Đừng Buông Tay Anh - Hứa Kiều Tâm

Chương 41




Cô ngoan ngoãn nghe lời anh, nhanh chóng thắt dây an toàn vào, anh thấy vậy mới an tâm lái xe.

Anh đưa cô đến một khu chung cư, như mọi chỗ chung cư khác thì sẽ rất ồn ào náo nhiệt nhưng khu chung cư này lại rất yên tĩnh, khỏi phải nói cũng biết đây là khu chung cư cao cấp dành cho những người giàu có, cô rất hiếu kì, cô hỏi anh: "Đây là..."

Anh lại cắt lời cô, nói: "Nhà tôi ở đây."

Cô ngạc nhiên, tự dưng anh đưa cô về nhà làm gì, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, anh nhìn cô cười một tiếng tiếp tục nói: "Cô đừng nghĩ nhiều, hôm qua tại tôi mà cô không vào thăm được hôm nay tôi đưa cô đến gặp bà, mẹ tôi cũng rất muốn mời cô một bữa cơm."

Nghe anh nói vậy cô thấy trong lòng cảm thấy vô cùng trống rỗng, cô cứ tưởng anh sẽ dẫn cô đi ký hợp đồng hay bàn công việc làm ăn gì đó, nhưng không ngờ anh lại đưa cô về nhà, lại còn đến để gặp mẹ anh, cô chưa có sự chuẩn bị, cô chưa sẵn sang, tự dưng cô lại không muốn lên trên đó nữa, cô muốn trốn chạy.

Trần Lăng Dực đã nhận ra sự thay đổi trong sắc mặt của cô., anh vòng tay qua ôm cô sát vào mình, như sợ cô sẽ chạy trốn bất cứ lúc nào nên lực trên tay anh siết có hơi mạnh khiến bả vai của cô khá đau, anh nói: "Không phải căng thẳng, chỉ là cuộc gặp gỡ thông thường, cô không cần phải gấp gáp như vậy."

Cô hít một hơi thật sâu, đúng vậy tại sao cô phải trốn tránh, cùng lắm chỉ là ăn với nhau một bữa cơm, xong là hết, cô không cần phải căng thẳng, bí mật giữa nhà cô với nhà họ cô không nói thì sẽ không ai biết, không một ai.

Trần Lăng Dực bấm thang máy đến lầu 20, hình như anh rất thích con số 20 này, phòng làm việc của anh cũng ở tầng 20 của công ty.

Anh ấn mật mã mở cửa ra là hình ảnh Chu Noãn đang nói gì đó khiến mẹ anh bật cười, hai người họ rất hợp nhau.

VietWriter

Nhìn thấy Chu Noãn, anh cau mày: "Sao em lại ở đây."

Chu Noãn bĩu môi: "Sao không chào đón em à, em ở nhà một mình buồn quá đến đây chơi với bác cho vui, anh cứ có chị Tâm là lại quên mất đứa em gái này."

Từ chị Tâm thốt ra từ miệng của Chu Noãn nghe rất thân mật, cô lại mỉm cười, ngày trước không phải cô bé này dường như chỉ muốn cô phải biến mất khỏi mắt Trần Lăng Dực sao.

Bác gái thấy cô thì niềm nở nói: "Kiều Tâm, cháu đến rồi đấy hả, nào ngồi vào đây, hôm nay bác nấu toàn món cay cháu thích đó."

Thì ra bác gái vẫn nhớ đến sở thích của cô, trong lòng cô dâng lên một chút ấm áp, cô cười đáp lại: "Vâng, cháu lại làm phiên bác rồi bác vừa mới khỏi bệnh xong mà đã phải xuống bếp nấu nướng thế này, thế mà cháu lại đến tay không thế này thật là có chút không phải."

Bác gái luôn miệng nói: "Ôi dào ôi, phiên gì đâu hả cháu, cái bệnh của bác phải vận động nó mới khỏe được, cháu đến đây bác mừng phải biết, hiếm khi nhà được đông vui thế này, trước thằng Dực nó đi sớm về hôm có mấy khi được ngồi cùng nhau ăn bữa cơm đâu."

Chu Noãn lại nhanh nhảu đáp lại: "Đó, anh Dực phải sớm lấy vợ đi để bác có người bầu bạn cùng chứ, anh suốt ngày chỉ có công việc thôi."

Trần Lăng Dực không thèm nói gì đến Chu Noãn thế là cô ta lại bực dọc: "Đấy bác xem anh ãy có bao giờ để ý lời nói của cháu đâu."

Bác gái cười hiền dịu, xoa đầu an ủi Chu Noãn: "Tính nó xưa nay thế mà cháu, lời bác nói nó cũng có để tâm đến đâu."

