Bữa cơm diễn ra rất thuận lợi và tự nhiên, nhưng đến gần cuối bữa cơm thì anh của Tiểu Sảnh về, cô lại ngại chuyện trước kia nên không dám nhìn thẳng vào mặt anh, còn bác gái lại tích cực đẩy thuyên: "Ơ, thằng kia về mà không chào ai một tiếng, hôm nay có Tiểu Tâm đến chơi này, qua chào một tiếng đi."
Tiểu Sảnh nhanh nhảu lên tiếng: "Mẹ kệ anh đi, trước giờ tính anh vẫn vậy mà, Kiều Tâm cũng như người nhà mình đâu cần phải khách sáo."
Bác gái lại hằng giọng: "Mày không đốp chát lại tao một câu thì hình như người mày ngứa ngáy phải không.
Thôi được, con thích thì mẹ chiều con luôn."
Sau đó bác gái nói vọng vào bếp: "Dì Hoa ơi, hôm nay cô được nghỉ sớm, có người rửa bát thay cô rôi "
Tiểu Sảnh lúc này mới đờ người ra, không ngờ mẹ mình lại chơi chiêu này, còn muốn phản bác lại thì lại nghe ba mình nói: "Cái nhà này không để tôi vào mắt đúng không, muốn ăn cơm trong bình yên cũng không được nữa"
rồi nhìn thẳng về phía cậu con trai đang bước đến nửa cầu thang: "Còn thằng kia nữa, mày học đâu cái thói lù lù đi về không chào ai một tiếng thế hả, mau qua đây nhanh."
Đúng là sức nói của đàn ông lúc nào cũng có sức nặng hơn, Kiều Tâm dám cá nếu để yên cho hai mẹ con Tiểu Sảnh tiếp tục dây dưa đến sáng mai có khi không hết câu chuyện mất.
Anh Tiểu Sảnh sau khi nghe ba mình nói vậy cũng ngoan ngoãn bước xuống dưới lầu, nói: "Chào em"
Nhưng đương nhiên cái tính thích cà khịa của Tiểu Sảnh đâu có thể bỏ qua được, cô nói: "Em nào, ở đây có hai em, một là em gái anh hai là Tiểu Tâm."
Anh lườm Tiểu Sảnh một cái nói: "Đương nhiên không phải mày, mày gặp tao không chào thì thôi chứ, còn đòi ai chào lại."
Kiều Tâm lắc đầu ngao ngán, đúng là từ một bọc trứng sinh ra, anh em nhà này thích trả treo giống ¡ sì nhau.
Lần này bác trai lại phải lên tiếng một lần nữa: "Hai cái đứa này, trước mặt Tiểu Tâm mà cãi nhau như trẻ con vậy không biết ngượng à, lớn rồi đừng có xưng mày tao nữa, nguyện vọng cuối cùng của tôi chắc là trước khi chết được nghe hai chúng mày gọi nhau hai tiếng anh em quá."
Nghe ba nói vậy hai người bọn họ im re, nhưng lại không thèm nhìn mặt nhau, bác trai lại quay ra nói với cô: "Cháu sang chơi mà để cháu thấy cảnh này thật là ngại với cháu quá."
VietWriter
Tiểu Sảnh lẩm bẩm: "Gớm có phải là lần đầu tiên đâu, Kiều Tâm trước giờ chả quá quen với hình ảnh này."
Bác trai lại quay sang Tiểu Sảnh quát: "Mày nói gì đó."
Tiểu Sảnh đáp lời: "Con lẩm nhẩm lời bài hát, chứ có nói gì đâu."
Cô cũng cảm thấy chuyện này rất bình thường, lúc nhỏ cô sang đây chơi suốt nên cũng không ngạc nhiên lắm khi chứng kiến cảnh này, cô đáp lại lời bác trai: "Có gì đâu mà ngại ạ, cháu quen biết hai người bọn họ đâu phải ngày một ngày hai đâu."
Bác gái vội chen vô: "Vậy cháu đã có bạn trai chưa?"
Cô cười gượng đáp: "Hiện tại cháu không có ý định tìm bạn trai."
Bác gái nói: "Sao lại không, cháu tính ở vậy đến bao giờ, cháu xem đi, cháu thấy thăng con trai nhà bác....."
Chưa kịp nói hết câu thì anh của Tiểu Sảnh đã vội chen vào: "Mẹ, mẹ hỏi gì kì vậy."
Bác gái nói tiếp: "Có gì kì tao đang hỏi vợ cho mày đấy, hơn 30 tuổi rồi mà suốt ngày cứ lông bông, bà già này sắp già rồi cân cháu bế."
Tiểu Sảnh cũng chen vào: "Sao mẹ có thể giao trứng cho ác được."
Bác gái: "Thế nào là giao trứng cho ác, thằng anh mày có gì không tốt, m ý chỉ được cái suốt ngày rêu rao xấu vê anh mày để nó giờ không lấy được vợ."
