi."

Tiểu Sảnh: "Oke luôn, đi thôi, bụng mình cũng đang đói lắm rồi đây."

Ăn uống xong xuôi, Tiểu Sảnh lại lái chiếc ngựa chiến đưa Kiều Tâm đi làm, đương nhiên các đồng nghiệp khác không khỏi trầm trồ, có người quen còn nán lại hỏi cô: "Kiều Tâm, được bạn trai đưa đi làm đó hả, sướng nhất cô nha."

Kiều Tâm lắc đầu: "Không phải đâu ạ, là bạn em mà."

VietWriter

Người đó nói tiếp: "Thôi không phải dấu đâu em, có bạn trai là chuyện tốt mà "

Kiều Tâm: "Chị thấy con trai nào lại đi xe kiểu dáng nữ, lại còn là màu hồng chưa ạ"

"Ôi dào, chắc lại mua cho em đúng không?"

Cô cũng bất lực trước sự lắt léo của người đồng nghiệp này, cô trả lời nhanh rồi chạy lẹ: "Dạ nếu vậy thì em đã không phải đi làm rồi ạ, thôi đến giờ làm rồi em phải lên xử lý công việc đây ạ"

Lên đến nơi thì cũng vừa hay gặp người đàn ông nhiều lời A Bính.

Anh ta nói: "Thảo nào hôm qua tôi thấy cô cứ tủm tỉm cười hóa ra là có bạn trai rôi."

Kiều Tâm: "Thôi anh cho tôi, hiện tôi vẫn còn độc thân vui tính, mọi người cứ đồn vậy thì làm sao tìm được ý trung nhân cơ chứ."

A Bính đáp lời: "Sao con gái cứ có bạn trai rồi cứ thích nói là không vậy ta."

Kiều Tâm: "Xin lỗi nhá, tôi mà có bạn trai anh là người tôi thông báo đầu tiên."

A Bính: "Thế anh bạn trai đi siêu xe màu hồng đâu không giới thiệu đi."

Kiều Tâm: "Vậy tại sao cứ thấy siêu xe là mọi người lại mặc định là con trai vậy ạ, con gái không đi được siêu xe chắc."

A Bính: "Vậy ý cô người đưa cô đến đây là con gái ý hả"

Kiều Tâm: "Không được ạ"

A Bính: "Vậy cô có thể cho tôi xin tài khoản mạng xã hội của người ấy được không."

Kiều Tâm: "Ui, anh muốn làm gì đây, anh có vợ rồi đó nha."

A Bính lại cốc vào đầu cô một cái: "Cô nghĩ gì vậy, nếu là vậy thì cô gái đó có phải rất giỏi đúng không, tôi lại luôn hâm mộ những người như vậy, muốn kết bạn giao lưu thôi mà."

Kiều Tâm cười đáp: "Tiếc cho anh rồi, cô ấy không bao giờ kết bạn với người lại đâu."

A Bính: "Thì cô nói đế vào là được mà, cho tôi đi."

Kiều Tâm: "Thôi sếp đến rồi kìa, anh mau về chỗ làm việc của anh đi."

A Bính nghe vậy tức tốc chạy ngay về chỗ làm của mình, vì vẫn còn giận vụ hôm qua nên cô chỉ chào anh một tiếng rồi không thèm liếc anh đến một cái.

Anh cũng nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi, về phòng của mình làm việc.

Lúc cô mang café vào cô thấy anh đang hút thuốc, hình như anh suy nghĩ điều gì đó, thấy cô vào anh vội dập tắt điếu thuốc, lúc cô chuẩn bị dời đi thì anh lên tiếng: "Khoan đã."

Cô đáp lại bằng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: "Có chuyện gì vậy thưa tổng giám đốc."

Anh ngập ngừng nói: "Chuyện tối qua....."

Cô đáp lại: "Nếu là chuyện của tối qua thì tôi xin phép không muốn nhắc đến"

Đang tính xoay người ra ngoài thì bỗng cánh tay của cô bị một bàn tay khác kéo lại: "Tôi xin lỗi."