Bị một lúc cả hai người cùng bóc phốt anh càng cau mày nhăn nhó, anh nói: "Rồi không biết ai mới là con của mẹ"

Anh nói xong câu đó thì tất cả đều bật cười, cái không khí ấm cúng này đúng là lâu lắm rồi cô mới được cảm nhận lại, nếu là trước đây thì nó là điều bình thường đối với cô bởi cô luôn được bố mẹ yêu thương bảo bọc, còn hiện tại đối với cô nó là điều rất xa xỉ, vô cùng xỉ.

Tất cả đều ngôi vào bàn ăn, đồ ăn trên bàn rất nhiều, cô thâm nghĩ mẹ anh muốn mở tiệc chiêu đãi cô luôn thì phải, đúng là có món gà cay mà ngày trước cô thích, cũng vừa vặn nó được đặt luôn ở vị trí gân cô nhất.

Bác gái gắp cho cô một cái đùi rõ to, niềm nở nói: "Cháu ăn thử món gà cay này đi, bác có người bạn ở Tứ Xuyên làm về món này rất giỏi, bác học mãi mới được đó, ăn thử xem có ngon không."

Mặc dù hiện tại cô không ăn cay được như trước nhưng trước lời mời nhiệt tình của bác gái cô đành phải ăn, cô nếm thử một miếng quả thật không giống lần trước mà Trần Lăng Dực dẫn cô đi ăn, lần này đúng là gà cay Tứ Xuyên chính gốc, cô cắn một miếng hương vị cay đã xông lên tận não, nhưng cô vẫn phải niềm nở trả lời: "Ngon lắm bác ơi, lâu lắm rồi cháu mới được ăn lại."

Bác gái đáp lại: "Vậy ăn nhiều vào nhé, món này bác đặc biệt nấu cho cháu đó."

Sau đó gắp nốt cái đùi còn lại vào bát của cô Trần Lăng Dực thấy vậy liên nói: "Mẹ đúng là thiên vị, hai cái đùi đều cho hết cô ấy, con cũng muốn ăn."

rồi gắp luôn một cái đùi từ bát của cô vào bát của anh.

Bác gái thấy vậy lườm Trần Lăng Dực một cái: "Thằng này thật là, vẫn còn nguyên con gà trên đĩa đó, ăn tranh với Tiểu Tâm làm gì."

Chu Noãn cũng nhanh nhảu góp lời: "Bác cứ kệ anh ấy đi, có lúc nào anh ấy ở trước mặt chị Tâm mà bình thường đâu bác."

Trần Lăng Dực đưa đũa ra gắp miếng phao câu gà vào bát của cô ta nói: "Cô ăn đi rồi im lặng cho tôi nhờ."

Khỏi nói lúc này Chu Noãn lại tiếp tục chu chéo lên: "Đấy bác xem xem, thái độ của anh Dực đối với cháu, bác coi có tức không?"

Bác gái một lần nữa lại đứng ra hòa giải: "Hai cái đứa này, không ngại trước mặt Tiểu Tâm sao, cứ chí chóe nhau như hai đứa trẻ con vậy."

Trần Lăng Dực hừ một tiếng rồi đứng dậy, Chu Noãn lại tưởng anh tức giận bỏ đi, thì vội nói: "Anh giận à, anh ở lại với chị Tâm đi, để em đi cho anh khỏi ngứa mắt"

Anh đáp: "Tôi đâu có ấu trĩ vậy, chả là khát nước muốn đi lấy nước thôi."

Nghe anh nói vậy Chu Noãn cũng không rời đi nữa, lúc anh quay lại trên tay cầm một bịch sữa lớn, anh rót cho cô một ly rõ đầy rồi lại lần lượt rót cho những người khác, cũng may có ly sữa của anh đưa tới, mới giúp cô hạ hỏa được cái cay nóng này.

Ăn xong cô muốn tranh vị trí rửa bát nhưng lại nhất quyết bị bác gái từ chối: "Cháu không phải làm mấy việc này, cháu đi làm cả ngày mệt rồi, cứ ra kia ngồi chơi với thằng Dực đi, cái này bác làm quen rôi nhoáng một cái là xong ngay ý mà."

Dưới sự nhiệt tình của bác gái, nếu cô cứ cố chấp thì cũng không phải phép cho lắm, nhưng cô vẫn muốn giúp một cái gì đó, nhìn thấy rổ táo trên bàn cô nói: "Vậy để cháu gọt táo giúp bác, táo mùa này chắc là ngon ngọt lắm đây."

Chẳng đợi bác gái đồng ý cô đã nhanh chóng chạy lại cầm dao lên thành thạo gọt chúng, bác gái nhìn cô trìu mến rồi nở một nụ cười dịu dàng.

Lúc này điện thoại của Chu Noãn vang lên, sau khi nhận cuộc điện thoại xong cô thấy tâm trạng của cô ta vui hơn bình thường rất nhiều, sau đó cô ta tạm biệt mọi người rồi nhanh chóng rời khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.