Tiểu Sảnh: "Mẹ, sao mẹ lại đổ cho con, anh ấy ế bằng thực lực chứ bộ, con chỉ đang nói lên sự thật thôi."
Anh Tiểu Sảnh: "Được rồi, chuyện tương lai của tôi để cho tôi tự quyết được không."
Tiểu Sảnh: "Hừ ai mà thèm quan tâm đến.
Kiều Tâm, ăn xong rôi chúng ta nên phòng mình chơi tiếp."
Bác gái vội nói: "Đi đâu, không phải còn rửa bát à"
Tiểu Sảnh: "Để lát con rửa, dì Hoa cứ để đấy cho con."
Dì Hoa đành đáp lời: "Không cân đâu, có mấy cái bát, tôi rửa lát là xong, bà chủ cũng không cần bắt tội cô chủ như vậy."
Bác gái nói: "Dì không cần phải nói đỡ nó, cứ để đấy để nó rửa."
Tiểu Sảnh coi như chả nghe thấy gì kéo Kiều Tâm một mạch lên lâu luôn, cô nhìn đồng hồ đã là 8 giờ tối rồi, cô còn một ít tài liệu chưa giải quyết xong, cô nói: "Thôi chết, mình phải về rồi, công việc còn chưa xong"
Tiểu Sảnh tỏ ra chán nản nói: "Chán thế, định rủ cậu xem thêm mấy bộ phim nữa mà."
Cô cười đáp lại: "Thôi để khi khác, có phải là không có dịp đâu."
Tiểu Sảnh: "Đó ham hố vào công ty lớn chỉ để giờ tan làm rồi mà vẫn phải hục mặt làm."
Kiều Tâm: "Thôi được rồi, mấy hôm nữa mình lấy lương tháng đầu tiên sẽ cho cậu đi ăn gà rán được không.
Tiểu Sảnh: "Không mình ngán gà rán rồi, mình muốn ăn đồ Tây cơ"
Kiều Tâm: "Được rồi, cậu thích đồ gì mình cũng chiêu."
Xuống dưới sảnh cô chào hai bác trai, bác gái hết một lượt rồi tính về thì tự dưng bác gái nhất quyết bắt Tiểu Sahr vào rửa bát, rồi nói: "Tiểu Tâm không đi xe đến đây đúng không, hay là để con trai bác đưa vê."
Kiều Tâm từ chối: "Dạ thôi không cần đâu ạ, cháu tự bắt xe về được."
Bác gái phẩy tay: "Sao thế được, con gái tối rồi đi taxi một mình nguy hiểm lắm để thằng con bác đưa cháu về, dù gì nó cũng đang rất rảnh."
Anh Tiểu Sảnh trên tay đã thủ sẵn chiếc chìa khóa, quay ra nói: "Mẹ anh nói đúng đó để anh đưa em về, tối rồi nguy hiểm lắm."
Dưới sự mời chào nồng nhiệt của cả hai người cô cũng không thể nào từ chối mãi được nên đành đồng ý.
Lúc ngồi trên xe không khí giữa hai người rất ngượng ngạo, lúc trước họ đâu có thể kể ra cũng được coi là khá thân nhưng sau màn tỏ tình đó khoảng cách giữa hai người càng thêm lạnh nhạt Anh hỏi cô: "Em vẫn sống tốt chứ"
Cô đáp: "Như thế nào là cuộc sống tốt, em chỉ biết hiện tại em đang rất ổn"
Anh quay sang nhìn cô nói: "Kiều Tâm với tư cách là một người anh trai anh mong mọi điều tốt đẹp sẽ đến với em.
Nếu có khó khăn cứ sẵn sàng nói với anh."
Cô đáp lại: "Vâng, em cảm ơn, nhưng với em một Tiểu Sảnh là quá đủ rồi ạ"
Anh nói: "Em không thể coi anh như trước kia được sao, trước kia chúng ta đâu có như bây giờ."
Xe cũng vừa hay đến chỗ cua vào gần nhà cô, nhưng cô không muốn anh đưa cô vào: "Đến rồi, cho em xuống đây được rồi."
Anh nói: "Để anh đưa em vào"
Cô quay sang, đáp lại: "Anh, nếu anh coi em là một đứa em gái thì hãy tôn trọng lời đề nghị này của em."
Nghe cô nói vậy anh cũng không miễn cưỡng cô nữa, nhưng anh vẫn muốn níu kéo cô thêm một chút nữa, anh biết khi cô bước ra khỏi xe tức là cơ hội sau này được tiếp xúc gân với cô như vậy sẽ rất khó.
Đáng lẽ ra ban đầu anh không nên tham lam, nếu anh yên phận ở vị trí một người anh trai tốt thì có lẽ giữa cô và anh sẽ không có kết cục như vậy.
Nhưng lúc đó anh đâu nghĩ được xa xôi như vậy, anh nghĩ anh có thể thay thế được người đàn ông đó trong lòng cô nhưng có lẽ anh đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi.
Vị trí của người đàn ông đó đối với cô dường như không một ai có thể thay thế.