Kiều Tâm có chút ngạc nhiên, cô vừa rồi hình như không nghe nhầm, cô muốn chắc chắn nên hỏi lại: "Trân tổng nói gì cơ tôi không nghe rõ."

Tai Trần Lăng Dực đỏ hết cả lên, anh nói lại: "Tôi nói là chuyện tối qua là tôi sai, tôi kích động nên có nói ra những lời không phải với cô."

Kiều Tâm cười khẩy một tiếng rồi hất tay anh ra: "Anh đâu có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi, những lời hôm qua anh nói tôi đã quên hết rồi."

Trần Lăng Dực đáp lại: "Em đừng như vậy được không."

Cô đáp lại: "Vậy anh muốn tôi phải làm sao đây, anh muốn tôi phải cười nói với anh chắc, phải cười nói với người mà ngày hôm qua đã buông những lời làm tổn thương mình hả"

Thấy cô kích động như vậy anh vội ôm cô vào lòng để trấn an, nhưng cô liên tục vùng vẫy, cô nói tiếp: "Anh cũng đừng như vậy nữa, giữa chúng ta không thể nào được như lúc trước được đâu, tôi không phải là Hứa Kiều Tâm của năm tháng đó nữa rồi, anh đừng cố bám víu vào tôi để tìm lại hình ảnh của Hứa Kiều Tâm năm đó nữa, tôi mệt mỏi lắm rồi."

Trần Lăng Dực lần này thật sự có phản ứng, anh nắm lấy vai cô nói: "Em nói gì cơ.?"

Kiều Tâm đáp lại: "Tôi nói, anh và tôi không thể như trước được nữa, tôi và anh bây giờ thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau anh hiểu không."

Cô thấy sắc mặt anh thay đổi, anh đang thật sự giận giữ, anh nói: "Vậy cô cút đi, cô cút cho khuất mắt tôi."

Cô đáp lại: "Vậy anh tưởng tôi muốn đứng trước mặt anh lắm, anh đừng quên chính anh là người đã nhận tôi vào đây."

Nói rồi cô đóng cửa đi thẳng ra khỏi phòng làm việc, lúc cô bước ra thì nghe thấy trong phòng có tiếng đổ vỡ loảng xoảng, A Bính thấy vậy vội chạy đến xem có tình hình gì thì lại nhận được một tiếng giận giữ từ trong vọng ra: "Không một ai được phép vào đây."

A Bính lo lắng hỏi cô: "Sao vậy, mới sáng ra mà đã xung đột rồi vậy, cô lại làm gì sếp à"

Cô cũng đang bực mình nên cũng không muốn đáp lại lời của A Bính trực tiếp bước qua anh ta đi đến bàn làm việc tiếp tục công việc của mình.

A Bính thấy vậy thì chỉ cảm thán: "Ôi, tôi đau đầu với hai người này quá, hai người là khắc tinh của nhau thì phải từ ngày cô vào đây tân suất sếp cũng nhiều hơn trước.

Mà cô cũng hay cơ sếp giận thì đáng nhẽ cô phải hối lỗi đằng này tôi thấy mặt cô còn giận hơn cả mặt sếp.

Hay hai người đang chơi trò thi xem ai giận lâu hơn hả."

Kiều Tâm: "Anh bớt nói đi được rồi đấy."

Trần Lăng Dực cứ ở trong phòng cả ngày ngay cả cơm trưa cũng không đi ăn, cô cũng cảm thấy lo lắng, cô biết sáng nay mình nói cũng có hơi quá nhưng cô nhận thấy đó chính là khoảng thời gian thích hợp nhất để cắt đứt mối chấp niệm này.

Cô có thể cảm nhận được nếu bọn họ cứ tiến triển như trước thì không bao lâu nữa trái tim cô sẽ hoàn toàn gục đổ trước anh, cô không thể để điều đó xảy ra, có lẽ cô đã sai lâm khi lựa chọn quay trở về đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.